Trần Tuyết không nói lời nào, Giang Diễn lại hỏi: “Trần Lịch đâu rồi?”
Trần Tuyết: “...”
Giang Diễn cười nhạo: “Cô vì cậu ta mà làm đến nước này, còn cậu ta đã làm được gì cho cô?”
Trần Tuyết dường như quyết tâm không nói thêm lời nào, cô ta cắn chặt răng, trước khi bị mang đi chỉ liếc nhìn sắc mặt phức tạp của Sơ Hiểu Hiểu, sau đó bị thúc giục lên xe cảnh sát.
Trận tuyết này cuối cùng cũng dừng lại một lát, rồi không biết từ lúc nào lại rơi xuống theo từng đám, như tơ liễu từ trong bầu trời đêm lả tả bay xuống, rơi tr.ên đỉnh đầu của cô.
Tiếng còi xe cảnh sát dần xa, chung quanh nhất thời như yên tĩnh lại.
Giang Diễn đưa tay vỗ nhẹ những viên pha lê nhỏ tr.ên đỉnh đầu Sơ Hiểu Hiểu, tóc đối phương đen nhánh mềm mại, kỳ thật xúc cảm cũng không tệ lắm.
Giang Diễn dừng lại thêm một giây mới thu tay lại, thản nhiên nói: “Được rồi, em về trước đi.”
Sơ Hiểu Hiểu ngước mắt nhìn Giang Diễn: “Tôi muốn về căn hộ lúc trước một chuyến, anh có thể đi cùng tôi không?”
-
Ban ngày cô đã kêu Chung Ý cùng mình về nhà một chuyến, chuẩn bị vài bộ quần áo mang đi rồi cất sẵn trong mấy chiếc túi, toàn bộ chất đống ở tr.ên sô pha. Nếu Giản Diệc Bạch không đột nhiên ghé nhà, chắc cô đã dọn đến nhà Giang Diễn rồi.
Nhưng lúc này Sơ Hiểu Hiểu lại cảm thấy có chút không ổn lắm.
Gây thêm phiền toái cho Giang Diễn không nói, cảm giác như mình đang ăn không ở không chiếm tiện nghi của anh vậy.
Sơ Hiểu Hiểu gãi trán, nhìn Giang Diễn đang đứng cách cô không xa đang cúi đầu nghịch điện thoại.
Những suy nghĩ rối rắm của một giây trước đột nhiên lệch hướng, Sơ Hiểu Hiểu quan sát một lúc, đúng thực là hai người bọn họ dùng cùng một loại máy.
Nghĩ tới đây, cô lại bắt đầu tự hỏi rằng mình có nên có qua có lại hay không, chuẩn bị chút gì đó cho Giang Diễn.
Cô có chút xuất thần, bỗng nhiên bị Giang Diễn cắt ngang suy nghĩ.
Anh cầm di động đi về phía cô: “Sao vậy?”
Đoán chừng là cho rằng cô còn đang lo lắng chuyện của Trần Tuyết, Giang Diễn dừng lại một chốc rồi nói tiếp: “Kế tiếp có tính toán gì không?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Cô lập tức cảnh giác, ý của Giang Diễn không phải là muốn đuổi cô đi đấy chứ?
Cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, lúc trước có quan hệ với Giang Diễn là vì chuyện của Vương Nghĩa Khánh.
Bây giờ tất cả đã kéo tơ lột kén, trong lòng Giang Diễn giống như gương sáng, hình như cũng không cần cô giúp đỡ nữa.
Vài giây sau.
Sơ Hiểu Hiểu lấy di động ra bấm vài cái.
Bên kia điện thoại di động của Giang Diễn khẽ rung, tr.ên màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn, hiển thị nhận được chuyển khoản năm vạn.
Giang Diễn thoáng sửng sốt, không hiểu ra sao ngước mắt lên.
Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, anh khẽ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Em làm gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Không nhìn ra sao?”
Giang Diễn thật sự không hiểu hành động ngoài dự đoán này của Sơ Hiểu Hiểu, có chút hứng thú lấp lánh trong đôi mắt đen láy hơi nheo lại của anh.
Suy nghĩ vài giây, anh nói: “Bao nuôi tôi à?”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Sơ Hiểu Hiểu nhớ tới thái độ tiêu tiền như nước của vị đại gia đối diện, thật sự rất vi diệu.
