Mặt Chu Dã đột nhiên đỏ lên, lắp bắp nói: "Không, không tính là ăn trộm, bạc kia để ở trên ghế, ta... chỉ thuận tay dắt dê thôi."
"Chủ thượng, ngươi đừng phạt Chu Dã ca, chúng ta..."
"A Cường!" Hai mắt Chu Dã trợn lên, ngữ khí cực kỳ nghiêm khắc: "Câm miệng!"
A Cường?
Người này không phải cầm quan ấn đi tìm các võ tăng rồi sao, sao lại đột nhiên xuất hiện rồi?
Sáu người đồng loạt há hốc mồm.
Nhưng...
Còn có thứ khác càng làm cho bọn họ há hốc mồm hơn nữa.
Chỉ thấy Chu Dã sải bước đi tới trước xe lăn, quỳ gối ngồi xổm xuống, dùng giọng nói rất nhẹ rất mềm mại nói: "Ta bê ngươi qua bên kia ngồi, có được không?"
Người được xưng là chủ thượng vươn tay, sờ tóc Chu Dã, nói một chữ: "Được!"
Chu Dã ôm người đặt vào trong ghế thái sư, lại sợ hắn ngồi không thoải mái, bèn vào trong phòng tìm một cái đệm gấm, đặt ở bên hông hắn.
Người nọ ngồi thoải mái rồi, ánh mắt không nhìn Yến Tam Hợp mà hờ hững rơi vào trên đống lộn xộn kia.
Chu Dã vội đưa mắt ra hiệu cho đám A Cường.
Chỉ một lát sau, mớ lộn xộn đã được dọn dẹp, những viên đá xanh được lau chùi sạch sẽ, sáng bóng loáng dưới ánh đèn cung đình.
"Đạo đãi khách như thế, thất lễ rồi." Người nọ quay qua nhìn Yến Tam Hợp cười xin lỗi, nếp nhăn trên khóe mắt khắc thật sâu.
Yến Tam Hợp ngây ngốc đứng đó.
Người này tuy có bề ngoài như bị thời gian xâm phạm, nhưng so với người ở dưới ngòi bút vẫn đẹp gấp mấy lần.
Hắn đã đẹp như vậy rồi, vậy Ngô Quan Nguyệt thì sao?
"A Dã, cởi trói cho bọn họ. Xiêm y Bùi công tử, Tạ công tử bẩn rồi, lấy hai bộ xiêm y cũ của ta đưa cho họ thay đi."
Cho dù Yến Tam Hợp có một trái tim sắc bén, nhưng lúc này cũng bị mỗi lời nói cử chỉ của tên "Chủ thượng" này làm cho bối rối.
Chúng ta là tiên lễ hậu binh.
Bọn họ là tiên binh hậu lễ?
Cô xoay người, sững sờ nhìn Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu, mới phát hiện gương mặt hai người này còn mơ hồ hơn cả cô.
Người mặc áo đen cởi trói cho năm người, lại có người đưa cho Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu hai bộ trường sam không cũ kỹ lắm.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu liếc nhau, không nhiều lời mà đi vào trong phòng thay hai đồ.
Xiêm y mặc trên người Bùi đại nhân thì vừa vặn, chỉ là Tam gia thân hình cao lớn nên quần áo hơi siết chặt.
Hắn là võ quan, không có chú ý như quan văn, dứt khoát thoái mái ra ngoài.
Tầm mắt mọi người đều liếc về phía hắn, chỉ có Yến Tam Hợp là không, sự chú ý của nàng toàn bộ đều đặt hết lên người nọ rồi.
Cô đánh bạo đi lên phía trước, gọi hết tên họ của ngươi nọ: "Ngô Thư Niên?
Người nọ gật đầu: "Mục không bồi phất xứ, mộng đoạn bộc thư niên."
Yến Tam Hợp nghĩ nghĩ: "Nhân vật cô trung bí, thần sơn phản dị tiên."
