Hoa Thiên Vũ đôi mắt nhìn theo bóng lưng người nam nhân vừa rời khỏi, trong lòng có chút hụt hẫng.
Bạch Thiển từ phía này cũng có chút suy tư.
Người vừa rồi, hình như nàng đã gặp ở đâu đó, nhưng không thể nhớ nổi là ai, người quen sao?
Sau trận vừa rồi bị tập kích, Hoa Minh Nguyệt tính toán đưa Hoa Thiên Vũ trở về.
Thiên Vũ bỗng hoảng hốt nhìn về phía cánh tay đang đầm đìa máu của A Nguyệt “Tỷ tỷ, cánh tay tỷ bị thương rồi kìa!” Máu tươi không ngừng nhỏ xuống, ướt đẫm một bên tay áo của A Nguyệt.
“Không sao đâu, chỉ là vết thương nhẹ!” Lúc nãy mải lo lắng cho Thiên Vũ mà A Nguyệt đã bị một tên sát thủ chém bị thương.
“Sao lại có thể là tiểu thương được chứ, nhiều máu quá nè.” Thiên Vũ nơm nớp nước mắt, vội vàng gạt đi rồi xé một góc váy buộc chặt cánh tay đang rỉ máu của A Nguyệt.
“Muội xin lỗi, là do muội nằng nặc đòi đi theo nên 2 người mới như vậy.” Nàng không ngừng tự trách bản thân.
Nhưng A Nguyệt chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Thiên Vũ an ủi “không phải lỗi của muội, là tỷ tỷ bảo vệ muội không chu toàn.”
Hoa Minh Nguyệt nén cơn đau, Thiên Vũ dịu dàng dìu A Nguyệt lên ngựa chuẩn bị trở về.
Thiên Vũ quay đầu thấy Bạch Thiển đứng suy tư, dường như không để ý mọi thứ xung quanh liền gọi “Thiển tỷ tỷ!” Tiếng gọi phá vỡ suy nghĩ của Bạch Thiển, nàng hoàn hồn lại, nhìn lại Thiên Vũ đang đứng nơi đó.
“Thiển tỷ tỷ, chúng ta về thôi.”
“Muội cùng A Nguyệt trở về trước đi, ta có việc phải ở lại.”
Thiên Vũ gật đầu.
Đợi sau khi 2 người rời đi, Bạch Thiển liền dùng khinh công tiến vào sâu trong rừng.
Trực giác lúc nãy của nàng đoán rằng có người rất lợi hại đang di chuyển trong này.
Nhưng khác với đám sát thủ vừa rồi, những người này hơi thở khác xa với chúng.
Nàng lao người về phía họ, nhưng không dám ở khoảng cách quá gần, chỉ lén lút theo dõi xem rốt cuộc họ là ai.
Dạ Sát và Dạ Mị biết rằng có người đang theo dõi liền chia nhau ra thành 2 hướng khác nhau.
Đến khi Bạch Thiển ý thức được thì đã mất dấu hoàn toàn.
Nàng đoán rằng những người này võ công không thua kém gì nàng, có lẽ là người của Đế quốc phái tới.
Nhưng chưa kịp suy nghĩ đã bị một ai đó từ đằng sau đánh ngất.
Nàng theo bản năng ngã xuống đất.
Dạ Mị kịp đưa tay đỡ lấy, Dạ Sát cũng từ trong bóng tối bước ra.
2 người đánh giá nữ nhân trước mặt.
Từ trước tới giờ họ chưa từng thấy nữ nhân nào ăn mặc kì quái như vậy.
Dù Bạch Thiển đang mặc nam trang nhưng họ chỉ cần liếc mắt cũng đủ phân biệt được.
Nhưng điều làm 2 người ngạc nhiên là nữ nhân này có mái tóc bạch kim rất diễm lệ.
Bao nhiêu năm nay bọn họ theo lời của thiếu chủ đi tìm nữ nhân có mái tóc bạch kim, luôn nghĩ rằng trên đời này làm gì có ai như vậy và cho rằng thiếu chủ hoa mắt nhìn nhầm.
Bạn đang đọc bộ truyện Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra! tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra!, truyện Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra! , đọc truyện Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra! full , Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra! full , Quỷ Chủ Tránh Xa Ta Ra! chương mới