" Được, mau lui binh đi ".
Nói rồi Hoài Phong trở lại hình dạng con người, vẫn còn đang luyến tiếc nhìn con rắn nhỏ đang ngủ say trong cái bọc vàng đó.
Anh ngập ngừng rồi mới rời đi bay về phía đoàn quân đang đứng đợi.
||||| Truyện đề cử: Vệ Sĩ Bất Đắc Dĩ |||||
Thấy Hoài Phong trở về hai tên đàn em vui mừng chạy ra hỏi, nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn không được tốt nên chúng cũng hơi rén.
" Đại ca, sao rồi, sao rồi ".
" Mau lui binh ".
" Hả ".
Hai tên đó còn sợ bản thân mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa khuôn mặt có chút nghi hoặc.
" Ta nói lui binh, các ngươi điếc hay sao ".
Hoài Phong giận dữ hét lớn, hai tên kia không biết chuyện gì xảy ra nhưng cũng không dám trái lệnh liền cho lui binh.
Bọn quân lính ai nấy cũng đều ngạc nhiên không thua kém gì bộ dạng của hai tên đó, nhưng đã có lệnh đương nhiên phải lui binh.
Bọn chúng lần lượt kéo nhau về lúc đến vô cùng hùng hổ, khi về ai nấy đều yểu xìu.
Bọn chúng kéo nhau về hết thành vạn yêu trả lại cho nơi này một khung cảnh yên bình.
Đạo sