Đạo diễn và nhà sản xuất không thích nơi xui xẻo trước đó, địa điểm quay phim mới chọn ở một thôn làng nhỏ cách vùng ngoại ô hơn mười km.
Vòng qua biết bao nhiêu ngã rẽ, sau một con đường nhỏ uốn lượn mới nhìn thấy bậc thang xây bằng gạch mọc đầy cỏ dại và rêu xanh, quanh co kéo dài tới dãy núi cao ngất đứng thẳng.
Xe không vào được vùng núi, chỉ có thể dừng ở một sườn núi nhỏ, Sơ Hiểu Hiểu cầm điện thoại di động cuộn mình ở ghế sau: “Em biết rồi, anh tin em đi, em không cố ý, đạo diễn Quách đang vội vàng muốn đóng máy đây.”
Ở đầu bên kia điện thoại, cũng không biết người nọ nói gì mà lông mày Sơ Hiểu Hiểu hơi giãn ra, chần chờ nói tiếp: “Hai ngày sau? Người tên Ngô Soái kia sẽ đến?”
Chung Ý biết đầu bên kia điện thoại là Giản Diệc Bạch, ở bên cạnh yên lặng nghe, phút chốc sửng sốt.
Ngô Soái? Ngô Soái là ai nữa?
Nghĩ vậy, Chung Ý nhấn sáng màn hình điện thoại, trong nhật ký trò chuyện còn hiển thị tin nhắn cô ấy gửi cho Giang Diễn.
Chung Ý: Báo cáo đội phó Giang! Sơ Hiểu Hiểu nói chuyện điện thoại với một người đàn ông, nghe giống như chuẩn bị đi hẹn hò vào dịp Giáng sinh!
Giang Diễn:...
Lúc này Chung Ý lại bổ sung một câu: Còn tên là Ngô Soái, Ngô Soái là ai? Đẹp trai không?
Di động rung lên, Giang Diễn trả lời: Loại chuyện này không cần báo cáo với tôi!
Sơ Hiểu Hiểu bên kia đã tắt điện thoại, cô thò đầu nhìn Chung Ý đang vùi đầu ngồi một bên, sắc mặt có chút ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, tò mò hỏi: “Chị Chung Ý, chị đang làm gì vậy?”
Chung Ý lắc đầu, ngữ khí chính trực mà thản nhiên đáp: “Đội phó Giang nói tiến triển bên phía anh ấy cũng không tệ lắm, chuẩn bị hai ngày nữa dẫn chúng tôi ra quán ăn một bữa ngon lành.”
Không tệ lắm?
Nhớ tới cuộc nói chuyện sáng sớm giữa Giang Diễn và Trâu Hạo, Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi: “Vậy sao?”
Chung Ý hỏi: “Cô có bận việc gì không? Hay là đi chung luôn?”
Sắc mặt Sơ Hiểu Hiểu có chút rối rắm, do dự một hồi mới nói: “Để tôi xem lại đã.”
Cô vừa mới nhận được tin tức từ chỗ Giản Diệc Bạch, nói là Ngô Soái mấy ngày nay đang về nước, nhớ kỹ ân tình năm đó nhà họ Giản giúp đỡ ra nước ngoài du học, muốn ngày Giáng Sinh tới thăm hỏi chú Giản.
Theo ý của Giản Diệc Bạch là kêu cô cùng tham gia bữa tiệc gia đình.
Chỉ là đã rất lâu rồi cô không trở về nhà họ Giản.
Tuy Giản Diệc Bạch là con trai thứ hai của Giản Nhân Hào, nhưng mười mấy năm trước cô có nghe trong nhà ngẫu nhiên nhắc tới, mẹ của Giản Diệc Bạch chẳng qua chỉ là một kẻ thứ ba không được chính thức công nhận, sau khi sinh Giản Diệc Bạch chưa tới vài năm đã bệnh ch.ết, từ đó Giản Diệc Bạch được bà Giản tự mình nuôi nấng, đương nhiên cũng tuyên bố với bên ngoài anh ta là con ruột của bà Giản.
Cô vốn còn nghĩ, Giản Diệc Bạch có thân phận đặc thù, địa vị ở nhà nói không chừng sẽ xấu hổ. Nhưng tr.ên thực tế lại hoàn toàn tương phản, Giản Diệc Bạch từ lúc sinh ra đã đáng yêu, từ trước đến nay luôn yêu thương và bảo vệ anh trai và bà Giản, nói là vui vẻ hòa thuận cũng không quá đáng, duy chỉ có mấy năm trước Giản Nhân Hào làm chủ thay Giản Diệc Bạch chuyện đính hôn, Giản Diệc Bạch lần đầu tiên ở nhà cãi nhau với Giản Nhân Hào, ầm ĩ tới mức mất vui, cuối cùng vẫn là bà Giản đứng ra khuyên giải, hôn sự này mới coi như thôi.
