Giang Điềm rất chi là hiếu kỳ hỏi Thư Niệm: “Ai thế? Đẹp trai chết mất!”
Thư Niệm chơp chớp mắt, thì thầm trả lời Giang Điềm: “Bạn học cấp ba.”
Giang Điềm lại lặp lại: “Cậu ấy đẹp trai thật.”
Thư Niệm bèn nhoẻn miệng cười.
Cô cũng thấy anh đẹp trai lắm.
Một lúc sau, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm câu lạc bộ gọi mọi người tự giới thiệu bản thân.
“Theo tổ đi, để cầu thủ giới thiệu bản thân trước nhé.”
Đến lượt Tống Kỳ Thanh, anh đứng lên, ung dung nói: “Chào mọi người, em là Tống Kỳ Thanh, Tống theo triều Tống, Kỳ trong kỳ vọng và Thanh trong âm thanh.”
Thư Niệm ngẩng mặt nhìn anh chàng đứng hàng trước.
Vì Tống Kỳ Thanh đang nghiêng người nên Thư Niệm vừa khéo nhìn được góc nghiêng của anh.
So với ba năm về trước, dáng vẻ năm mười tám này của anh đã mất đi chút ngây ngô và ngược lại, đường nét càng ngày càng rõ ràng, cương nghị hơn.
Nhưng Thư Niệm vẫn có cảm giác bản thân đã về lại lớp 10/1 năm ấy.
Cô ngây người mất một lúc, khi định thần lại thì Tống Kỳ Thanh đã ngồi xuống.
Đến lượt giới thiệu của tổ tuyên truyền, lúc Thư Niệm đứng lên Tống Kỳ Thanh cũng quay đầu nhìn cô.
Cô bị anh nhìn mà mặt bắt đầu nóng rực lên trông thấy.
Ngay khi lồ ng ngực như ngừng thở thì trái tim nóng rẫy bên trong cũng đập chậm đi nửa nhịp.
Thư Niệm vờ bình tĩnh nói: “Chào mọi người, em tên Thư Niệm, Thư trong thư thả thoải mái, Niệm trong nhớ mãi không quên.”
Lúc cô dứt lời, đôi mắt Tống Kỳ Thanh thoáng cong cong, anh cười rồi quay đầu về lại.
Sau khi mọi người đã biết nhau kha khá, chủ nhiệm và phó chủ nhiệm câu lạc bộ bèn bàn đến chuyện tổ chức liên hoan.
Họ bàn thời gian tổ chức, cuối cùng chốt vào tối thứ sáu này.
Trước khi sự kiện chào mừng kết thúc, anh chủ nhiệm câu lạc bộ tạo một nhóm chat trên WeChat rồi bảo mọi người quét mã để thêm vào.
Cứ thế, Thư Niệm và Tống Kỳ Thanh cùng có mặt trong một nhóm chat.
Sau khi về ký túc xá tắm rửa nằm lên giường, Thư Niệm mở khung chat nhóm này ra rồi nhìn một loạt tài khoản được thêm vào, nhưng vì mọi người không đổi biệt danh trong nhóm nên Thư Niệm cũng không biết Tống Kỳ Thanh dùng tài khoản nào.
Cô để ý thấy có một người có hình đại diện WeChat rất giống cô, cũng là một em mèo trắng nên tò mò mở trang chủ của người đó ra xem.
Tên tài khoản của đối phương là Echo.
Echo — Âm thanh, tiếng vọng.
Thư Niệm phóng to ảnh đại diện của tài khoản lên.
Giờ mới thấy rõ, em mèo trắng trong ảnh đại diện này cũng có đôi mắt khác màu, cực kỳ giống với ảnh Đại Bạch cô để làm ảnh đại diện.
Sẵn đấy, Thư Niệm không khỏi nhớ lại em mèo nhỏ có đôi mắt khác màu cô nhìn thấy gần thư viện tỉnh.
Không biết nhóc ấy giờ sao rồi.
Một lát sau, chủ nhiệm câu lạc bộ tag toàn thể thành viên, bảo mọi người đổi biệt danh trong nhóm chat thành tên để tiện giao lưu.
Thư Niệm nhấn vào góc trên bên phải của giao diện trò chuyện nhóm, xuống tìm phần biệt danh trong nhóm ở phần menu, nhấn vào và đổi thành “Thư Niệm.”
Lúc Thư Niệm mở lại giao diện nhắn tin thì chợt thấy người để ảnh đại diện mèo trắng nọ nhắn một tin “Ok.”
Sau đó biệt danh của người để ấy biến thành “Tống Kỳ Thanh”.
Thư Niệm ngạc nhiên trợn to mắt, người có ảnh đại diện giống cô kia thế mà là Tống Kỳ Thanh á?