(*)Trích từ bài "khốc mật thư bằng chỉ sở", bày tỏ tình cảm thương tiếc của tác giả đối với thư ký Bành Chỉ. Bành Chỉ là một nhân vật cô độc mà bí ẩn, tinh thần của hắn vượt qua trói buộc của trần thế, trở về Thần Sơn, trở thành tiên nhân. Tác giả chứng kiến Bành Chỉ rời đi, cảm thấy vô cùng bi thương. Ánh mắt Bành Chỉ xuyên thấu sợi dây thừng chôn cùng, giấc mộng của hắn cũng theo hắn rời đi mà tan vỡ. Tuy nhiên, tác giả tin rằng tinh thần của Bằng Chỉ sẽ tồn tại mãi mãi và những câu chuyện của ông sẽ được lưu truyền. Tác giả dùng nước mắt để biểu đạt sự kính trọng và nỗi nhớ đối với Bành Chỉ, đồng thời cũng tự hỏi khi mặt trăng tròn đầy thì ai có lĩnh ngộ được ý nghĩa trong đó.
Ngô Thư Niên không ngờ tiểu nha đầu này còn có thể tiếp lời, đã thế còn tiếp được câu trên, gương mặt có vài phần vui sướng.
"Đây là bài thơ ít được biết đến nhất của ông ấy."
"Thơ của ai vậy?" Bùi Tiếu nhỏ giọng nói thầm.
Yến Tam Hợp liếc Bùi Tiếu một cái: "So với "Lưu thủ đan thanh chiếu hãn thanh", so với hai câu danh ngôn "Linh đinh dương lý thán linh đinh ", bài này quả thực không ai hỏi đến.
(*)Đều là thơ của Văn Thiên Tương, hai câu này là từ bài "quá đinh linh dương", bài này mọi người lên thư viện thơ sẽ tìm thấy, nhưng bài trên đó thì không có thiệt, em tìm bản dịch trung cũng không thấy có luôn.
Bà nó!
Thế mà lại là danh tướng tiền triều.
Bùi Tiếu kinh hồn bạt vía nhìn Yến Tam Hợp: Nhìn không ra bà đồng này còn thơ văn đầy bụng.
Lúc này, Ngô Thư Niên vươn tay, kéo áo Chu Dã, ngẩng đầu gọi một tiếng: "A Dã!"
Ánh mắt Chu Dã mềm nhũn: "Người đâu, nấu nước pha trà, bưng ba chiếc ghế lại cho Yến cô nương, Bùi công tử, Tạ công tử."
"Vâng."
Ánh mắt Yến Tam Hợp như giếng sâu, có hai tầng khiếp sợ.
Tầng khiếp sợ thứ nhất là thái độ của Ngô Thư Niên đối với bọn họ;
Tầng khiếp sợ thứ hai la mối quan hệ giữa Ngô Thư Niên và Chu Dã.
Hai người nhìn như là chủ tớ, nhưng nhìn kỹ thì lại dường như không giống.
Bốn cái bàn vuông lần nữa được chuyển lên, trên bàn đặt một bình trà xanh, bốn chung trà, điều khác biệt là lúc này Chu Dã vốn ngồi ở phía bắc hướng tám, giờ phút này lại đứng ở phía sau Ngô Thư Niên.
Tư thế đứng của hắn không giống tư thế đứng của thị vệ, mà đặt một tay sau lưng ghế thái sư.
Động tác này, giống như bảo vệ người Ngô Thư Niên vào trong lòng hắn.
"Bùi công tử." Ngô Thư Niên chậm rãi xoay cổ, ánh mắt rơi vào trên người Bùi Tiếu: "Bách Dược Đường các ngươi có một vị thuốc gọi là Hoàn Hồn Đan."
Bùi Tiếu: "Sao ngươi biết?"
Ngô Thư Niên: "Không chỉ biết, còn uống nhiều năm, chỉ là hơi đắt một chút."
Bà nó! Hèn gì vừa vào nhà hắn đã ngửi thấy mùi Hoàn Hồn Đan.
