Editor: Luna Huang Thần sắc của Mục Trần Tiêu bất động: “Hứa cô nương, ta nghe Úc Khoảnh nói, ngươi muốn hai con ngựa đó?”
“Ân, ngựa không hiểu chuyện không thể tính sổ nó, tự nhiên phải tìm chủ nhân gánh chịu trách nhiệm, quầy hàng bị hủy lúc trước của dân chúng, chúng ta giúp đỡ ứng bạc, món nợ này phải đòi.”
“Ngựa không biết nói, làm sao tìm chủ nhân?” Mục Trần Tiêu ngước mắt, đôi mắt thâm thúy phảng phất dùng băng tuyết luyện thành, thanh lãnh mà trầm tĩnh.
Gương mặt Hứa Vân Noãn nổi má lúm đồng tiền: “Tôn nhi có nghe nói qua ngựa già quen đường chưa?”
Hai con ngựa này bị cho ăn thảo dược, hai ngày này Nhị Hắc và Đại Ngưu thường thường đi qua dọa chúng nó, lúc này da lông lờ mờ, hai mắt vô thần, phảng phất như tiểu tức phụ bị lấn ép.
Lúc này thấy Lúc này thấy Hứa Vân Noãn đi tới, vội vã thảo hảo cúi đầu, cọ tay nhỏ bé trắng noản nàng đưa tới.
“Trái lại, ngày hôm nay cơ hội chuộc tội của các ngươi tới rồi.”
Bóng đêm dày đặc, tiếng vó ngựa phá lệ vang dội.
Hứa Vân Noãn ôm Nhị Hắc ngồi ở trên xe ngựa, đánh giá Mục Trần Tiêu sắc mặt trầm tĩnh đối diện, quang mang trong mắt lóe lóe, tôn nhi nàng lớn lên là thật không sai.
Con ngựa một đường đi về phía vùng hoang vu thành đông, may là Mục Trần Tiêu có lệnh bài trong tay, không thôi muốn ra khỏi thành cũng không dễ.
Thành đông mã trường của Chu gia, Chu Bân mạnh một cước đá thị nữ trước mặt ngã xuống đất, sau đó rút mã tiên ra, ba một tiếng đánh tới.
Sắc mặt của hắn tuyệt nhiên bất đồng với tao nhã ngày thường, lúc này ở dưới ánh nến làm nổi bật, dữ tợn nữu khúc giống như ác quỷ, hắn hạ thủ vô cùng ác độc, chưa được hai cái thị nữ liền bị quất đến tiên huyết nhễ nhại.
“Công tử, nô tỳ có tội, thỉnh công tử tha mạng.”
Thị nữ cầu xin tha thứ, trong mắt Chu Bân lóe lên một tia âm trầm, hạ thủ càng phát không nể mặt: “Ngươi không phải ỷ vào mình phục vụ bên người Chu Ngọc Nghiên, nơi chốn nhìn không nổi ta sao? Ta đích xác là thứ xuất, đích xác phải lấy lòng Ngô thị và Chu Ngọc Nghiên, dù là ta nơi nơi như chó, cũng không phải một mình tiện tỳ như ngươi có thể chỉ trích!”
“Công tử tha mạng…”
Tiếng kêu của thị nữ càng phát thê lương.
“Ta đã nói Chu gia thượng bất chính hạ tắc loạn, nguyên tưởng rằng Chu Ngọc Nghiên đã đủ thần kỳ, không nghĩ tới đây còn có một súc sinh khoác da người!” Thanh âm thanh thúy vang lên trong màn đêm, để Chu Bân cả kinh trái tim nhảy một cái.
Vọng Thư Uyển.com Hứa Vân Noãn đi tới, thấy thị nữ trên mặt đất hít vào nhiều thở ra ít, Chu Bân càng phát chán ghét.
