“Tôi đã sớm nói là nội bộ cảnh sát có vấn đề mà, chậc chậc, không nghĩ tới lại là như vậy.”
“Các cậu còn nhớ anh chàng mặc chiếc áo khoác 17900 không giảm giá xuất hiện lúc Sơ Hiểu Hiểu nằm viện không, tôi thấy có hơi giống với viên cảnh sát này thì phải?”
“Đề nghị kiểm tra lại, không khéo là một con sâu mọt lớn.”
“Hình như đã bắt đầu xóa bài post, không phải là có tật giật mình đấy chứ, có tiền có thế là có thể vô pháp vô thiên vậy sao?”
“Thủ phạm thật sự đã kiếm được fan hâm mộ nào đó rồi, còn ở đây khoe khoang nữa. Đầu óc là một thứ tuyệt vời, thật sự hy vọng các người không bị khiếm khuyết.”
“Lãnh đạo ngậm tiền rồi chứ gì, không sợ gặp báo ứng sao?”
……
“Ngậm tiền con mẹ cậu!”
Trâu Hạo thật sự không xem nổi nữa, nhét điện thoại di động vào túi: “Tài khoản Weibo của người nọ không có hệ thống tên thật, thông qua kỹ thuật tra cứu, địa chỉ IP của tài khoản đến từ một tiệm net nhỏ ở quận bên dưới, có điều...”
Không cần đối phương nói hết trong lòng Giang Diễn cũng biết rõ, mặc dù hiện tại để làm sạch môi trường mạng, quốc gia quả thật đã có văn bản quy định rõ ràng rằng bất cứ công dân nào vào tiệm net cũng phải tiến hành đăng ký bằng chứng minh thư hợp lệ, nhưng vẫn có không ít tiệm net nhỏ vì lợi nhuận mà tự tiện cài đặt phần mềm đăng ký phi pháp, cung cấp dịch vụ truy cập internet cho công dân không có chứng minh thư.
Rất hiển nhiên, địa chỉ IP tới từ tiệm net nhỏ kia chính là tồn tại như vậy.
“Ông chủ cửa hàng kia đã bị đội an ninh mạng tạm giam rồi, anh nói xem, đây là chuyện gì vậy!” Trâu Hạo cố nén xúc động muốn chửi bậy lần nữa, “Đúng rồi, vừa rồi sếp lớn có tìm anh không?”
“Tìm rồi.” Giang Diễn hít một hơi thuốc, nghiêng người tựa vào cửa sổ, “Nói tôi tạm thời đừng theo đường dây này nữa, nghỉ ngơi thư giãn vài ngày trước đã.”
Trâu Hạo: “...”
Trâu Hạo lo lắng nửa ngày, không ngờ đợi được đáp án như vậy.
Do dự vài giây, anh ấy trịnh trọng hỏi: “Hay là anh cho tôi mượn Hiểu Hiểu gây scandal gì đó đi, để tôi cũng được nghỉ phép mấy bữa?”
Giang Diễn tiện tay dập tắt điếu thuốc trong gạt tàn, ung dung liếc anh ấy rồi mỉm cười cắn răng nói: “Mượn cái em gái cậu.”
-
Sơ Hiểu Hiểu cùng ở trung tâm vòng xoáy dư luận lúc này cũng không mấy dễ chịu.
Liên tiếp nhiều ngày, điện thoại di động đã sắp bị gọi đến cháy máy, thậm chí không cần nghe điện thoại, Sơ Hiểu Hiểu cũng có thể đoán được đối phương vừa mở miệng đã nói câu gì.
Mà đạo diễn Quách biến mất nhiều ngày cũng trước lập tức liên lạc với cô, ý vị sâu xa nói: “Hiểu Hiểu à, chuyện này của cô...là thật hay giả vậy? Không thành vấn đề chứ?”
Hiểu đối phương đang nghĩ gì, Sơ Hiểu Hiểu hờ hững đáp: “Không thành vấn đề, sẽ không ảnh hưởng đến việc chiếu phim đâu.”
Bên kia cũng không ngờ nỗi sầu lo của mình lại bị Sơ Hiểu Hiểu thẳng thừng vạch trần như vậy, ngượng ngùng cười nói: “Cô xem cô kìa, nói chuyện khách sáo quá rồi đấy, hiện tại chuyện này đã náo loạn tới vậy rồi, ý của tôi là tất cả mọi người ra ngoài gặp mặt một bữa, vừa vặn làm sáng tỏ vài chuyện, cô cảm thấy thế nào?
