Editor: Luna Huang Sắc mặt Thẩm Thanh xấu xí, vốn tưởng rằng tìm được một cái lối tắt chia sẻ trách nhiệm, sau đó mới phát hiện đây là đường chết, vả lại đầu còn đào bẩy rập, trong bẫy rập còn có đinh, rõ ràng là bức Thẩm gia tới hoàn cảnh khó chịu hơn: “Xem ra là ta hiểu lầm, gây ra cuộc phong ba này, thực tại xin lỗi Mục tướng quân, ngày khác tất nhiên chuẩn bị lễ đăng môn tạ lỗi.”
Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng rũ đôi mắt xuống, vẻ trào phúng đáy mắt nồng nặc: Thật không hỗ là Thẩm Thanh, chỉ cần mặt mũi này, cũng không biết so được với bao nhiêu người.
Mục Trần Tiêu không đơn giản tiếp thu lời xin lỗi của hắn, mà là quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Thẩm đại nhân, Tứ Quý các này là sản nghiệp của cô nãi nãi nhà ta, không cần phải xin lỗi ta.”
Da mặt của Thẩm Thanh run lên, quay đầu nhìn về phía Hứa Vân Noãn đã nâng đôi mắt lên.
Hứa Vân Noãn nhất phó dáng dấp dù bận vẫn ung dung, có chút mong đợi nhìn Thẩm Thanh: “Ban đầu ở nông thôn nghe nói qua uy danh của Thẩm đại nhân, thực tại thanh minh liêm khiết, cương trực công chính, hôm nay biết mình làm sai, nhất định cũng nghiêm trị bản thân chứ?”
Thẩm Thanh nhẹ nhàng cười, lập tức quay Hứa Vân Noãn hơi chắp tay: “Hiểu lầm Tứ Quý các, xin Hứa cô nương thứ tội.”
“Thẩm đại nhân biết là hiểu lầm thì được rồi, dù sao Tứ Quý các này chỉ là chỉ là một cửa hiệu nho nhỏ, giống như là hạt giống nhỏ trong đất trồng rau, một trận gió một trận mưa, nói không chừng liền có thể thổi ngã nó, không giống như là Thẩm gia gia đại nghiệp đại, không thèm để ý những thứ này.”
Đời trước, Thẩm Vân Sơ nương theo hưng cừ đại náo động, lúc này đây, nàng chỉ lấy chút mặt của Thẩm gia trên vấn đề này thôi!
Thoáng cái đắc tội nhiều nhân vật có mặt mũi trong kinh đô như vậy, nàng muốn nhìn Thẩm gia thu dọn thế nào!
Thẩm Thanh nói xin lỗi xong, rồi lập tức quay đầu nói tạ lỗi với Kinh Triệu phủ doãn, sau đó không hề lưu lại, xoay người rời khỏi.
Hứa Vân Noãn mở miệng cười: “Thẩm đại nhân, đại phu trước ngươi tìm, quay đầu lại phải thẩm vấn thật tốt, thẩm vấn làm sao có thể không duyên cớ nói xấu Tứ Quý các, lừa đại nhân người?”
Sự tình đến tột cùng xảy ra chuyện gì, mọi người tự biết rõ, chỉ bất quá, không có vạch trần lớp nội khố sau cùng kia thôi.
Cước bộ rời đi của Thẩm Thanh ngừng lại, lãnh ý quanh thân hầu như ngưng kết thành thực chất, lên xe ngựa cũng không quay đầu lại ly khai.
Kinh triệu phủ doãn hướng Mục Trần Tiêu hành lễ: “Nếu là một hồi hiểu lầm, hạ quan hồi phủ nha trước, trong nha còn có thật nhiều công vụ đang chờ.”
“Làm phiền Ngụy đại nhân đi một chuyến.”