“Tôi cũng muốn vậy lắm chứ, nhưng phần mềm chuyển khoản giới hạn một ngày nhiều nhất chỉ năm vạn thôi.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Chuyện bao nuôi bỏ qua một bên đã, tạm thời coi như phí tá túc của tôi trước.”
Giang Diễn nửa ngày sau vẫn không nhận tiền, bật cười nhìn cô vài lần, cất điện thoại vào túi.
Sơ Hiểu Hiểu giải thích: “Tôi chỉ cảm thấy có chút ngượng ngùng.”
“Tôi thấy em vẫn nên giữ lại đi.” Giang Diễn trực tiếp ngồi xuống sô pha bên cạnh cô, tránh mấy cái túi lớn đóng gói kia, lười biếng dựa vào lưng ghế, “Nói đến chuyện này, mấy năm nay chắc em cũng kiếm được không ít tiền nhỉ, sao lại sống keo kiệt như vậy?”
Kỳ thật nói keo kiệt cũng không đến mức đó, chẳng qua so với những nữ diễn viên khác cả ngày mua một đống xa xỉ phẩm, ra khỏi cửa giống như trình diễn tr.ên sàn catwalk, cô đã xem như vô cùng khiêm tốn rồi. Ngay cả Liêu Tĩnh ở thành phố tấc vàng tấc đất này cũng có vài bất động sản.
Sơ Hiểu Hiểu trêu chọc: “Anh chưa từng nghe qua sao, càng thiếu cái gì càng khoe cái đó, điều tôi ưa thích là của cải tinh thần quý giá.”
Giang Diễn như cười như không liếc cô, khẽ nâng cằm, ý là: Tiếp tục bịa chuyện đi.
Sơ Hiểu Hiểu bại trận, cũng nghiêm túc lên hẳn: “Lúc đầu tôi vốn chỉ muốn độc lập kinh tế, thuận tiện trả lại tiền nợ nhà họ Giản, sau đó có lẽ là cảm thấy cuộc sống không thú vị, muốn làm chút chuyện gì đó có ý nghĩa hơn.”
Giang Diễn: “Ví dụ như?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Quyên góp, gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm tôi kiếm được đều quyên góp cho trận động đất lúc trước, sau đó là mấy trường tiểu học Hi Vọng, rồi các loại quyên góp công ích, vân vân.”
Giang Diễn nhướng mày, Sơ Hiểu Hiểu hỏi: “Cảnh sát các anh không phải rất giỏi sao, có thể tra được hướng sử dụng tài sản tr.ên danh nghĩa cá nhân mà?”
“Đó phải là tình tiết vụ án yêu cầu, phải đi theo trình tự.” Giang Diễn ngẫm nghĩ giây lát, dường như cũng không ngờ sẽ nghe được một lý do cao thượng như thế từ trong miệng Sơ Hiểu Hiểu, “Quyên góp? Vậy sao tr.ên mạng không thấy ai nhắc tới?”
Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy thì cười có chút giảo hoạt: “Phất áo ra đi, ẩn sâu thân phận, có phải đột nhiên ngưỡng mộ tôi lắm không?”
Giang Diễn buồn cười, im lặng vài giây mới đáp: “Phải, em là nữ thần của tôi.”
Sơ Hiểu Hiểu dường như rất hưởng thụ, mặt mày hớn hở cả ra, có điều chỉ vài giây sau, khóe mắt chạm tới tầm nhìn của Giang Diễn, cô lại nói: “Nhưng mà nói thật là tôi cũng có lòng riêng.”
Giang Diễn: “Hửm?”
Âm cuối hơi nâng lên, khiến trái tim Sơ Hiểu Hiểu thoáng run rẩy.
“Tôi không giống những người khác, có công ty quản lý và đội ngũ của riêng mình hoạt động phía sau, hơn nữa, tôi cảm thấy có một số thứ tuyên dương um sùm cũng không còn linh nghiệm nữa.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Bởi vì có người muốn gặp, cho nên muốn thử một lần, anh ấy là sự mê tín thiên thời địa lợi của tôi.”
Giang Diễn hơi sửng sốt, vô thức thu lại nụ cười.