Đối phương có ý gì trong lòng Sơ Hiểu Hiểu rất rõ ràng, sớm nghe nói chuyện hỏa hoạn lần trước đã dọa mọi người trong đoàn làm phim sợ mất mật, đạo diễn Quách lại càng hối hận lúc trước vội vàng khởi động máy mà không chọn ngày hoàng đạo gì đó, quay tiếp sợ là mạng cũng không giữ được, quyết định tạo thêm vài đoạn phim trong trường quay để bổ sung, vấn đề còn lại giao cho hậu kỳ giải quyết.
Bây giờ nói muốn phát sóng trực tiếp, làm sáng tỏ là một mặt, mục đích chủ yếu hẳn là vì muốn tạo thế cho điện ảnh.
Chỉ là trong lúc quay, bộ phim này ba lần bảy lượt xảy ra vấn đề, sợ là đến lúc trải qua hai vòng thẩm định lại phải tốn công thêm một phen nữa mới được, có điều những thứ này cũng không nằm trong phạm vi suy nghĩ của Sơ Hiểu Hiểu.
Đêm đó, phòng phát sóng trực tiếp của đoàn làm phim bùng nổ, phần mềm phát sóng trực tiếp thậm chí còn tê liệt.
Tuy rằng Sơ Hiểu Hiểu nhiều lần từ chối, nhưng vẫn không lay chuyển được Chung Ý, nói thế nào cũng phải cùng cô đến hiện trường buổi tiệc.
Chung Ý ấm ức nói: “Chị dâu, cô vẫn nên để tôi đi theo cô đi, nếu như cô xảy ra chuyện gì đó, đội phó Giang thể nào cũng đánh gãy chân của tôi mất.”
Sơ Hiểu Hiểu thiếu chút nữa bị một tiếng “chị dâu” kia dọa đến nín thở, vội nói: “Không không không, anh ấy không dám đâu.”
Chung Ý thở dài: “Hiện tại toàn bộ hệ thống cảnh sát đều biết đội phó Giang có một cô bạn gái tuyệt vời, là kiểu nhân vật có thể mang anh ấy lên hot search bất cứ lúc nào, nếu không phải bị lãnh đạo cấp tr.ên gọi đi nói chuyện, đội phó Giang có lẽ sẽ tự mình đưa cô đi.”
Sơ Hiểu Hiểu như đột nhiên bị nhồi máu cơ tim: “Bị lãnh đạo cấp tr.ên gọi đi nói chuyện? Nghiêm trọng vậy sao?”
Chung Ý lắc đầu: “Tôi không biết, có điều nếu sự việc thật sự là làm vì cô, vậy mới nghiêm trọng.”
Sơ Hiểu Hiểu: “...”
Chung Ý hỏi: “Thật sự là vì cô sao?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Làm sao có thể!”
Chung Ý cười mỉm nói: “Tôi nói đùa thôi.”
Chỉ là trò đùa này ít nhiều vẫn cất giấu vài phần thăm dò, dù sao lúc trước Giang Diễn che chở cho cô cũng thật sự quá rõ ràng, nếu không phải biết nguyên do toàn bộ sự việc, nói không chừng trong lòng cô ấy cũng sẽ nói thầm vài câu chứ đừng nói tới lãnh đạo cấp tr.ên. Dù rằng không tìm ra những sai phạm về thủ tục, nhưng trách cứ là chuyện chắc chắn không thể thiếu.
Không ngờ đội phó Giang xưa nay được xưng là không gần phụ nữ lại có một ngày gặp phải cục diện như vậy.
Địa điểm đoàn làm phim gặp mặt là khách sạn quốc tế, mặc dù nói là tiệc tối, nhưng kỳ thật cũng chỉ là bao một nơi ăn bữa cơm mà thôi.
Bởi vì chuyện của Giang Diễn lần này, Sơ Hiểu Hiểu e sợ nếu Chung Ý không cẩn thận xuất hiện trước ống kính sẽ lại bị người có tâm cố ý gây ra phong ba bão táp gì đó, đành phải để Chung Ý chịu ấm ức ở lại trong xe chờ cô một lát.
Mà tr.ên thực tế cũng đúng là như vậy.