Không qua bao lâu, phó chủ nhiệm đã nhắn: [@Thư Niệm @Tống Kỳ Thanh Ảnh đại diện của hai người? Gì thế này!]
Mọi người trong nhóm chat cũng nháo nhào hết lên.
[Chà ~]
[Ái chà ~]
[Ái chà chà ~~]
Thư Niệm vội vã phân trần: [Không có gì hết mà, trùng hợp thôi, ảnh đại diện em là mèo trắng của nội.]
Tống Kỳ Thanh cũng giải thích sau cô: [Của em là mèo em nuôi.]
Giang Điềm cũng ngạc nhiên ra phết: [Trời! Hai em mèo này đều có cặp mắt khác màu này, khéo ghê ta!]
Thư Niệm tạm thời không đọc tin Giang Điềm gửi, vì cô đang nhấn mở trang cá nhân rồi chọn đại ảnh nhân vật manga hay anime gì đó lưu trong máy để đổi ảnh đại diện tài khoản.
Cũng trong lúc đó, Tống Kỳ Thanh đổi ảnh đại diện thành ảnh phong cảnh.
Sau câu chuyện nhỏ này nhóm chat cũng yên tĩnh lại.
Thư Niệm đặt điện thoại xuống giường đi vào nhà vệ sinh, lúc tắt hết đèn trèo lên giường cầm lại điện thoại thì nhìn thấy yêu cầu kết bạn được gửi qua tin nhắn.
Cô ấn chấp nhận lời mời kết bạn rồi sửa biệt danh người gửi tin nhắn thành “S”
Tống Kỳ Thanh nhắn tin sang rất mau, anh hỏi: [Mèo nhà cậu bao lớn rồi?]
Nhịp tim Thư Niệm vẫn đập loạn tự nãy đến giờ, cô nhắn trả lời: [7 tuổi.]
Tống Kỳ Thanh nói: [Mèo nhà tớ mới hơn 3 tuổi thôi.]
Thư Niệm nghĩ mình nên nói gì đó, nhưng lại căng thẳng quá, căng thẳng đến mức tim đập nhanh đến mức không thở nổi, ngón tay đặt trên bàn phím màn hình điện thoại cũng khẽ run lên theo nhịp tim đập thình thịch vang dội.
Lát sau, cô gửi cho anh một tin nhắn: [Em mèo nhà cậu tên gì thế?]
Tống Kỳ Thanh: [Tán Tán.(*)]
(*): Ô, chiếc dù.
Thư Niệm nói: [Nghe đáng yêu quá.]
Rồi lại cười nhắn tiếp: [Mèo nhà tớ lấy tên đơn giản dễ hiểu lắm, là Đại Bạch.]
Tống Kỳ Thanh chủ động nhắn cho Thư Niệm biết sao mèo nhà anh lại tên Tán Tán.
Anh nói: [Tớ nhặt Tán Tán dưới chân tường chỗ gần thư viện tỉnh đấy, tối đó em ấy trốn dưới tán ô che mưa nên sau này mới tên Tán Tán.]
Thư Niệm chợt sững người.
Thế nên em mèo có đôi mắt khác màu nhà Tống Kỳ Thanh chính là em mèo hoang nhỏ ba năm trước cô gặp đấy ư.
Lúc ấy cô vòng trở lại tìm thì cả mèo và ô cũng đã biến mất tăm.
Hóa ra là anh đã mang đi.
Thư Niệm rất muốn nói anh biết người để lại ô trong suốt kia là cô.
Nhưng lại sợ anh nghĩ mình nói dối để tiếp cận anh.
Sau rốt, Thư Niệm chỉ gửi qua một tin nhắn khen ngợi chả thể gượng hơn được nữa: [Cậu giàu tình cảm thật.]
Tống Kỳ Thanh trả lời cô: [Cậu cũng vậy mà.]
Thư Niệm còn chưa kịp phản ứng, anh lại nhắn tiếp: [Ô che mưa là của cậu, tớ có thấy.]
Thư Niệm không biết phải nói gì mới phải, cứ cứng đờ gõ mỗi chữ: [A…]
Anh nhắn: [Giờ em ấy sống rất tốt, rất khỏe mạnh.]
Thư Niệm nhoẻn miệng cười, đáp: [Thế là được rồi.]
Tống Kỳ Thanh lại nhắn: [Cậu muốn gặp em ấy không? Nếu cậu muốn thì lễ quốc khánh tớ sẽ mang em ấy đến gặp cậu trong thư viện tỉnh.]
Cô cười đến cong cong cả mắt: [Vậy…Quyết định thế nhé.]
Hai người trò chuyện về mèo rất lâu, đến tận khi cuộc nói chuyện chấm dứt, trái tim Thư Niệm vẫn còn đập nhanh liên hồi.
