Trong hộp nhung màu lam là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền có hai vòng nhỏ đan vào nhau, chính giữa là viên kim cương hình tròn lấp lánh mê người.
Trần Tuyết nhỏ giọng nói: “Anh Giản sợ chị không thích, phải chọn rất lâu mới mua được đấy.”
Sơ Hiểu Hiểu mím môi, không lên tiếng.
Khoảnh khắc cô từ chối Giản Diệc Bạch, cô rõ ràng cảm giác được Giản Diệc Bạch dường như có chút không vui. Nếu bây giờ cô tiếp tục cố chấp không nhận, ngược lại có vẻ như cô quá mức vô lý.
Sơ Hiểu Hiểu không thể không thừa nhận, cô cảm kích Giản Diệc Bạch.
Khoảng thời gian trước khi xảy ra vụ án chính là thời điểm nhà máy của bố cô gặp khó khăn nhất, chuỗi tài chính bị đứt đoạn cộng thêm áp lực của môi trường chung quanh, khiến ông ấy không tiếc lấy nhà ở ra làm thế chấp nợ nần, để xoay chuyển và thoát khỏi tình thế khó khăn...
Cuối cùng tất cả tài sản đều dùng để trả nợ trong suốt quãng đời bố cô còn sống, nếu không phải bố của Giản Diệc Bạch là Giản Nhân Hào ra mặt, có lẽ ngay cả căn nhà kia cũng không giữ được.
Vô số cảm xúc phức tạp quấn vào nhau, Giản Diệc Bạch càng vô tư bày ra những thứ tốt đẹp trước mặt cô, cô lại càng cẩn thận từng li từng tí, cảm thấy mắc nợ.
Cách đó không xa, Giản Diệc Bạch chậm rãi từ trong phòng bếp đi ra, dưới sự kiên trì của Sơ Hiểu Hiểu, anh ta chỉ đơn giản nấu một bát canh cá rồi bưng lên bàn ăn.
Giản Diệc Bạch chỉ nói được một nửa, Sơ Hiểu Hiểu đã biết anh ta muốn hỏi gì, cô giải thích: “Là em bảo anh ấy đi cùng em, thuận tiện về phương diện vụ án cũng có một số việc muốn nói.”
“Anh đã nghe Trần Tuyết nói qua, không có việc gì là tốt rồi.” Giản Diệc Bạch lo lắng nói, “Trong khoảng thời gian này em nhớ nghỉ ngơi cho tốt, cũng đừng sống ở đây nữa, sáng mai anh sẽ cho người đến chuyển đồ đi.”
Nghe Giản Diệc Bạch nói như thế, Sơ Hiểu Hiểu cũng cảm thấy nơi này quả thật không ở nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy cô sẽ suy nhược thần kinh mất.
Nhưng cô lại không muốn quá phiền toái Giản Diệc Bạch.
“Em sẽ tự lo liệu.” Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây, vẫn nói, “Đúng rồi, có một việc em muốn nhờ anh giúp đỡ.”
“Có chuyện gì vậy?” Giản Diệc Bạch vẫn nhìn cô không dời mắt.
Sơ Hiểu Hiểu quay đầu: “Người đã cứu em lúc trước, anh có thể giúp em hỏi phương thức liên lạc của anh ấy không?”
Giản Diệc Bạch im lặng vài giây mới thành khẩn trả lời: “Để anh thử xem.”
——
Màn đêm yên tĩnh.
Sơ Hiểu Hiểu thở hổn hển đưa tay sờ chốt mở ở đầu giường, một giây sau, ánh đèn mờ nhạt rơi đầy căn phòng, chiếu vào ánh mắt ngơ ngác của cô.
Cô lại mơ thấy căn phòng tràn ngập mùi máu tanh kia.
Liên tiếp những chuyện quỷ dị xảy ra, làm cho cô mấy ngày nay chỉ cần nhắm mắt lại là lại thấy máu tươi tràn lan bao quanh mình.
Sơ Hiểu Hiểu cố gắng kiềm chế bản thân không nghĩ đến những hình ảnh kia nữa, cô trở mình, tìm được điện thoại di động bên gối đầu.
Mới bốn giờ rưỡi sáng.
Giản Diệc Bạch không trả lời tin nhắn của cô.
Trước khi đi Giản Diệc Bạch từng nhắc tới, nếu như hỏi được số điện thoại di động của người kia sẽ lập báo cho cô biết.
Mười một năm nay cô đều cố ý lảng tránh quá khứ, đơn giản là mỗi lần nhớ tới cô lại không thở nổi, giống như có một bàn tay bóp chặt lấy lồng ng.ực cô, khiến cô đau đớn khó nhịn, không thể hít thở.