Sơ Hiểu Hiểu cũng từ đó trở đi bắt đầu cố ý vô tình lựa chọn xa lánh.
Có lẽ là thời gian quá lâu không gặp người lớn nhà họ Giản, nhất thời trong lòng Sơ Hiểu Hiểu có chút chột dạ, hơn nữa người tên Ngô Soái đột nhiên đến thăm kia...
Sơ Hiểu Hiểu không khỏi nhớ tới lúc mình dựa vào lồng ng.ực Giang Diễn, từ góc độ của cô nhìn lên, đường nét quai hàm của đối phương sắc sảo rõ ràng.
Nếu như giống như Giản Diệc Bạch nói, thật sự là cô nghĩ sai rồi...
Nhưng cảm giác đó cứ đến một cách khó hiểu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Diễn, cô đã giống như lên cơn nghiện không thể phớt lờ.
Như mặt trời chói chang chiếu rọi vào biển rừng tươi tốt rậm rạp, dễ dàng thắp sáng tất cả ánh đèn.
Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt lên, vừa liếc mắt nhìn đã trông thấy tia nắng cuối cùng sắp tàn lụi sau dãy núi kéo dài ở phía xa xa.
Đạo diễn được trợ lý dẫn đường, ưỡn bụng bia đi về phía cô: “Ha ha, Hiểu Hiểu à, đoàn làm phim đã nói chuyện xong rồi, buổi tối chúng ta mượn nhà trưởng thôn quay một đoạn, quay xong là kết thúc công việc.”
Sơ Hiểu Hiểu gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Đạo diễn Quách nói: “Chỗ đó không dễ lái xe, phiền mọi người đi bộ thêm một đoạn nữa.”
Tâm tình Sơ Hiểu Hiểu lập tức hạ xuống đáy.
Đúng như lời đạo diễn nói, đường trong thôn quả thật không dễ đi, đều là đường bùn chưa từng sửa qua, gặp hố trũng nếu không chú ý sẽ ngã nhào sấp mặt, nam diễn viên đồng hành rõ ràng đã đen mặt, nhưng nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc nhảy nhót tự nhiên, anh ta lại không tiện nổi nóng, chỉ có thể đ.è xuống lửa giận thở hồng hộc đuổi theo.
Điểm cuối của con đường là một vũng nước lớn, nam diễn viên bị bùn bắn tung tóe đầy chân, thật sự là nhịn không được nữa, không khỏi oán giận: “Bây giờ phim nào mà không quay ở trường quay, có cần phải chạy tới nơi xa xôi như vậy không!”
Sơ Hiểu Hiểu tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng cũng không khỏi thầm thì, tiến đến bên tai Trần Tuyết nói: “Em nói xem có phải đạo diễn này cố ý chỉnh chúng ta không?”
Trần Tuyết mờ mịt lắc đầu: “Nghe nói bộ phim này đạo diễn Quách đã tốn rất nhiều công sức, chính là vì muốn phá kỷ lục doanh thu phòng vé của “Ánh Rạng Đông”, em thấy chị nên bớt nói lại đi, đừng để ông ấy nghe thấy.”
“Người khác có thể nói sao chị lại không thể nói, chị Chung Ý, chị nói xem chuyện này có vô lý không?” Sơ Hiểu Hiểu quay đầu, chợt thấy vẻ mặt Chung Ý phức tạp, bèn khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”
Chung Ý đau lòng nhức óc nói: “Tôi xem trong TV vị tiểu thịt tươi* kia diễn cảnh đánh nhau rất man, sao người thật lại...”
(*tiểu thịt tươi là một khái niệm đặc biệt được nền giải trí Hoa ngữ khai sinh và dần phổ biến tr.ên thị trường Châu Á, nhằm chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tỳ vết, ăn nói nhỏ nhẹ, và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính – nguồn: Google.)
Không đợi Chung Ý nói xong, Sơ Hiểu Hiểu hình như đã hiểu ra, đây là khúc dạo đầu để thoát fan.