“Hứa Vân Noãn?” Chu Bân cắn răng, nhãn thần đảo qua gương mặt tươi ngon mọng nước trắng noản của nàng, tay nắm mã tiên nhẹ nhàng mà ma sa một chút, thiếu nữ xinh đẹp như vậy, nếu là quấy mấy roi, dáng dấp nhất định càng thêm đẹp.
Đáy mắt Hứa Vân Noãn hiện lên ánh sáng lạnh, còn không chờ nàng ra, Úc Khoảnh một bên đã nhận được ám chỉ của Mục Trần Tiêu, ám tiêu trong ống tay áo vèo một tiếng đinh vai trái của Chu Bân.
Chu Bân bỗng nhiên đau kêu một tiếng, mới nhìn đến Mục Trần Tiêu trên xe lăn: “Mục Trần Tiêu? Ngươi. . . Ngươi dám đả thương ta?”
Hứa Vân Noãn xuy cười một tiếng, trong lòng càng chẳng đáng: Nguyên lai còn là một túi mềm chỉ biết là làm nhục người yếu!
“Sự kiện ngựa thất kinh ở cửa thành, là ngươi tính toán?” Mục Trần Tiêu lạnh giọng mở miệng.
Tiên huyết trên vai Chu Bân chảy ròng, nhìn Mục Trần Tiêu mặt lạnh, trong lòng hiện lên trận trận ý sợ hãi: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì? Mục Trần Tiêu, ta lại không biết tâm tư của ngươi ác độc hẹp hòi như vậy! Ngươi ghen ghét Chu gia từ hôn ngươi, tìm người nói xấu thanh danh của ta, thậm chí còn động thủ thương tổn ta, dưới chân thiên tử con mắt vô kỷ cương như vậy, Mục gia các ngươi muốn tạo phản sao?”
Nói xấu?
Đây là đến tội danh làm nhục thị nữ đều muốn thoái thác? Đầu óc chuyển cũng không chậm nha.
Hứa Vân Noãn lặng lẽ nhìn sang, Mục Trần Tiêu mặt trầm như nước.
Chu Bân thấy vậy, cười đắc ý: “Mục Trần Tiêu, ngươi bây giờ đã phế đi, đừng nói lĩnh binh đánh trận, ngay cả trong ngày thường tắm rửa đi ngoài đều phải có người khác hầu hạ, ngươi còn có cái gì để uy phong? Không ngại nói cho ngươi biết, ngựa thất kinh ở cửa thành chính là ta thiết kế, thì tính sao? Mục gia ngươi lụi tàn, chỉ còn chờ Mục Thiên Trù chống không nỗi nữa, Mục gia không bao giờ tồn tại nữa, ta mặc dù là thứ tử Chu gia, nhưng Chu gia không có đích tử, địa vị của ta không thể so sánh thông thường được, ngươi dám trả thù?”
Úc Khoảnh và hộ vệ theo tới tức giận không chịu nổi: “Công tử, ta thay ngươi giết hắn, sau đó bản thân tự đến kinh triệu phủ lĩnh tội!”
“Ha ha, tốt, các ngươi động thủ a, hoàng thượng đang kiếm cớ thu hồi binh quyền của Mục gia, ta chết, Mục gia chôn cùng với ta, ta xem như không lỗ!” Chu Bân càn rỡ cười. “Ba!”
Trường tiên bén nhọn mang theo tiếng rít ba một thân đánh vào trên người của Chu Bân.
Thanh cười đắc ý của Chu Bân hơi ngừng, bụm mặt đau kêu một tiếng: “Tiện nhân!”
Lần này không chỉ có Chu Bân tỉnh mộng, đến Mục Trần Tiêu và bọn người Úc Khoảnh cũng ngây ngẩn cả người.
Hứa Vân Noãn nắm roi vẻ mặt tức giận, nghe được Chu Bân còn dám chửi bậy, giơ tay lên quất thêm một roi: “Đánh ngươi lang tâm cẩu phế! Đánh ngươi nói năng lỗ mãng! Đánh ngươi vong ân phụ nghĩa! Đánh ngươi nói năng bậy bạ. . .”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!