Vọng Thư Uyển.com
“Mục tướng quân nói đâu rồi, thân là Kinh Triệu phủ doãn, gặp phải sự tình tự nhiên là phải nhúng tay, hiểu lầm giải được là tốt rồi, đỡ phải cuối cùng kết thành phiền phức.” “Tiễn Ngụy đại nhân.”
“Đại nhân, chuyện hôm nay sẽ không lưu lại phiền toái gì chứ?” Theo sát Ngụy Liêm chủ bộ nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi cảm thấy thế nào?”
“Thuộc hạ nhìn dáng dấp của Thẩm đại nhân, tuy rằng nét mặt mang cười, nhưng tức giận trong mắt cũng không nén được, nghĩ đến sau này Tứ Quý các sợ là không được an bình. Chỉ là đại nhân hôm nay mặc dù không có thiên giúp ai, nhưng rốt cuộc cũng làm rơi mặt mũi của Thẩm đại nhân, lát nữa trong phủ nha chúng ta có phiền phức hay không?”
“Kinh Triệu phủ doãn đặt ở bên ngoài còn có thể dọa dọa người, đặt ở kinh thành hoàng thân quốc thích trụ khắp nơi trên đất này, chính là một chức quan nhỏ như hạt mè hạt đậu xạnh mà thôi. Chức quan không lớn, nhưng chuyện cần làm không ít, giống như là hôm nay, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ như chúng ta tao ương theo, ngươi nói có phải làm người đau đầu hay không?”
“Đều nói mọi nhà có quyển kinh khó đọc, làm quan cũng là như vậy, ai bảo đại nhân muốn làm quan tốt?” Nếu như đơn thuần ba phải, sẽ không có nhiều phiền toái như vậy.
“Ngươi chớ nịnh ta, ngươi mới nói không sai, kế tiếp đoạn thời gian này nói làm việc đều cẩn thận chút, nghìn vạn lần chớ lọt vào trong tay của Thẩm đại nhân, không thôi trở thành công cụ giết gà dọa khỉ của người khác, cũng không nên oán giận ta đây một Kinh Triệu phủ doãn không che chở được ngươi.”
“Đại nhân yên tâm, thuộc hạ lập tức đi phân phó, nhất định nhìn chằm chằm bọn hắn.”
Ngụy Liêm đi về phía trước hai bước, quay đầu lại nhìn bảng hiệu lóe sáng của Tứ Quý các, khẽ thở dài: “Ta luôn cảm giác sau này còn có thể có không ít cơ hội tới đây giao tiếp, Thập Tử hạng là một trong những chủ nhai phồn hoa nhất kinh thành, thường ngày để người phía dưới chú ý nhiều chút, không nên nháo ra chuyện gì, ảnh hưởng cửa hàng buôn bán trên đường.”
“Thuộc hạ hiểu, nhất định chiếu khán nhiều hơn, thỉnh đại nhân yên tâm.”
Bách tính xem náo nhiệt chung quanh dần dần tán đi, Hứa Vân Noãn lập tức để Đinh Sơn đóng cửa tiệm.
Đinh Sơn quay Hứa Vân Noãn cung kính hành lễ nói: “Cũng may cô nãi nãi để nô tài tỉ mỉ nhìn chằm chằm, đây là gói thuốc soát được trên người Triệu Nghĩa, bên trong chứa chính là phèn chua.”
“Còn tưởng rằng ra chuyện của Vương Hải, tất nhiên có thể làm cho người phía dưới chịu chút dạy dỗ, nhưng lúc này nhìn, tâm người thực tại khó có thể đẽo gọt.” Hứa Vân Noãn có chút ấn tượng với Triệu Nghĩa trong miệng Đinh Sơn, nhìn cũng là một người thành thật, nhưng ai có thể nghĩ tới sẽ làm ra việc phản bội.