Chung Ý không tìm được từ thích hợp để diễn tả, suy nghĩ nửa ngày quyết định buông tha, thở dài nói: “Ài, còn không bằng đội phó Giang nữa.”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nghiêm mặt nói: “Người đó lần trước khiêng thùng nước còn thiếu chút nữa gãy eo, sao có thể so với đội phó Giang được.”
Chung Ý lập tức đánh thẳng vào trọng điểm: “Eo anh ta không tốt sao?”
Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt, nhỏ giọng nói: “Cũng không phải thế, chỉ là thể lực... hình như không được tốt lắm.”
Chung Ý nghĩ đến tâm hồn thiếu nữ ‘yêu màu hồng ghét sự giả dối’ của mình lúc trước đã hoàn toàn biến đổi, bèn vỗ vỗ bả vai Sơ Hiểu Hiểu: “Vậy cô yên tâm đi, eo của đội phó Giang rất tốt, thể lực cũng bền bỉ.”
Sơ Hiểu Hiểu ngẫm lại cũng đúng, thản nhiên gật đầu: “Tôi biết mà.”
Chung Ý ý vị sâu xa liếc Sơ Hiểu Hiểu một cái, khóe miệng giật giật, không nói nên lời.
Khi màn đêm buông xuống phía xa xa, những người đi cùng rốt cuộc cũng đã đến đích trước khi tia nắng cuối cùng biến mất.
Sơ Hiểu Hiểu nháy mắt liền hiểu ra dụng ý của đạo diễn.
Tòa nhà nhỏ ở trước mặt bị bức tường cao ngăn cách, sau lưng tàng cây cổ thụ cứng cáp chỉ lộ ra một góc mái cong, tr.ên cao treo đèn lồng đỏ thẫm, tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt trong đêm tối đen, hòa cùng làn gió lạnh buốt thổi qua sườn mặt và cổ, ngay cả Sơ Hiểu Hiểu cũng nhịn không được run rẩy, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Chung Ý chợt thầm thì: “Tòa nhà này mới xây à?”
“Mấy năm nay lớp trẻ ra ngoài làm công, kiếm được một chút tiền.” Giọng nói bất thình lình dọa Sơ Hiểu Hiểu nhảy dựng, quay đầu lại thì thấy là trưởng thôn nhã nhặn đeo kính mắt, đối phương mặc lễ phục màu xám đen, hiển nhiên là đã sửa soạn long trọng để nghênh đón khách đến, xem ra rất quan tâm đến sự xuất hiện của đoàn làm phim.
Trưởng thôn nói: “Viện này vừa mới tân trang không lâu, phía sau chính là từ đường của dòng họ chúng tôi, hay là để tôi dẫn các vị đi xem qua nhé?”
“Không cần đâu ạ, công việc quan trọng hơn.” Đạo diễn nói, “Để ngày mai rồi hẵng đi, bây giờ trời tối đen như mực cũng không thấy rõ cái gì.”
“Cũng đúng.” Đối phương tươi cười chào đón, “Còn phải phiền các vị đợi sau khi bộ phim được công chiếu để quảng bá nó nhiều hơn.”
Thấy tr.ên mặt Sơ Hiểu Hiểu đầy vẻ nghi hoặc, Trần Tuyết ghé sát vào tai cô giải thích: “Nghe nói nhà sản xuất muốn đặt bộ phim dưới danh nghĩa từ thiện, chờ “Ánh Rạng Đông 2” công chiếu sẽ lấy một phần doanh thu phòng vé quyên góp cho thôn làng để tu sửa trường học, nhằm thu lại đánh giá tốt.”
“Rất tốt.” Sơ Hiểu Hiểu đánh giá.
Nói xong, cô bước qua bậc thang, đi theo đạo diễn vào viện.
Phân cảnh phải quay đêm nay là cảnh tình cảm giữa Sơ Hiểu Hiểu và một nam diễn viên khác —— hai người vô tình tách rời khỏi đội, đi tới tòa nhà cổ của ngôi làng bí ẩn này.
Đói khát lạnh lẽo cộng thêm sự tuyệt vọng về tương lai rốt cục cũng khiến cho cô gái nhỏ yếu đuối bất lực run sợ trong lòng, sụp đổ bật khóc.
Người đồng hành tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đều chen chúc trong căn phòng không lớn ở lầu hai.
Mọi người cố gắng chen chúc nhau, khó khăn để ra một khoảng trống nhỏ trước giường gỗ cho hai nhân vật chính tự do phát huy.
Sơ Hiểu Hiểu lập tức biến thân thành con mèo nhỏ đáng thương run lẩy bẩy ngồi dưới đất, nghẹn ngào nói không nên lời, theo giọng nói ấm áp trấn an của người bên cạnh càng khóc nức nở hơn.
