Tạ tam gia không có chút tự giác bị chán ghét nào, hất cằm lên.
"Này, cậu kia."
"Tạ đại nhân có gì phân phó?" Tiểu nhị vui vẻ chạy tới.
"Có giấy và bút không?"
"Tạ đại nhân là muốn..."
"Ta muốn viết một bức thư báo bình an cho trong nhà".
"Tạ đại nhân mới đi ngày đầu đã viết thư cho trong nhà rồi, vậy sau này thì sao, chẳng lẽ mỗi ngày một phong ư?"
"Ngươi thì biết cái gì?" Đinh Nhất liếc ngang một cái: "Đó là vì lão thái thái, lão gia lo lắng cho gia nhà ta, hơn nữa, mỗi ngày một phong thì sao chứ, gia ta thích thì cứ viết thôi!"
Tiểu nhị kia chỉ chờ hắn nói như vậy, để tiếp tục khen.
"Tạ đại nhân thật là hiếu thuận, đúng là hiếm có hiếm có."
Tạ đại nhân cười khanh khách tự khiêm: "Cũng chưa nói tới hiếu thuận, chủ yếu là sức khỏe của ta hơi yếu một chút, con cái đi xa ngàn dặm phụ mẫu sẽ lo lắng, cứ viết để cho người nhà có thể yên tâm thôi."
Vừa dứt lời, Yến Tam Hợp đứng lên.
Tất cả mọi người bị động tác này của nàng làm cho hoảng sợ.
Tiểu nhị không rõ liền hỏi: "Cô nương. Người muốn gì sao..."
Yến Tam Hợp không trả lời, ánh mắt chuyển đến trên mặt Tạ Tri Phi, mắt không chớp.
"Ngươi nói lại lần nữa, một chữ không được thiếu, một chữ không được bỏ sót."
Lời này, giống như một cái roi thấm nước, tất cả mọi người đều bị quất đến nhảy dựng lên.
Đinh Nhất cả giận nói: "Ngươi cho rằng ngươi là ai, mà dám nói như vậy với Tam gia nhà ta hả?"
Yến Tam Hợp không chỉ nói như vậy, mà còn làm chuyện quá đáng hơn.
Nàng vọt tới trước mặt Tạ Tri Phi, trước phản ứng trì đồn của tất cả mọi người, túm lấy vạt áo trước của hắn.
"Nhanh! Nói!"
Tạ Tri Phi nhìn đồng tử đen kịt của cô, xua tay với đám Đinh Nhất đang vây quanh.
"Ta nói, chưa nói tới hiếu thuận, chủ yếu là sức khỏe ta yếu ớt nên viết thư để cho người già trong nhà yên tâm!"
Yên tâm?
Yên tâm?
Yến Tam Hợp buông tay ra, ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm vào một chỗ không nhúc nhích.
Tạ Tri Phi đợi một hồi, thấy nàng không phản ứng thì vội vàng ho khan một tiếng.
Vẫn không có phản ứng.
Ho nữa.
Vẫn không có phản ứng.
"Gia, nàng ta bị ma nhập à?" Đinh Nhất lo sợ bất an hỏi.
Tạ Tri Phi không nói gì, trên mặt mông lung có chút lạnh lùng.
Hắn lại đợi một hồi, thấy Yến Tam Hợp vẫn là dáng vẻ mất ba hồn bảy vía kia thì quyết đoán vươn tay.
Đúng lúc này, Yến Tam Hợp run lên lấy lại tinh thần, ánh mắt quét qua thì thấy có bàn tay to, cách ngực nàng chỉ có hai ba tấc.
Mắt trố lên như muốn nứt ra.
"Đồ bỉ ổi!" Nàng không hề nghĩ ngợi đã nhấc chân lên.
"Tam gia, cẩn thận!"
"Tam gia, đũng qu@n!"
Trong tiếng hét, phản ứng của Tạ tam gia có thể nói là thần tốc, thắt lưng cong về phía sau, tiếp đó nhảy lên tránh đi một đòn nguy hiểm.
Trong lúc kinh hồn chưa định, nắm đấm Yến Tam Hợp đã vung tới.
Lần này tránh không thoát, một quyền đánh trúng sống mũi.
Không khí chết lặng, hai dòng máu mũi chậm rãi chảy xuống.
Tạ tam gia thầm nghĩ mình lúc trước là nhìn lầm rồi, người này đâu chỉ là nhân vật ghê gớm, mà còn là thứ... thổ phủ sống mà!
Chu Thanh xưa nay tính tình tốt cũng nhìn không nổi nữa: "Yến cô nương, Tam gia nhà ta chỉ đang muốn gọi ngươi thôi."
Đinh Nhất tức giận: "Ngươi tưởng mình là ai hả, cô nương trong kinh thành muốn gia ta đùa giỡn còn phải xếp hàng kia kìa!"
Yến Tam Hợp trong lòng ghê tởm muốn chết, hai tay phủi phủi xiêm y, giống như sợ xiêm y dính vào thứ gì của Tạ tam gia vậy.
Chu Thanh, Đinh Nhất cảm thấy còn giận hơn so với việc vũ nhục mình, đang định nói tiếp thì ánh mắt như dao găm của Tam gia đảo qua.
"Thực ra bọn họ cũng không nói sai, cô nương mặc dù xinh đẹp, nhưng trong mắt ta vẫn chưa đủ nhìn."