Trói gô Triệu Nghĩa bị mang lên, hôm nay bọn họ đã trở thành nô tịch, khế ước bán thân còn nắm giữ ở trong tay của Hứa Vân Noãn, đó là trực tiếp đánh chết người, cũng bất quá báo một câu với quan phủ là được.
Vọng Thư Uyển.com Triệu Nghĩa lá gan không lớn, sau khi sự tình bại lộ vẫn sợ hãi thấp thỏm, hôm nay thấy được khuôn mặt lãnh đạm của Mục Trần Tiêu, phác thông một tiếng quỳ trên mặt đất, đem mọi chuyện mình làm báo hết một lượt.
“Thỉnh tướng quân tha mạng, có người âm thầm tìm được nô tài, hứa cho ta hai trăm lượng bạc, nói là chỉ cần tưới chút nước phèn vào rau xanh, những chuyện khác cũng không cần làm. Nô tài vốn chỉ nghĩ nước phèn không có nguy hại gì, liền đáp ứng, nhưng không nghĩ tới nước phèn đơn giản, dĩ nhiên sẽ kéo theo nhiều chuyện như thế, thỉnh tướng quân tha mạng.”
Mi tâm của Mục Trần Tiêu căng lên, sau một lát chậm rãi thả lỏng, hắn cũng không để ý tới cầu tình của Triệu Nghĩa, mà là trực tiếp nhìn về phía Hứa Vân Noãn: “Bọn họ đều là nô tài của cô nãi nãi, liền do ngươi tới xử trí đi.”
Lúc này đây Hứa Vân Noãn cực kỳ thoả mãn, hắn nhìn thoáng qua vẻ mặt hối hận của Triệu Nghĩa, thần sắc thập phần thanh lãnh: “Đinh Sơn, trước dẫn người đi tạm thời giam lại, Tứ Quý các bên này tìm được một Triệu Nghĩa, trong phủ không biết còn có mấy người nữa, nhất định tìm ra toàn bộ tiểu nhân phản chủ, xử phạt một lúc, đỡ phải nói nhao nhao phiền phức.”
“Vâng.” Trong lòng Đinh Sơn lộp bộp một tiếng, lại càng phát thần sắc cung kính với Hứa Vân Noãn, hắn vốn cho là những huynh đệ kia từ trên chiến trường lui xuống, đều là cùng trải qua sinh tử, đủ để tín nhiệm, nhưng rốt cuộc là hắn nhìn lầm, đầu tiên là Vương Hải, vừa một Triệu Nghĩa, may là cô nãi nãi tuệ nhãn thức châu, không thôi thực sự hại tướng quân khổ.
Hứa Vân Noãn và Mục Trần Tiêu về tới trong phủ, liền bị Mục Thiên Trù gọi vào chính sảnh.
Nhìn hai hạ nhân bị trói quỳ trên mặt đất trong sảnh, mi tâm của Mục Trần Tiêu lần thứ hai nhíu chặt.
“Vân Noãn, mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, hôm nay mệt muốn chết rồi chứ?”
“Ca ca không cần lo lắng, bất quá là đi vào nói mấy câu, bất kể là Thẩm đại nhân hay Ngụy đại nhân, đều là hạng người thanh chính liêm khiết, tự nhiên sẽ không để cho người tốt bị vu oan.” Hứa Vân Noãn khẽ cười, thần sắc nhất phái tinh khiết.
Mục Thiên Trù buông lo âu trong lòng xuống, không để Hứa Vân Noãn bị kinh sợ là tốt rồi, Hứa lão gia tử vẫn luôn bảo hộ thật tốt, hắn cũng mong muốn Vân Noãn có thể vẫn sinh hoạt hài lòng thuận, hôm nay Mục gia bấp bênh, chỉ có thể dốc hết toàn lực: “Thân thẳng không sợ bóng nghiên, tự nhiên không sợ người khác nghi vấn.”
Luna: Chúc mọi người năm mới phát tài, vạn sự như ý, tấn tài tấn lộc tấn bình an
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!