Chỉ là đang khóc, Sơ Hiểu Hiểu bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giữa mũi truyền đến chút mùi lạ lẫm làm cho trong lòng cô nhảy dựng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cách vách bỗng “bốp” một tiếng nhỏ, hình như có cái gì đó lăn tới ven bàn, rơi tr.ên sàn gỗ.
“A a a a a!!” Thoáng chốc có người thét chói tai, “Có, có lửa!”
Nước mắt Sơ Hiểu Hiểu thoáng chốc ngừng rơi, lôi kéo nam diễn viên đang thẫn thờ bên cạnh, nhấc anh ta lên khỏi mặt đất: “Có chuyện gì vậy?”
Đột nhiên truyền tới tiếng nổ mạnh như sấm sét nơi chân trời, trong nháy mắt làm chấn tỉnh tất cả mọi người!
“Không được, cửa sổ đã bị ván đóng kín! Quá chắc chắn!”
Bốn phía nhất thời gà bay chó sủa, nhao nhao chạy trốn, đạo diễn vỗ đầu một cái: “Nhanh! Nhanh dập lửa! Nước! Nước đâu!”
Sơ Hiểu Hiểu: “Nhưng mà...”
“Là cồn!” Chung Ý ngắt lời Sơ Hiểu Hiểu.
Chợt thấy đầu bên kia có người hoảng sợ lấy một thùng nước sạch bên chân hắt ra ngoài, lưỡi lửa lẻn đến ngưỡng cửa đột nhiên rút đi, nhanh chóng tụ lại giữa màn sấm sét, nhảy lên độ cao hơn một mét.
“Không được! Quá ít nước!” Chung Ý gấp đến đỏ mắt, “Nồng độ cồn quá cao, như vậy sẽ chỉ làm cồn loãng ra và cháy tiếp!”
“Vậy...... Vậy làm sao bây giờ, chúng ta sẽ không ch.ết ở chỗ này chứ?!”
“Ch.ết ở chỗ này? Đạo diễn, anh nói gì vậy?” Người đối diện khóc nức nở, “Tối mai tôi còn có thông cáo mấy chục vạn đấy!”
“Đã đến lúc này mà còn để ý đến thông cáo mấy chục vạn! Cậu có bệnh không!”
Mới vài giây trôi qua mà cứ tưởng như hàng thế kỷ.
Khói đặc không ngừng bốc lên từ khe hở tr.ên sàn nhà, sặc đến mức Sơ Hiểu Hiểu khom lưng ho khan kịch liệt, bên tai tràn ngập vô số tiếng mắng chửi cùng gào khóc, khiến cho đầu óc cô hỗn loạn, vo ve ù ù.
Trong làn sương mù, cô bỗng nhiên nhớ tới buổi tối ác mộng mười mấy năm trước.
Tiếng thét khàn khàn của chị gái xuyên qua màng nhĩ của cô, chấn động đến mức tay chân cô tê dại, từ góc độ của cô nhìn qua là một chiếc giày của mẹ đánh rơi ở cửa phòng ngủ chính, rơi xuống trong vũng máu vô tận.
Sao có thể......
Sao có thể như vậy.
Đáng lẽ cô phải ch.ết từ lâu rồi, sao cô có thể sống một mình đến tận bây giờ.
Vốn dĩ ngay trong đêm đó cô đã đi theo bọn họ......
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Theo một tiếng vang thật lớn, vụn gỗ văng ra rơi xuống bức tường tro khắp sàn nhà. Động tĩnh va chạm đinh tai nhức óc của kim loại khiến Chung Ý kinh ngạc sợ hãi hét lên, Sơ Hiểu Hiểu lại không nghe thấy Chung Ý đang hô gì.
Vô số lời thì thào ma quái bên tai theo tiếng động mạnh kia ầm ầm tiêu tán, Sơ Hiểu Hiểu toàn thân chấn động, ép buộc mình mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Ánh lửa hừng hực phản chiếu trong con ngươi của cô, nhưng còn chưa kịp nhìn thấy rõ bóng dáng Chung Ý đâu.
Đột nhiên có người bịt miệng mũi cô lại, ôm cô kéo về phía sau.
“…!!!”
Sơ Hiểu Hiểu lảo đảo, va mạnh vào lồng ng.ực rắn chắc của đối phương.
Sau đó là giọng nói trầm thấp lạnh lùng của người nọ.
“Đừng sợ, là tôi.”
—hết chương 20—
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!