Cô đứng dậy cởi y phục ướt ra để hâm khô.
Hành động này của Nhã Kiều làm cho Bán Nguyệt có chút ngại, khuôn mặt cậu ta đỏ bừng hết lên đến nỗi lời nói cũng trở nên lắp bắp:
“Nè, ngươi...ngươi làm cái gì...đấy hả? Tự...tự nhiên cởi hết đồ ra là sao hả?”
Nhã Kiều cảm thấy hành động của mình chẳng có gì sai cả, đồ ướt thì phải cởi ra thôi, hơn nữa cô cũng đâu phải cởi hết đồ đâu, trên người cô vẫn còn áo nhỏ và quần đùi màu trắng mà.
Mấy cái đồ nhỏ này là do cô tự may chứ ở thời cổ đại như thế này làm gì có chứ.
Nhã kiều tỏ vẻ rất bình tĩnh mà đáp lại:
“Ngươi cũng chỉ là một đứa con nít năm tuổi thôi mà, có cần phải thấy ngại như thế không?”
Bán Nguyệt gân cổ lên cãi cho bằng được: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi không biết sao?”
Câu nói này của tiểu hồ ly làm cho cô cũng không nhịn được mà bật cười một cách khoái chí, “Ha, ha, ha, mấy cái đó ta biết, nhưng vấn đề ở đây là độ tuổi của ngươi chưa được gọi là “nam nhân” hiểu chưa?"
Bán Nguyệt bị cô chặn họng, không thể nói thêm một câu nào nữa.
Bây giờ nó chỉ biết im lặng ôm chặt cái chăn mỏng trên người.
Biểu cảm lúc này của cậu trông thật dễ thương, giống như một chú thỏ trắng đang cố gắng giữ thân mình vậy.
Nhã Kiều tiến đến c ởi đồ của Bán Nguyệt mà không có một lời báo trước.
Điều này làm cho cậu ta rất hoảng loạn mà tránh né hai bàn tay nhanh nhẹn của cô.
.
ngôn tình hay
Cậu ta hét lớn mà mắng Nhã Kiều: “Đồ lưu manh, ngươi định làm gì ta hả?”
“Bốp...”
Nhã Kiều tặng cho Bán Nguyệt một cục u trên đỉnh đầu, “Nói gì thế hả? Do đồ của ngươi cũng ướt rồi, mặc sẽ bị cảm đấy.”
Dứt lời, cô nhanh tay lột hết sạch bộ y phục trên người Bán Nguyệt xuống, treo lên lan can cạnh đống lửa để hâm khô chúng.
Hiện tại trên người cậu chỉ còn một chiếc chăn mỏng dính, cậu chẳng thể làm gì được Nhã Kiều vào cái thời điểm then chốt này cả.
Nói dù sao thì sức mạnh của cậu cũng phải dựa vào cơ thể của Nhã Kiều cung cấp cho, nếu không với sức lực hiện tại thì khó mà đấu lại con quỷ đang ẩn nấp trong ngôi làng.
Bên ngoài trời đã tối hoàn toàn, không còn ánh sáng ấm của mặt trời nữa, mà thay vào đó là ánh trăng khuyết đang thay nó chiếu những tia sáng nhẹ xuống mặt đất.
Cơn đói cũng đã ập đến, trong túi nải của Nhã Kiều chỉ còn sót lại một chiếc bánh bao trắng to bằng một nắm tay của cô mà thôi.
Ở đây lại có một người và một yêu quái, cô chỉ đành ngậm ngùi mà chia nửa chiếc bánh, đưa cho Bán Nguyệt ăn lót dạ.
“Ăn đi, ta biết cái bụng của ngươi có sức chứa rất lớn, nhưng mà ở đây chỉ còn có vầy thôi.”
Bán Nguyệt cũng không đòi hỏi nhiều, cậu nhận lấy nứa cái bánh bao, “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc bộ truyện Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi!, truyện Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi! , đọc truyện Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi! full , Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi! full , Quốc Sư Hồ Yêu Muốn Quyến Rũ Tôi! chương mới