Sơ Hiểu Hiểu nhìn anh, giọng nói bỗng trở nên nhẹ nhàng: “Với lại sau đó tôi đã gặp được anh ấy rồi, cho nên có đôi khi sự mê tín vô hại cũng không phải chuyện gì không tốt.”
Giang Diễn: “...”
Ánh mắt Giang Diễn nặng nề, nửa ngày sau mới thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói, em...”
Sơ Hiểu Hiểu chậm rãi mỉm cười: “Em làm sao?”
Giang Diễn suy nghĩ vài lần mới đưa ra lời bình luận: “Rất cố chấp.”
Sơ Hiểu Hiểu ngầm thừa nhận lời này của Giang Diễn thành khích lệ, mím môi đắc ý chớp mắt nhìn anh.
Giống như có thứ gì đó ngầm hiểu, cuối cùng cũng chính thức mở ra trước mặt hai người một cách công khai và thành thật.
Giang Diễn đành phải nói: “Hôm đó anh bị thương nhẹ phải ở lại bệnh viện vài ngày, chờ sau khi xuất viện mới nghe nói bạn học năm đó đã dũng cảm đứng lên vì chính nghĩa, gia đình bên kia sẵn sàng thực hiện ước mơ và tài trợ cho cậu ấy ra nước ngoài du học.”
Giọng điệu của Giang Diễn giống như đang kể một câu chuyện nhỏ bé bình thường, nhưng chỉ có Sơ Hiểu Hiểu mới hiểu được, cái gọi là vết thương nhỏ kia là quá khứ đẫm máu và mạng sống treo lơ lửng như trận chiến giữa những con thú bị mắc kẹt, khắc sâu vào trong xương cốt, khiến cô cả đời cũng khó có thể quên.
“Ngô Soái cũng rất đáng thương.” Giang Diễn muốn nói lại thôi, “Cụ thể anh cũng không rõ lắm, chỉ biết là gia đình cậu ấy khó khăn, nhiều lần vì chuyện tiền bạc mà suýt nữa phải bỏ học, vất vả lắm mới chống đỡ được đến cấp ba, thi đậu đại học cũng không đi học.”
Nói tới đây Giang Diễn có chút tiếc hận: “Kỳ thật thành tích của cậu ấy cũng không tệ lắm, khi đó chủ nhiệm lớp bọn họ còn vì thế mà đến nhà cậu ấy vài lần, định khuyên giải phụ huynh, kết quả sau đó đều bị cầm chổi đuổi ra ngoài.”
Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ Giang Diễn và Ngô Suất đã từng học cùng trường, mà hơn mười giờ trước, phản ứng hết sức quỷ dị của Ngô Soái sau khi nhìn thấy Giang Diễn cũng khiến cô đặc biệt để ý, nhịn không được hỏi: “Vậy hai người quen nhau sao?”
“Cũng không tính là quen biết.” Giang Diễn nói, “Từng gặp ở Cục cảnh sát, bởi vì để lại dấu vết DNA ở hiện trường, anh bị cảnh sát thành phố Lâm gọi đi ghi chép vài lần, hơn nữa sau đó Ngô Soái còn đặc biệt tìm anh một lần, hy vọng anh...”
Giang Diễn không nói tiếp, nhưng Sơ Hiểu Hiểu lại rõ ràng.
Ngô Soái sợ nhà họ Giản biết tình huống cụ thể, cho nên hôm nay Giang Diễn đột nhiên xuất hiện trước mặt, anh ấy mới khẩn trương như vậy.
Nhưng Sơ Hiểu Hiểu càng nghĩ sâu hơn, lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Năm đó nếu nhà họ Giản quả thật có tâm, ắt sẽ không có chuyện không biết đến sự tồn tại của Giang Diễn.
Nhưng Giang Diễn không nói chi tiết, chỉ nói: “Kỳ thật cũng không sai, năm đó sau khi em thoát ra được, hẳn là Ngô Soái đã đưa em đến bệnh viện.”
Dứt lời, anh đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Sơ Hiểu Hiểu.
Vẻ mặt Sơ Hiểu Hiểu ngơ ngác, hiển nhiên còn đang suy tư chuyện gì đó, bị động tác như vậy của Giang Diễn đánh thức, ánh mắt cô sáng ngời đón lấy tầm mắt của anh.