Hai con mắt Trân tỷ bất động nhìn chằm chằm Tạ Tri Phi.
"Đã đẹp lại còn nói chuyện nhẹ nhẹ nhàng nhàng, còn biết viết chữ vẽ tranh."
"Hắn bao nhiêu tuổi thế?"
"Hơn hơn chúng ta hai ba tuổi, vóc dáng cao hơn chúng ta rất nhiều."
Trân tỷ khoa tay múa chân vài cái: "Đúng, cao như vậy nè."
Tạ Tri Phi cười: "Sau đó thì sao?"
Trân tỷ lau miệng: "Sau đó, tam muội bỏ ta lại, rảnh rỗi sẽ đi qua bờ bên kia. Đúng là một tiểu tiện nhân."
Bùi Tiếu tò mò chen vào một câu: "Mỗi ngày bà ấy đều bơi qua hả?"
Trân tỷ vừa thấy người hỏi là hậu sinh cũng tuấn tú, nhếch miệng cười nói:
"Trong sông nhiều thuyền nhỏ như vậy, có cái nào không thể chèo đi; đi xuống hai canh giờ nữa còn có cầu, cũng có thể gặp trên cầu!"
Trên mặt Tạ Tri Phi lộ ra vẻ kinh hãi: "Bọn họ cứ thế mà đến với nhau sao? Mới bao nhiêu tuổi cơ chứ?"
Mí mắt Trân tỷ không nâng lên, oán hận nói: "Nhìn vừa mắt là được rồi, kệ bao nhiêu tuổi chứ."
Tạ Tri Phi: "Họ bên nhau bao năm vậy?"
Trân tỷ: "Năm sáu năm, hay là bảy tám năm nhỉ, dù sao cứ ở bên nhau hoài thế đó."
Vậy thì là thanh mai trúc mã rồi.
Tạ Tri Phi cố ý hỏi: "Đã lâu như vậy, người nọ sao không đến Hồ gia cầu hôn?"
"Phi ca, ngươi nói ngu ngốc gì vậy!"
Trân tỷ âm trầm cười nói: "Làm dã uyên ương thì còn được, muốn kiệu lớn tám người nâng vào cửa thì đến khe cửa cũng không có."
Dáng dấp đẹp, biết đọc sách, biết vẽ tranh, đến khe cửa cũng không có...
Hai nhà rõ là là không môn đăng hộ đối.
Nghĩ tới đây, Yến Tam Hợp vừa định dùng ngón tay chọc Tạ Tri Phi, Tạ Tri Phi đã mở miệng hỏi:
"Vị kia rốt cuộc là ai, chẳng lẽ môn đệ còn cao hơn Quý gia chúng ta sao?"
"Ta nhổ!" Trân tỷ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, vươn ngón út ra, khoa tay múa chân trước mặt Tạ ca.
"Quý gia tính là cái quái gì, ta nói cho ngươi biết, đến một ngón tay út của người nọ cũng không bằng."
Bùi Tiếu không phục: "Quý gia chúng ta là đại quan trong kinh thành."
Trân tỷ "xí" một tiếng: "Đại quan có gì ghê gớm, người nọ là hoàng thân quốc thích đấy."
Phựt!
Dây đàn căng ra trong đầu mọi người, lập tức đứt đoạn.
Tạ Tri Phi quay đầu lại, đối diện chính là...
Ánh mắt Yến Tam Hợp cũng kinh ngạc vạn phần.
Hoàng thân quốc thích?
Đó là hoàng tộc Đại Tề quốc.
Yến Tam Hợp hít sâu một hơi nói: "Ta không tin lắm."
"Đúng vậy."
Tạ Tri Phi gật đầu, lấy ngữ khí bình thường nhất ra nói: "Trân tỷ, không nên khoác lác vậy chứ, hoàng thân quốc thích đều ở trong hoàng thành, làm sao có thể chạy đến bờ bên kia được chứ?"
