Chung cư lâu năm không tu sửa, vốn đã không an toàn, hôm nay hỏa hoạn thế này, tầng trệt chống đỡ thoát ra nhìn như muốn sập xuống. Người một nhà dì Lưu đứng ở trước chung cư, nhìn thế lửa càng ngày càng mạnh, đều thất thanh kêu khóc: “Hạ Tuyết… Hạ Hân… đáng thương hai đứa nhỏ… các cháu còn ở trong đó a?” Quách Dung lại cùng ba chạy tới trước mặt nhân viên phòng cháy, khẩn trương nói, phía tây chung cư phòng 403, còn có hai chị em không thể chạy ra ngoài, xin bọn hắn mau vào tìm hai chị em đáng thương kia. Nhân viên phòng cháy vừa nghe, lập tức thông tri cứu viện chuẩn bị vào trong cứu người. “Hạ Tuyết… Hạ Hân…” Dì Lưu đau lòng khóc nói: “Đều do dì, vừa rồi không nên rời khỏi các cháu trước, nếu các cháu có xảy ra chuyện gì, ta như thế nào không làm… thất vọng cha mẹ cháu ở trên trời…” Phịch một tiêng vang to, theo phía tây chung cư truyền đến, sau khi hơi ga nổ mạnh, bay ra vô số thủy tinh, đốm lửa nhỏ, tới tấp bay tới chỗ trống nhỏ… “Các người tránh xa… nơi này nguy hiểm…” Nhân viên phòng cháy bắt đầu bố trí tuyến phòng vệ, để cho cư dân nhao nhao lùi về phía sau, sau đó vô số nhân viên phòng cháy dẫn theo vòi nước, vọt vào đám cháy…
Chỗ rẽ tầng hai chung cư, Hạ Tuyết thương xót ôm em trai, bị khói làm cho cay mắt, cô càng không ngừng ôm chặt em trong lòng, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào quần áo ướt của mình, cô cấp bách che miệng, điên cuồng mà ho khan, vừa ho khan vừa ôm em bò về phía trước, lúc này Hạ Hân đã không còn ý thức gì, Hạ Tuyết vừa ho vừa khóc bò lên phía trước… “Hạ Hân… em phải hãy gắng chút, chúng ta có thể đi ra ngoài… Hạ Hân, em không cần dọa chị, chị vì em đã chịu nhiều cực khổ, là muốn nhìn em khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên! em ngàn vạn lần không cần gặp chuyện không may. Hạ Hân, em trai đáng thương của chị!” Hạ Tuyết vừa thương cảm kêu khóc, bên cạnh thân thể run rẩy ôm chặt em trai, bởi vì khói quá dày đặc nên thực sự không thấy rõ tình hình của em, cô đành phải vừa lên tiếng khóc và không ngừng bò lên phía trước, nói: “Tiểu Hân… em không cần bỏ lại một mình chị, trên thế giới này chị chỉ còn một người thân, em ngàn vạn cũng không cần đi tới cùng ba mẹ, như vậy đối với chị rất tàn nhẫn… Ba mẹ cứu chúng con đi, cứu chúng con đi… Ba năm nay đều đã quá đủ rồi, ba mẹ, cứu chúng con đi… Chúng con cũng không muốn chết… Hạ Hân! Nghe được chị nói không? Hạ Hân!!” Hạ Hân trong lòng bất đắc dĩ đã hôn mê, không có còn tiếng khóc… Hạ Tuyết một bên bò, một bên lại khóc nói: “Tiểu Hân… em nghe… chị hát cho em nghe… có được hay không? Chị hát bài hát ru con cho em nghe… Khụ khụ khụ khụ…” Hại Tuyết lại thở hổn hển mấy hơi thở, mới tiếp tục xướng…. “Chớp lóe chớp lóe lấp lánh, đầy trời đều là Tiểu Tinh Tinh… treo trên bầy trời tỏa ánh sáng…” Từng giọt, từng giọt nước mắt theo khóe mắt Hạ Hân nhỏ giọt xuống, rơi xuống trên hai tay đen kịt… Hạ Tuyết rốt cuộc không cách nào khống chế lên tiếng khóc lớn, phát điên muốn xông xuống dưới lầu, lại đột nhiên nghe được tầng trên truyền đến tiếng nổ lớn, giá gỗ thang gác tầng hai, cuối cùng bởi vì một tiếng nổ chấn vang, hướng về Hạ Tuyết cùng Hạ Hân hai người đảo ngã trở lại… Hạ Tuyết vừa nhấc đầu, nhìn về phía giá gỗ, cô thê lương ôm chặt em, kêu to: “A…….. cứu mạng a……..” Dì Lưu và mọi người dưới lầu, nghe được tiếng kêu thê lương, nhao nhao phá tan phòng tuyến, kêu to: “Hạ Tuyết….. Hạ Hân…..”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!