Từ sau khi tiến vào đại sảnh đã có không ít ống kính cùng đèn flash đi theo, không giống với mấy diễn viên chính khác ăn mặc chính thức, Sơ Hiểu Hiểu chỉ đơn giản mặc một chiếc áo lông dài. Mắt thấy microphone của phóng viên giải trí sắp đập vào miệng mình, Sơ Hiểu Hiểu giật mình, chân giẫm lên đôi giày Martin chạy thật nhanh đến phòng tiệc lầu hai.
Đạo diễn Quách đang nâng ly hàn huyên, thấy thế đứng dậy nghênh đón: “Ai da, Sơ Hiểu Hiểu nhân vật chính đến rồi, đang chờ mỗi cô thôi đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn chung quanh một vòng, phát hiện ngoại trừ Liêu Tĩnh ra thì vài diễn viên chính đều có mặt, ngay cả vai phụ cũng tới không ít. Tô Du từng có thái độ không tốt với cô mặc một bộ lễ phục màu trắng, đang đối diện với vài chiếc điện thoại di động nói gì đó, đôi mắt mơ hồ chứa đầy nước mắt, hẳn là đang nói tới Liêu Tĩnh.
Ống kính thoáng cái lướt qua, quét qua gương mặt Sơ Hiểu Hiểu đang nhìn sang đây.
Cơn bão bình luận lập tức tràn màn hình.
“Đó là Sơ Hiểu Hiểu??? Mặt mộc???”
“Hu hu hu, mặt mộc cũng đẹp như vậy sao?”
“Tôi thấy chắc là trong lòng có quỷ đấy, phỏng chừng tối nào cũng gặp ác mộng!”
“Thật ghê tởm, Sơ Hiểu Hiểu cả đời đen tối, tôi thấy một lần sẽ mắng một lần.”
Sơ Hiểu Hiểu liếc nhìn phía xa xa vài lần, còn chưa kịp tiến lên đã bị đạo diễn Quách giữ chặt.
Có lẽ là băn khoăn về tình cảnh hiện tại của cô, mấy diễn viên còn lại sợ bị liên lụy nên cũng không tiện tiến lên bắt chuyện với cô, chỉ có đạo diễn Quách e sợ tình cảnh quá mức xấu hổ, cười cười nói: “Sơ Hiểu Hiểu, cô ngồi trước đi, mấy chuyện khác từ từ rồi chúng ta nói sau.”
Sơ Hiểu Hiểu uyển chuyển từ chối: “Không cần, tôi nói vài câu rồi đi thôi.”
Đạo diễn Quách sửng sốt: “Nhưng mà...”
Chưa kịp khuyên can, Sơ Hiểu Hiểu đã đi tới trước ống kính.
Tô Du đang nói chuyện thấy thế thoáng chốc ngây người, nhíu mày, chưa kịp điều chỉnh lại biểu cảm thì đã nghe Sơ Hiểu Hiểu lên tiếng: “Cho tôi hai phút là được rồi, hai phút sau cô lại tiếp tục.”
Tô Du: “...”
Tô Du có chút do dự nhường chỗ.
Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thay đổi ngữ điệu.
Các kiểu chữ màu sắc tr.ên màn hình nhanh chóng lướt qua, dày đặc đến mức Sơ Hiểu Hiểu thậm chí không thấy rõ trong cơn bão bình luận đó đang mắng chửi cái gì.
Cô nhẹ giọng nói: “Như mọi người mong muốn, hôm nay tôi đến để làm sáng tỏ một số chuyện.”
Đôi môi hơi trắng bệch của Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng khép lại, khuôn mặt không trang điểm mặc dù không kiều diễm bằng nữ minh tinh bên cạnh, nhưng ở một mức độ nhất định mà nói lại không thua kém bất cứ kẻ nào, ngược lại như tờ giấy trắng không trộn lẫn màu sắc, thuần túy mà sạch sẽ, tr.ên khuôn mặt trắng nõn không tì vết lộ ra chút ửng hồng sau khi chạy tốc độ nhanh, chân thật đến triệt để.
Cô nói rất chậm, nhưng từng chữ rõ ràng: “Đầu tiên, tôi biết là có rất nhiều người vẫn chưa thể nguôi ngoai trước sự ra đi của Liêu Tĩnh, trong chuyện này tuy rằng tôi cũng rất tiếc hận, nhưng không thẹn với lương tâm. Cho tới bây giờ mới công khai biểu lộ thái độ của mình, là bởi vì tôi cho rằng người ch.ết là quan trọng nhất, không nên tiêu phí quá độ, từ đó tạo thành ảnh hưởng dư luận lớn hơn nữa. Với lại tôi vẫn tin tưởng vững chắc rằng lưới trời lồng lộng, thưa mà không khó thoát, chính nghĩa sẽ luôn luôn tồn tại.”