Mà bây giờ những sự trùng hợp liên tục khiến cô không thể không hoài nghi rằng, người sát hại Liêu Tĩnh kia nói không chừng còn có quan hệ với vụ án 1.30 năm đó, bao gồm cả chiếc trâm cài áo bất ngờ đó nữa......
Tại sao?
Sơ Hiểu Hiểu không rõ.
Người biết cô có liên quan đến vụ án đó đã ít lại càng ít hơn, sau đó cô chuyển từ thành phố Lâm đến thành phố Ninh, lại chưa bao giờ đề cập chuyện này với bất cứ ai.
Nhưng cho dù có người ngẫu nhiên biết được việc này, vậy thì liên quan gì đến Liêu Tĩnh?
Chẳng lẽ có quan hệ với người kia?
Khi đó Liêu Tĩnh đưa cô đi dự tiệc, bề ngoài chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản, nhưng người đã qua ba tuần rượu thì nào có nhiều cố kỵ như vậy, nếu không phải cô tát sưng mặt ông chủ lớn nào đó ngay tại chỗ, còn nhân cơ hội tạt rượu vào mặt Liêu Tĩnh để chạy trốn, sợ rằng không phải chỉ tham dự một buổi tiệc tiêu chuẩn, mà đến cuối cùng ch.ết như thế nào cũng không biết được.
Sau việc này một hôm thì cô bị bôi đen tr.ên toàn mạng xã hội, có những cái mũ không ngừng chụp lên đầu cô, ngay cả Liêu Tĩnh cũng gọi điện thoại tới, nói cô rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, e là không muốn tiếp tục lăn lộn trong giới nữa.
Lúc trước cô đã nghĩ, một đám bại hoại như vậy, chẳng lẽ thật sự có thể một tay che trời sao?
Trong hồi ức là một mảnh xa hoa trụy lạc, Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên sửng sốt, trong đầu lóe ra một bóng người gầy trơ xương, người đàn ông bị đạp một cước ngã tr.ên mặt đất, cuộn tròn mình lại nằm bên chân Liêu Tĩnh cầu xin tha thứ.
Sơ Hiểu Hiểu: “!!!”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức soạn tin nhắn gửi cho Giang Diễn.
“Tôi nhớ ra rồi, Liêu Tĩnh đã bán đồ cho người đàn ông hôm qua.”
Giang Diễn không trả lời.
Đoán chắc Giang Diễn đang ngủ, Sơ Hiểu Hiểu nháy mắt tắt màn hình, chuẩn bị sáng mai nói sau.
Không ngờ một giây sau, tiếng chuông vang lên.
Giang Diễn mở miệng đã nói: “Chuyện gì vậy?”
Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc hỏi: “Anh không ngủ sao?”
Giang Diễn nói: “Không phải cô cũng chưa ngủ sao?”
“Tôi đây là...” Sơ Hiểu Hiểu vô thức muốn cãi lại, nhưng lời nói mắc nghẹn trong cổ họng, lại nuốt trở về.
“Như vậy đi.” Giang Diễn ngáp một cái, “Bảy giờ rưỡi sáng gặp dưới lầu nhà cô.”
Giang Diễn hỏi: “Được không?”
“Tôi không thành vấn đề...” Sơ Hiểu Hiểu nhìn đồng hồ, đã gần sáu giờ rồi.
Sơ Hiểu Hiểu cũng ngáp theo, hoài nghi hỏi: “Mới sớm ra đã gọi tôi dậy làm việc, có thể bao một bữa cơm không, đội phó Giang?”
Giang Diễn: “...”
Sơ Hiểu Hiểu nói: “Hơi đói bụng rồi.”
Giang Diễn trêu chọc hỏi: “Sức ăn của mấy ngôi sao nữ các cô đều mạnh như vậy sao? Không phải nên giảm cân à?”
Sơ Hiểu Hiểu nghiêm mặt nói: “Tôi không giống họ.”
Giang Diễn: “Ồ?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi đẹp tự nhiên, không cần giảm cân.”
Giang Diễn: “...”
——
Dự báo thời tiết nhắc nhở có một đợt không khí lạnh mới ập đến, trước khi ra cửa Sơ Hiểu Hiểu đã bọc nửa người tr.ên của mình thành một cái bánh bao, mặc một chiếc áo khoác lông ngắn màu trắng và chân váy len, phía dưới lộ ra bắp chân thẳng tắp xinh đẹp, chân đi một đôi bốt Martin màu đen.
Giang Diễn tùy ý dựa vào thang máy, quan sát Sơ Hiểu Hiểu từ tr.ên xuống dưới, khẽ nhướng mày nhìn cô.
Sơ Hiểu Hiểu kéo mũ lưỡi trai: “Đi thôi.”
