Lại là một buổi tối tĩnh lặng tại quán trà Nostalgia.
Quán vắng hiu, và ánh đèn mờ tối.
Không có một vị khách nào ngồi trong quán.
Mặc dù theo như tôi nghĩ thì trà tôi pha không đến nỗi dở.
Có lẽ tôi nên mở một quán trọ như mẹ tôi nói thay vì một quán trà thu nhập chẳng được bao nhiêu..
"Ài, tại sao mình lại bi quan thế nhỉ? Thôi kệ đi, mình phải dọn lại nhà kho.."
Tuy nhiên cái ý tưởng dọn dẹp nhà kho của tôi bị dập tắt ngay khi tiếng chuông cửa reo lên.
Một chàng trai tóc vàng, ăn mặc như nhà thám hiểm bước vào trong quán và đi tới chỗ ngồi trước quầy pha chế.
Có vẻ như hôm nay tôi không đến nỗi ế trà rồi.
"Đêm nay nóng thật đấy nhỉ? Cậu trai đây muốn uống gì nào?"
"..
Tôi không biết.
Tôi chỉ đến đây vì một tấm poster.." Chàng trai tóc vàng ngập ngừng.
"Ồ, cậu thấy cái thứ cũ kĩ đó hả? Mặc dù chữ tôi không thuộc loại đẹp nhất làng hay gì nhưng tôi khá tự hào về nó đấy."
"Thế à? Chữ của anh trông dễ nhìn mà." Chàng trai cười, hai bờ vai rắn chắc thả lỏng xuống "Mặc dù với một hiệp sĩ như tôi thì chẳng có tư cách gì để nhận xét."
Thì ra cậu ta là một hiệp sĩ.
Là nhân vật chính trong mọi cuộc giải cứu công chúa.
Vì quán trà này nằm ở rìa lãnh thổ, ở ngay chỗ ranh giới giữa con người và ác quỷ nên điều này không có gì bất ngờ.
Chỉ là, tại sao một hiệp sĩ tiếng tăm lừng lẫy lại tới quán trà này? Trong khi tôi còn đang tự hỏi, thì chàng hiệp sĩ đã nói chuyện tiếp.
"Ừm..
Tôi thấy trên tấm poster của anh có ghi là Quán này dành cho.."
"..
những ai không phải là người mà người khác kì vọng đúng không? Có gì khó hiểu lắm à?" Tôi mỉm cười, tay kéo những túi nguyên liệu pha trà ra khỏi tủ gỗ.
"Tôi chỉ muốn hiểu rõ anh có ý gì khi viết câu đó thôi."
"Chà, tôi làm gì có quyền đưa ra ý kiến của mình chứ! Nhưng tại quán trà này có một quy luật mà cậu nên nhớ: Ở đây cậu chỉ là một vị khách, không hơn không kém."
Sau khi tôi nói xong, Chàng Hiệp Sĩ chỉ ngồi yên lặng mà không nói gì.
Tôi để anh chàng đó chìm đắm trong suy nghĩ, còn mình thì tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu pha trà cho vị khách này.
Xong xuôi rồi thì tôi hỏi:
"Thế cậu đã nghĩ ra là mình muốn uống gì chưa? À quên, quán tôi không có menu, hỏi lại nhé.
Cậu có tiêu chuẩn gì cho cốc trà của cậu không?"
"Một cốc trà giúp tôi thư giãn là được.." Chàng Hiệp Sĩ đưa tay xoa hai bên thái dương, cứ như là cậu ta đã phải suy nghĩ một vấn đề gì đó nan giải lắm.
Tôi nhanh chóng chọn nguyên liệu và pha trà.
Một chút lá Lộc Xuân giúp thư giãn đầu óc, vài bông Hoa Ngọt và hai đến ba cây Nấm Đường..
Và khi chiếc ấm chưng trà reo lên, tôi rót trà ra một cái cốc rồi phục vụ anh chàng sầu não kia.
"Mời cậu.
Một cốc Xuân Cổ Điển nóng hổi."
Lúc đầu tôi nghĩ có lẽ Xuân Cổ Điển sẽ không thể đẩy lùi được sự căng thẳng từ cậu.
Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt thỏa mãn và cơ mặt không còn cứng ngắc như lúc trước, tôi hài lòng gật đầu.
Có vẻ như cốc trà cửa tôi thật sự có tác dụng rồi.
"Sao rồi, chàng trai? Bớt căng thẳng hơn chưa? Làm hiệp sĩ có vẻ mệt phết nhỉ?"
"Trà ngon đấy." Chàng Hiệp Sĩ không hề trả lời câu hỏi của tôi.
Tuy nhiên được khen vậy tôi cũng thích lắm!
"Cậu uống gần hết tách trà rồi.
Muốn thêm cốc nữa không? Miễn phí cho người mới đến đó."
"Vậy à.." Chàng trai hơi lưỡng lự "Để tôi nghĩ đã.."
Tôi tiếp tục lau những chiếc chén ở trên bàn.
Không ai trong hai chúng tôi nói gì cả, cả hai đều cảm thấy thoải mái giữa bầu không khí im lặng này.
Đấy là cho tới khi, tiếng chuông quán bắt đầu vang lên.
Người đến lúc này là một gương mặt quen thuộc.
Là gương mặt mà bất kì ai cũng buộc phải nhớ rõ.
Tên quỷ vương ở lãnh thổ dành cho ác quỷ, kẻ luôn lấy việc bắt cóc những cô nàng làm trò tiêu khiển.
Nước da tím tái cùng cặp sừng to trên đầu đã chứng minh một cách rõ ràng rằng hắn chẳng phải con người.
Và tôi thường gọi hắn là Gã Có Sừng.
Thật bất ngờ rằng hắn là khách quen của quán trà bình dân này.
Bình thường, thấy tôi đằng sau quầy pha chế, hắn sẽ lên tiếng chào hỏi rất cà lơ phất phơ.
Nhưng hôm nay thì khác: Hắn im lặng, tôi nhận ra ánh nhìn nóng cháy của hắn dán lên lưng của Chàng Hiệp Sĩ.
Hiển nhiên là cậu trai tóc vàng cũng nhận ra người mà cậu coi là kẻ thù.
Lập tức, Chàng Hiệp Sĩ đập bụp cái tách xuống bàn, lên tiếng hỏi.
"Cyril, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta tới uống trà thôi, đây là quán ta hay tới mà." Gã Có Sừng trả lời, đã lấy lại phong độ cà chớn thường ngày.
"Nhưng chẳng phải ngươi là!"
"..
Xin lỗi, cậu hiệp sĩ." Tôi ngắt lời cậu ta "Tôi không mong cậu quên quy luật được đặt ra: Ở đây, cậu chỉ là một vị khách không hơn không kém.
Tất cả mọi người đều được đối xử bình đẳng, tại nơi này."
"..
Phải rồi." Chàng Hiệp Sĩ lại ngồi xuống.
Vẫn là bầu không khí im lặng ấy, chỉ là khó chịu và nặng nề hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc bộ truyện Quán Trà Nostalgia tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quán Trà Nostalgia, truyện Quán Trà Nostalgia , đọc truyện Quán Trà Nostalgia full , Quán Trà Nostalgia full , Quán Trà Nostalgia chương mới