Hoàng cung Phong Quốc, tại Khôn Ninh Cung, trên chiếc ghế mĩ lệ toạ lạc một vị nữ tử xinh đẹp.
Nữ tử nằm dài, mặc bộ trang phục quý phái, mái tóc đen tuyền búi gọn gàng, bàn tay gắn hộ giáp ung dung cầm lấy một trái nho đưa vào miệng.
Bỗng có một giọng truyền đến “Đại công chúa giá đáo”.
Phong Quan Liên bộ y phục đỏ thẫm bước vào, nhìn thấy vị nữ tử nằm đó liền chạy đến kêu “Mẫu hậu!” Một vị ma ma nhìn Phong Quan Liên như vậy, ghé vào tai nàng ta “Đại công chúa, giữ phép tắc”.
Phong Quan Liên sực tỉnh ra, nhẹ nhàng lùi về sau, hơi cúi người “Thỉnh an mẫu hậu”.
Sở Hoàng Hậu hơi hơi vẫy tay, ra hiệu “Không cần đâu, trước mặt ta thì không nhất thiết phải giữ lễ nghĩa.” Phong Quan Liên mỉm cười.
Sở Hoàng Hậu chưa kịp phản ứng, một vị ma ma bên cạnh nói cái gì đó vào tai nàng ta.
Sở Hoàng Hậu mở to đôi mắt phượng, nhìn chằm chằm Phong Quan Liên, nói “Liên nhi, con lại đi gây sự bên ngoài nữa sao?” Phong Quan Liên biết mình bị phát hiện, cũng chẳng giấu, ấm ức nói “Mẫu hậu, con không có sai, chẳng phải người nói con là công chúa cao quý nhất Phong Quốc, tất cả những gì trong vương quốc này đều là của con hay sao? Chỉ là một cây trâm, vậy mà hắn dám trái lệnh của con, hắn mới đáng chết.” Sở Hoàng Hậu nhìn nữ nhi thế này, cũng chỉ thở dài.
Từ lúc nó chào đời, tất cả tình yêu thương của mình và cả bệ hạ đều dồn hết vào nó, ngay cả các hoàng tử cũng chưa chắc đã được sủng ái như vậy.
Chính vì thế mà sinh ra kiêu ngạo, thật không thể nhớ hết được nó đã gây sự với bao nhiêu người.
Mặc dù vậy, bệ hạ và mình đều bỏ qua những sai lầm đó.
Đi tới gần và dịu dàng nắm lấy bàn tay Phong Quan Liên nói “Liên nhi, dù sao con cũng là Đại công chúa, trong cung thì tuỳ ý con nhưng trước mặt bàn dân thiên hạ con phải tỏ ra là người hiểu biết, đoan trang, thục nữ; chẳng lẽ con muốn làm mất mặt phụ vương sao?” “Nhưng con…” Phong Quan Liên chưa kịp đáp Sở Hoàng Hậu đã ngắt lời “Liên nhi, mẫu hậu biết là khó cho con, nhưng con biết đấy, sau này con còn phải xuất giá, để tiếng xấu thì không tốt.
Đừng để Thanh Sơ nó vượt mặt con, vì vậy hãy tiết chế một chút lại.
Ngoan, ha!” Nghe đến tên Phong Thanh Sơ, Phong Quan Liên lại bày ra bộ mặt ghét bỏ, mới gật đầu thoả hiệp “Vâng mẫu hậu!” Sở Hoàng Hậu mỉm cười.
Không hổ danh là người được sủng ái nhất hậu cung, đến cả cười cũng như hoa nở mùa xuân, như vậy nam nhân nào mà có thể cưỡng lại được vẻ đẹp này.
Tại một cung khác, một vị nữ tử đang ngồi luyện chữ, đôi bàn tay trắng trẻo, nhẹ nhàng đi theo đường bút, gương mặt trái xoan cùng đôi mắt đen xinh đẹp như biết tất cả mọi thứ.
Vị nữ tử mặc chiếc váy xanh nhạt khiến cho cô thêm nhẹ nhàng nhưng không kém phần quý phái.
Một nha hoàn chạy đến, bộ dáng hớt ha hớt hải gọi “Công chúa! Công chúa!” Phong Thanh Sơ vẫn không mấy để ý, chỉ đơn giản hỏi “Chuyện gì vậy Thu nhi?”Trong khi bản thân vẫn tập trung luyện chữ.
Nha hoàn Thu nhi vui vẻ báo cáo “Công chúa, người không biết đâu, hôm nay Đại công chúa vừa làm ầm ĩ tại cửa tiệm trang sức, bộ dáng vô cùng mất mặt, lớn tiếng quát mắng rồi còn đập vỡ cây trâm của một cô nương ở tiệm nữa.” Nha hoàn Thu nhi vô cùng kích động, tay chân khua khua minh hoạ.
Sau đó lại nói tiếp “Nhưng sau vụ này lại được Sở Hoàng Hậu bịt kín chuyện, để tránh danh tiếng của Đại công chúa bị lan truyền khắp kinh thành”..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!