Cứ nghĩ đến chuyện đã hẹn gặp Tống Kỳ Thanh trong lễ quốc khánh là cô nàng lại vui vẻ trong lòng.
Cô kéo chăn lên che đi khuôn mặt hãy còn tủm tỉm cười của mình.
Có điều, Thư Niệm không hiểu, nếu anh biết cô là người để ô từ đầu thì tại sao suốt thời cấp ba chưa từng đề cập đến chuyện này mà bây giờ lại nói đến nhỉ?
–
Sáng thứ sáu, Thư Niệm nhận được tin nhắn từ chủ nhiệm câu lạc bộ bóng rổ trong giờ học, nhắc mọi người nhớ buổi liên hoan tối nay.
Chủ nhiệm câu lạc bộ còn gửi vào nhóm chat địa chỉ nhà hàng để mọi người đến.
Đến khi hết tiết Thư Niệm mới mở điện thoại xem tin nhắn, cô gửi vào nhóm chat icon “Đã nhận”.
Đêm đó, Thư Niệm và Giang Điềm gặp nhau ở cổng ký túc xá nữ, hai người cùng nhau đến nhà hàng.
Lúc họ đến, Tống Kỳ Thanh đang bị một cô gái lạ mặt hỏi xin phương thức liên hệ.
Anh không cho, nói “Xin lỗi” với cô gái ấy rồi thôi.
Phó chủ nhiệm câu lạc bộ bèn ghẹo anh, bảo: “Tống Kỳ Thanh có bạn gái rồi à? Sao lại không thêm WeChat của người đẹp thế?”
Tống Kỳ Thanh nhìn thoáng qua Thư Niệm đang đi đến, cười cười trả lời phó chủ nhiệm: “Em không có bạn gái.”
“Vậy cậu cũng giữ mình trong sạch quá rồi đấy, không tán gái hay chuyện trò gì bao giờ luôn à?” Tới lượt anh chủ tịch câu lạc bộ lên tiếng hỏi.
Tống Kỳ Thanh chỉ cười không nói.
Chủ nhiệm câu lạc bộ còn chê chuyện chưa đủ lớn: “Vậy trong mấy cô gái ở đây có ai kết bạn với Tống Kỳ Thanh chưa?”
Mọi người nháo nhào cười đáp: “Em không”
“Đây cũng không.”
“Không luôn.”
“Đừng nói là được cậu ấy thêm, em chủ động gửi yêu cầu mà đến giờ cậu ấy cũng có chấp nhận đâu.” Có bạn nữ nói đùa.
Câu lạc bộ nhiều nữ đến vậy mà chẳng có một ai bảo “Có” hết.
Thư Niệm không hiểu sao lại hơi chột dạ, bắt đầu giả làm chim cút rụt đầu, im lìm cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.
Nhưng cô nào dễ thoát chuyện này.
Chị phó chủ nhiệm thấy Thư Niệm vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ thì đẩy đẩy mắt kính, tủm ta tủm tỉm hỏi Thư Niệm: “Thư Niệm, em có kết bạn WeChat với Tống Kỳ Thanh không?”
Mặt Thư Niệm đỏ bừng ngay tắc lự.
Cô còn chưa nói gì, Tống Kỳ Thanh đã chủ động thừa nhận: “Có, là em gửi yêu cầu cho cậu ấy.”
“Ái chà ~~~” Mọi người lại bắt đầu thi nhau trầm trồ.
Thư Niệm bị ghẹo đến đỏ cả tai, vội vã phân bua: “Chúng em là…Em là bạn học cấp ba của Tống Kỳ Thanh.”
“Hả?” Chị phó chủ nhiệm câu lạc bộ ngạc nhiên: “Hai người là bạn học cấp ba? Thư Niệm em cũng là học sinh trung học 1 Thẩm Thành à?”
Giang Điềm nói xen vào: “Niệm Niệm học trung học 1 Thẩm Thành đấy ạ, cậu ấy thi đại học hạng 8 toàn tỉnh nữa, trong trường thì xếp thứ nhất.”
“À, nên hai em là bạn cùng trường,” Chủ nhiệm câu lạc bộ bỗng tỉnh ngộ, “Thư Niệm học ban xã hội còn Tống Kỳ Thanh là ban khoa học tự nhiên.”
Tống Kỳ Thanh sửa lời: “Bọn em từng học cùng lớp nửa năm đầu cấp ba.”
“Hèn gì hai đứa thêm WeChat nhau.” Chủ nhiệm cười nói.
Sau khi vào phòng riêng đặt trước, mọi người vừa định ngồi, chủ nhiệm câu lạc bộ đã nói oang oang: “Từ từ, cùng giới phải ngồi riêng nhá.”
Rồi bằng một cách thần kỳ nào đó, người ngồi cạnh Thư Niệm từ Giang Điềm biến thành Tống Kỳ Thanh.
Hết 16.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!