Yến Tam Hợp nhíu mày nhìn hắn, tựa hồ không hiểu lắm cái ý "không đủ nhìn" của hắn.
"Ta thề!" Tạ tam gia giơ tay lên: "Ta quả thực không có ý gì với ngươi, vừa rồi chỉ thuần túy là hiểu lầm, ta vốn muốn vỗ vỗ vai cô nương thôi."
"Ngươi đừng chạm vào ta!" Yến Tam Hợp xoay người đi ra khỏi dịch trạm.
Tạ tam gia: "..."
"Gia, máu lại chảy rồi."
Tạ tam gia sờ lên thử, vội kêu lên: "Mau, mau cầm máu cho gia.
Trong dịch trạm chợt trở nên vô cùng bận rộn.
Đi ra gian ngoài, gió lạnh thổi qua, đầu óc Yến Tam Hợp chợt rõ ràng hơn rất nhiều, chuyện cũ tổ phụ khi còn sống lại lần nữa hiện lên.
Đến cảnh cuối cùng, nàng quyết đoán lắc đầu.
Không đúng!
Hẳn là mình nghĩ sai rồi, tổ phụ dù thế nào cũng không phải là tâm niệm kia.
Nàng thở đều mấy hơi, xoay người đi vào trạm dịch.
Tất cả mọi người thấy nàng đi vào thì đều cảm thấy da đầu tê dại.
Tiểu nhị dịch trạm nhìn dưới đũng qu@n mình, vội núp vào trong góc.
Yến Tam Hợp không nhìn mọi người, gật đầu với Tạ tam gia đang lấy đá đắp mũi: "Chuẩn bị xuất phát."
Tạ Tri Phi kinh ngạc: "Bây giờ ư?"
Yến Tam Hợp: "Ngươi còn muốn chọn ngày hoàng đạo à?"
Tạ Tri Phi: "..."
Tạ Tri Phi hít sâu một hơi: "Hai canh giờ còn chưa tới, liên tục đi thể này thì không chịu được."
Yến Tam Hợp học theo hắn, khóe miệng nhếch lên, đáng tiếc là cười gằn, giống như như đang nói: Thế nào, Tạ gia các ngươi lại không vội nữa à?
Tạ Tri Phi lờ đi thái độ của nàng, thử dò xét: "Yến cô nương vừa mới hỏi ta câu kia là vì nghĩ tới cái gì sao?"
Yến Tam Hợp: "Không phải."
Tạ Tri Phi căn bản không tin.
Vừa rồi lúc nàng xông tới, trong ánh mắt rõ ràng có cái gì đó.
Hơn nữa, rõ ràng đã nói nghỉ ngơi hai canh giờ, lúc này đột nhiên còn nói muốn xuất phát ngay.
"Vậy... Yến cô nương hỏi với mục đích là gì?"
Yến Tam Hợp: "Ngươi không cần phải biết!"
Tạ Tri Phi: "..."
"Này!" Không ngờ cũng có ngày Tạ tam gia ta không tiếp lời được.
*
Lại là một đêm chạy như bay, người và ngựa đều mệt sắp rã.
Tìm trạm dịch ăn cơm, cho ngựa ăn, nghỉ ngơi, sau đó tiếp tục xuất phát.
Liên tiếp năm ngày, mỗi ngày đều như thế, đừng nói là Tạ tam gia sống an nhàn sung sướng đã quen, đến mấy người Chu Thanh, Đinh Nhất đều r3n rỉ chịu không nổi.
Mặt Yến Tam Hợp càng ngày càng khó coi.
Đến ngày thứ năm, hốc mắt nàng lõm xuống thật sâu, quần áo màu xanh nhạt treo trên người trống rỗng, lại phối hợp với màu xanh trước mắt, nhìn rất giống như nữ quỷ.
Mọi người ngoài miệng không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn nàng khác hoàn toàn với mấy ngày trước.
Nhất là Tạ Tri Phi.
Người khác có lẽ không rõ Yến Tam Hợp từ đâu tới, nhưng hắn biết rất rõ.
Bốn mươi ngày từ phủ Vân Nam chạy tới kinh thành, lúc này lại một hơi không ngừng chạy trở về, không kêu khổ không kêu mệt.
Một cô nương làm sao chịu được thế?
Chiều hôm đó lại đến một trạm quan dịch.
Tạ Tri Phi nhìn khuôn mặt không có chút máu của Yến Tam Hợp: "Còn chạy ngày chạy đêm như vậy cũng không phải cách, đêm nay nghỉ ngơi hồi phục ba canh giờ, chưa đến canh giờ thì không ai được đi tiếp."
Yến Tam Hợp nghe xong không nói gì, yên lặng qua một bên gặm lương khô.
Tạ Tri Phi nhìn nàng, cảm giác bất lực gần như tàn nhẫn bò lên đầu.
"Yến cô nương, không thể nể mặt ngồi cùng bàn ăn bữa cơm với ta sao?"
"Không thể!"
"Lý do?"
Yến Tam Hợp chẳng thèm nâng mí mắt: "Đối diện với người nhà họ Tạ, ta ăn không vô."
Tạ Tri Phi: "..."
Hắn có cảm giác như máu toàn thân đều bị ngưng lại vậy.
Đúng lúc này, Chu Thanh vội vàng đi vào.
"Gia, lão gia vừa gửi thư đến."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!