Nhưng chưa kịp ra khỏi đó, một tên lính đi vào trong xem tình hình thì bắt gặp phải Bạch Thiển và Tiểu Bạch.
Hắn hô to “Thích khách, có thích khách”.
Chết tiệt! Thật xúi quẩy! Tiểu Bạch thân thể nhanh nhẹn, lấy ra trường kiếm giết chết tên lính canh.
Nhưng không kịp nữa rồi.
Họ đành phải phi thân bỏ chạy.
Trước khi đi Bạch Thiển lấy ra một chiếc ngọc bội rồi cố tình đánh rơi ở đó.
Sáng hôm sau, tin tức có thích khách lẻn vào đánh cắp bảo vật hoàng cung đã lan ra rộng rãi.
Hoàng đế phong lệnh cho tìm khắp hoàng thành.
“Hoàng thượng, tối hôm qua chúng thuộc hạ đã tìm thấy vật này do thích khách đánh rơi.” Một tên lính canh chạy vào bẩm báo rồi đưa lên.
Hoàng đế nhìn chiếc ngọc bội một lúc liền lập tức cau mày giận dữ “Cho truyền Thừa tướng tới đây!” Nhan Bác đi tới cửa điện hành lễ “Thần xin yết kiến Hoàng thượng.” Hoàng đế giận dữ ném ngọc bội vào Nhan Bác quát “Nhan thừa tướng, ông xem đây là cái gì.” Nhan Bác cầm lên trợn tròn mắt “Đây là…” “Tối qua cảnh vệ đã tìm thấy nó lúc tên thích khách đánh rơi, ông định giải thích việc này như thế nào?” Phải, chiếc ngọc bội đó là của Nhan phủ, Bạch Thiển đã trộm nó từ trước nhằm giá hoạ cho Nhan phủ.
“Rốt cuộc là ông trộm bảo vật có ý đồ gì? Hay là định tạo phản.” Nhan Bác vội vàng phủ nhận “Hoàng thượng, xin người minh giám, chắc chắn có người muốn hãm hại thần.” “Hãm hại ngươi? Chẳng lẽ hắn có thể đột nhập vào trong tận phủ có cả trăm lớp lính canh của ngươi sao?” Hoàng đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhan Bác.
Với một vị Thừa tướng như Nhan Bác chắc chắn không thể thiếu tiền thuê lính hay sát thủ, nhưng với số lượng nhiều như vậy thì là điều không thể.
Phải! Nhan Bác đã có ý đồ đó.
Nhưng ông ta lại không ngờ được tới rằng Hoàng đế lại biết được điều này..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!