Nói tới đây, Sơ Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, ngữ khí bất giác tăng thêm vài phần: “Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới, sự im lặng của tôi lại tạo điều kiện cho tiểu nhân lợi dụng sơ hở, thậm chí ác ý lan truyền tin đồn, tạo thành thương tổn lớn lao đối với người vô cùng quan trọng bên cạnh tôi. Tôi vẫn cho rằng, bạo lực mạng chính là khủ.ng bố tập kích về mặt tinh thần, nếu có người chán ghét tôi, ghê tởm tôi, cứ nhắm vào tôi là được rồi. Hy vọng các vị đừng tạo thêm phiền nhiễu cho người khác.”
“Mặt khác, bởi vì chuyện này mà đã liên lụy đến vị cảnh sát kia, tôi nợ anh ấy một lời xin lỗi.” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng rũ mí mắt, lời nói hơi dừng lại, có chút run rẩy, “Mười hai năm trước bố mẹ tôi và chị gái ruột bị sát hại ch.ết thảm trong nhà, là vị cảnh sát kia đã cứu tôi, anh ấy là anh hùng cái thế của tôi, nhưng tôi còn chưa kịp báo đáp anh ấy...”
Đây là lần đầu tiên Sơ Hiểu Hiểu nhắc tới gia thế của mình, trước kia tr.ên mạng có rất nhiều phiên bản khác nhau về thân thế bối cảnh thần bí của Sơ Hiểu Hiểu, thứ gì cũng có thể thêu dệt được, nhưng chưa có ai đoán được phiên bản này.
Mọi người nhao nhao phát hiện, đây không phải là hiện thực của “Ánh Rạng Đông” sao, bộ phim lấy vụ thảm án diệt môn chưa được giải quyết kia làm bối cảnh, nhân vật của Sơ Hiểu Hiểu quả thực như đo ni đóng giày cho cô!
Nhất thời mọi người quên cả việc mắng chửi, bình luận vô cùng khiếp sợ liên tiếp vọt lên, đè áp dòng bình luận “ghê tởm” lúc nãy.
Sơ Hiểu Hiểu ổn định tinh thần, một lần nữa giương mắt: “Anh ấy là một cảnh sát nhân dân vĩ đại, thậm chí không tiếc đem tất cả nhiệt huyết dâng hiến cho Đảng và nhân dân, cả ngày lăn lộn giữa máu và lửa, giữa sống và ch.ết, anh ấy không chỉ là anh hùng của một mình tôi, nhưng hôm nay lại vì chuyện của tôi mà rước lấy phiền toái vào mình.”
Nói xong, trong đầu Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên hiện ra bóng dáng Giang Diễn, một góc sâu trong đáy lòng cũng theo đó mà phát sáng, bỏng cháy.
Cô không nhìn cơn bão bình luận vụt qua trước mắt nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào ống kính, bất giác nhếch khóe miệng.
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi tin tưởng, nếu hung thủ sát hại Liêu Tĩnh thật sự là tôi, anh ấy cũng sẽ không chút do dự đưa tôi ra trước công lý, nhưng cái mạng này của tôi là do anh ấy cứu, tôi nhất định sẽ gìn giữ quý trọng, tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian và sinh mệnh vào loại chuyện không đáng giá mà còn khiến anh ấy chán ghét này.”
Chẳng biết từ lúc nào, cơn bão bình luận theo mỗi một chữ của Sơ Hiểu Hiểu cũng sôi trào mãnh liệt, màn hình tràn ngập aaaaaa.
“Điều cuối cùng tôi muốn nói là.” Sơ Hiểu Hiểu nhẹ nhàng dừng lại một chốc, “Căn cứ vào luật hình sự nước ta quy định, dùng bạo lực hoặc là phương pháp khác công khai vũ nhục người khác hoặc là bịa đặt sự thật phỉ báng người khác, nếu tình tiết nghiêm trọng có thể bị phạt tù dưới ba năm, giam giữ, quản chế, hoặc là tước đoạt quyền lợi chính trị.”
Màn hình lập tức tràn ngập chữ: “Mẹ kiếp!!!”
Sơ Hiểu Hiểu khẽ cười nói: “Mong là một số người nào đó yêu quý danh dự thì ngàn vạn lần đừng nên lầm đường lạc lối.”
—hết chương 44—
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!