Giang Diễn: “Cô...”
Sơ Hiểu Hiểu lập tức cướp lời: “Tôi không lạnh, cám ơn.”
Giang Diễn khẽ nheo mắt, muốn cười nhưng lại nín nhịn: “Nếu tôi nói cho cô biết...”
Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”
Giang Diễn nói: “Tôi chuẩn bị lái xe mô tô đưa cô đi, cô có vui không?”
Trong mắt Giang Diễn hiếm khi lộ ra vài phần hứng thú, anh khoanh tay nhìn cô, cũng không nói lời nào, giây lát sau nhấc chân đi về phía trước.
Cửa lớn mở rộng, gió bắc gào thét thổi thẳng vào bên trong, cây thường xanh xào xạc rung động.
Sơ Hiểu Hiểu không nhịn được khẽ run rẩy, lại phát hiện Giang Diễn quay đầu nhìn cô một cái.
Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh mỉm cười nhấn mạnh lần nữa: “Tôi thật sự không lạnh.”
Giang Diễn cười: “Cô đã nói rồi.”
Nhưng mà một giây sau, lúc Sơ Hiểu Hiểu nhìn thấy chiếc xe mô tô vô cùng phong cách kia xuất hiện trước mắt mình, cô đã không cười nổi nữa.
Giang Diễn đưa mũ bảo hiểm cho cô: “Đội lên.”
Sơ Hiểu Hiểu không nhận, vẻ mặt đau khổ.
Giang Diễn hỏi: “Có muốn về thay quần áo không?”
Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giang Diễn, áo gió màu đen cộng thêm quần dài màu đen, đơn giản đẹp trai, cũng chưa chắc giữ ấm được bao nhiêu.
Sơ Hiểu Hiểu bướng bỉnh từ từ bước lên: “Không cần.”
Giang Diễn nói: “Hay là đổi xe của cô?”
Trước khi đến đây anh chỉ nhớ là lúc tắc đường có thể gi3t ch3t người, ngược lại đã quên tính đến sự bất tiện của cô gái kia.
Sơ Hiểu Hiểu trả lời: “Chìa khóa xe ở chỗ trợ lý của tôi rồi, bỏ đi.”
Giang Diễn: “Hả?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Chú cảnh sát, ngay cả bằng lái của tôi bị tịch thu cũng không tra được sao, tôi không lái xe được.”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn không thể tin được: “Vậy mà hôm qua cô còn lái xe của tôi?”
Sơ Hiểu Hiểu: “Anh chạy mất rồi, chẳng lẽ tôi phải xuất đầu lộ diện gọi người đến xe kéo sao?”
Giang Diễn: “...”
Giang Diễn nhíu mày: “Mấy tên cảnh sát giao thông kia sao không chặn đường cô lại nhỉ?”
Sơ Hiểu Hiểu chân thành nói: “Vậy thì phải phiền anh đến Cục cảnh sát cứu vớt tôi một phen rồi, đội phó Giang sẽ không thấy ch.ết mà không cứu chứ?”
“Cái này chưa chắc, ch.ết là đáng đời.” Giang Diễn lại hỏi, “Sao lại bị bắt?”
Nhắc tới chuyện này Sơ Hiểu Hiểu lại phiền lòng: “Còn không phải vì chuyện Liêu Tĩnh gây náo loạn sao?”
Lần đó cô hắt rượu vào mặt Liêu Tĩnh, cũng quên ngay từ đầu mình cũng bị dụ uống một ngụm rượu nhỏ trong bữa tiệc.
Có câu nói thế nào nhỉ, nhà dột lại gặp mưa rào.
Đêm hôm đó, đội cảnh sát giao thông của Cục thành phố triển khai hoạt động kiểm tra ban đêm để điều tra nghiêm ngặt việc lái xe sau khi say rượu, thế là cô vừa vặn bị kiểm tra, một lần sẩy chân để hận ngàn đời.
Ngày hôm sau cô liền lên trang nhất, từ việc Sơ Hiểu Hiểu say rượu tới việc say rượu lái xe, rồi bị bắt vì tình nghi lái xe nguy hiểm, giống như đã tận mắt nhìn thấy cô đứng cách lan can thê thê thảm thảm hát bài “Nước mắt sau song sắt” vậy.
Ngay cả đạo diễn cũng thiếu chút nữa bắt đầu suy nghĩ xem 《Ánh Rạng Đông 2》 có nên đổi nữ chính hay không.
“Lúc đó tôi còn tố cáo ở Nhã Hội Cư có người chơi đá nữa, nhưng không bắt được.” Sơ Hiểu Hiểu thở dài tiếc hận nói.
—hết chương 9—
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!