"Đắt cũng có cái lý của đắt." Bùi Tiếu theo thói quen lườm mắt: "Trong Hoàn Hồn đan có Hoàn Hồn thảo, cỏ kia mọc trên vách núi Côn Lôn, xung quanh có rắn độc bảo vệ, chỉ việc hái cỏ thôi đã khó khăn lắm rồi, chớ nói chi là bên trong còn có nhân sâm trăm năm..."
Hoàn Hồn Đan, Hoàn Hồn Đan, cái tên cũng như nghĩa, là cho người bệnh nặng ăn hoàn hồn.
Người trước mắt này... Người trước mắt này gầy đến mức chỉ còn lại có một nắm xương cốt, hai mắt lõm xuống, sắc mặt xám xịt, rõ ràng đã có quang cảnh kiếp sau.
Bùi Tiếu thầm nghĩ: Hẳn là sống không được bao lâu nữa.
Ngô Thư Niên thản nhiên: "Nếu các ngươi tới muộn vài ngày, e là không gặp được ta rồi."
"Chủ thượng!" Giọng Chu Dã không vui.
"A Dã cái gì cũng tốt, chỉ là không thích nghe ta nói những thứ này, chỉ có điểm này..."
Ngô Thư Niên cười rất nhạt: "...Là không tốt."
Lời này của Ngô Thư Niên ngoại trừ Chu Dã thì không ai có thể tiếp, thế nhưng Chu Dã t lại trầm mặt, không rên một tiếng.
Không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Ngô Thư Niên cúi đầu, tay nắm thành quyền đặt bên môi, khàn khàn ho một tiếng.
Ánh mắt Chu Dã khẽ run rẩy, cúi người nhẹ giọng nói: "Có lạnh không?"
Ngô Thư Niên "Ừ" một tiếng.
Chu Dã lập tức quay về phòng, lấy ra một tấm thảm mỏng đắp lên đầu gối Ngô Thư Niên.
Ngô Thư Niên lại cười, đôi mắt mơ hồ có chút đắc ý.
Yến Tam Hợp dời mắt đi, không ngờ đụng phải Tạ Tri Phi, người sau nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ý bảo nàng mau mở miệng nói chuyện đi, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Cô hơi nắm chặt lòng bàn tay: "Ngô Thư Niên, ý đồ của chúng ta ngươi biết rồi chứ?"
"Biết." Ngô Thư Niên hơi nhắm mắt lại: "Phụ thân ta thời niên thiếu có một thanh mai trúc mã, năm trước qua đời, quan tài không khép lại được, tâm ma là phụ thân ta."
Yến Tam Hợp thấy hắn nói ung dung như thế thì kinh ngạc nói: "Ngươi không sợ sao?"
"Ta năm nay bốn mươi sáu tuổi, sống đến tuổi này, đừng nói quan tài không khép lại được, cho dù là bà ngoại ngươi chết đi sống lại, ta cũng tin." Ngô Thư Niên khẽ thở dài: "Chỉ tiếc, cha ta không thể chết đi sống lại được."
Ngô Quan Nguyệt đã chết?
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu đồng thời nhìn Yến Tam Hợp: Vậy phải làm sao bây giờ?
Yến Tam Hợp ít nhiều đã dự đoán được vài phần, không chút hoang mang nói: "Nếu tâm ma của lão phu nhân thật sự là phụ thân ngươi, ngươi có nguyện ý thay lão phu nhân hóa niệm giải ma không?"
Ngô Thư Niên: "Ta có thể ư?"
Yến Tam Hợp gật đầu: "Ngươi là con trai của hắn, là huyết mạch duy nhất, không phải ngươi thì còn ai khác nữa."
"Ta có thể hỏi thăm một chút hay không, nếu như tâm ma của lão phu nhân hóa không được, quan tài vẫn không khép lại được, thì kết quả sẽ như thế nào?"
Ngô Thư Niên khẽ cười, nụ cười hệt như một lão hồ ly.
"Các ngươi ngàn dặm xa xôi chạy tới, chuyện này hẳn là không nhỏ đâu nhỉ!"
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!