"Phi ca à, già đây sắp đi gặp người của Diêm Vương rồi, còn cần khoác lác gì chứ." Trân tỷ duỗi bàn tay khô héo về phía trước: "Nhìn xem, năm ngón tay còn dài ngắn nữa là, hoàng thân quốc thích thì không thiên vị sao?"
Tạ Tri Phi cười cười: "Vậy hắn là người không được sủng ái?"
"Không phải ngươi nói sao, được sủng ái đều ở trong hoàng cung, sao có thể chạy đến góc bé tý này của chúng ta."
Tạ Tri Phi thầm nói: Trân tỷ, tửu lượng của tỷ tốt, sức ăn tốt, bản lĩnh tranh cãi cũng tốt.
"Đúng rồi, hắn tên là gì?"
Trân tỷ cố gắng mở to hai mắt, cười gian xảo: "Nếu ta nói cho ngươi biết, thì lát nữa ngươi phải cõng ta về nhà?"
Tạ Tri Phi vỗ tay: "Cõng!"
Trân tỷ không tin: "Thật sao?"
Tạ Tri Phi nói lại: "Ai không cõng, là chó con."
Lúc này Trân tỷ mới tin, chống ghế chậm rãi đứng lên.
Tạ Tri Phi không biết nàng muốn làm cái gì, cũng đứng lên theo, thử dò xét nói: "Trân tỷ, bây giờ tỷ về rồi sao?"
Ăn no uống đủ rồi, không về thì làm gì?
"Tỷ còn chưa nói người nọ là ai mà?"
Trân tỷ đưa tay xoa đầu rồi "quật cường" nói: "Yên tâm đi, ta giữ lại hơi thở cuối cùng, chắc chắn nói cho ngươi biết."
Tạ Tri Phi không quyết định được, bèn nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu, hắn bèn ngồi xổm xuống đất: "Đến đây đi, lên nào!"
Trân tỷ quả thực không khách khí, nằm sấp trên lưng Tạ Tri Phi, từ trong cổ họng phát ra hai tiếng "khanh khách" rất đắc ý.
Bùi Tiếu không biết có nên đi theo hay không, liều mạng nháy mắt với Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp hơi nhíu mày, nói: "Ở đây chờ Tam gia trở về."
Yến Tam Hợp nhướng mày: "Ngươi không tin Tạ Ngũ Thập của ngươi ư?"
Bùi Tiếu: "..."
Ta phải trả lời thế nào đây?
Ta trả lời thế nào được!!
......
Con đường nhỏ giữa các làng.
Nam tử tuấn lãng cõng bà lão hói đầu, ngươi một lời, ta một câu.
"Tạ ca nhi, sao ngươi không hỏi thăm chuyện của ta?"
"Hỏi thăm rồi, không phải chỉ có mấy chuyện vớ vẩn đó thôi sao? Không có gì để nói."
"Sao không có gì để nói?"
"Vậy tỷ nói đi!"
"Ông trời ơi, mạng của ta sao lại khổ như vậy!"
"Kêu tỷ nói sao tỷ còn còn tru lên thế!"
"Ta đẹp hơn Tam muội, vóc dáng cũng cao hơn Tam muội, da còn trắng hơn Tam muội, nhưng mạng ta không bằng nàng."
"..."
Tạ Tri Phi không tiếp lời.
"Tạ ca à, gà còn biết đẻ trứng, ngươi nói xem sao ta lại không sinh được đứa con nào vậy? Bọn họ còn kêu ta ngủ với nam nhân, cả ba người đều khen thân thể ta non nớt."
Tạ Tri Phi dừng chân.
"Nhưng thân thể non nớt thì có ích lợi gì, bụng lại chẳng tốt hơn gì."
Trân tỷ nặng nề thở dài.
"Về nhà ngoại, phụ thân đánh, mẫu thân mắng, ca ca tẩu tẩu khinh thường ta, ta nếu không ngoan một chút, bọn họ có thể đem ta bán vào trong chốn lầu xanh."
Tạ Tri Phi khẽ cắn môi, khàn giọng nói: "Trân tỷ, nghe ỷ nói như thế, tỷ thật đúng là mệnh khổ."
Trân tỷ nghe xong, cười: "Ngươi đoán xem, ta đã ở lại nhà ngoại thế nào?"
"Giấu đao trong lưng!"
"Ngươi đoán sai rồi."
Trân tỷ đưa đầu về phía trước, giọng thấp xuống.
"Tẩu tẩu ta mất rồi, đại ca ta không cưới được vợ, huynh ấy bảo ta ngủ với huynh ấy thì mới được ở lại.
Tạ Tri Phi chấn động trong lòng, dưới chân lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.
"Đám người bọn họ sao lại bị ta khắc chết được? Họ rõ ràng là bị ta làm tức chết mà... Ha ha ha... Tức chết tốt ghê... Ha ha ha... Chết thật tốt..."
Đang cười, thì nước mắt chảy xuống trong đôi mắt đục ngầu của bà.
Trong nước mắt.
Bà dường như lại nhìn thấy Hồ tam muội chèo thuyền đến giữa sông: "Trân tỷ, tỷ xem, là hắn đấy."
Ánh mắt dịu dàng của hắn nhìn về phía nàng: "Tam muội có nói về cô với ta."
Ánh mắt xấu hổ của nàng không có chỗ để đặt, bàn tay vuốt bím tóc đen dài trước ngực: "Nói gì ta?"
Hắn nhe hàm răng trắng: "Nói kỹ năng bơi lội của cô rất tốt, tâm địa cũng tốt, còn giúp nàng chăm sóc Hắc Đản."
Nàng chợt không nói nên lời.
Hắn vung tay: "Trân tỷ, nhận lấy nè!"
Nàng nhận lấy: "Gì đây?"
Hắn: "Kẹo đó, cho cô, ngọt lắm."
Đúng là rất ngọt, ngọt tận tâm can, nàng cười đến mặt mày đều cong lên: "Ngươi, ngươi tên là gì?"
"Từng đọc sách chưa?"
"Không biết chữ, nhưng trí nhớ của ta rất tốt."
"Vậy ngươi nhớ kỹ, ta tên là..."
"Tạ ca!"
Trong miệng Trân tỷ như là thật ngậm một viên kẹor, nàng chép hai tiếng, rồi dần dần nói chuyện càng lúc càng hàm hồ.
"Ngươi... nhớ kỹ nhé... Nơi nào thương tâm nhất, Quan Sơn gặp Thu Nguyệt... Hắn tên là... Ngô Quan Nguyệt."
Dù Tạ Tri Phi đã chuẩn bị tâm lý tốt thì cũng bị ba chữ này làm cho cả kinh suýt nữa thì nín thở.
Đúng lúc này, bàn tay vốn đang khoác trên vai hắn, đột nhiên buông xuống.
"Trân tỷ?"
"..."
"Trân tỷ?"
"..."
Tạ Tri Phi không chống đỡ được nữa, hai chân quỳ rạp xuống đất.
"Tam gia!" Chu Thanh từ xa chạy như bay tới: "Để ta cõng.
Tạ Tri Phi nhắm mắt lại, trầm mặc một lúc lâu, lắc đầu: "Đỡ ta dậy, để ta tiễn Trân tỷ đoạn đường cuối cùng."
Chu Thanh vội vàng vươn tay dò xét hơi thở của nữ nhân, ngây ngẩn cả người.
"Thịt ăn no, rượu uống đủ, còn được một Tam gia tuấn tú cõng về nhà."
Tạ Tri Phi dùng sức bật dậy, lúc hai chân đồng thời rời khỏi mặt đất thì hô to: "Trân tỷ, tỷ thật có phúc."
Một tiếng gầm cực lớn.
Từ xa, Yến Tam Hợp chỉ cảm thấy ngực mình nghẹn lại.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!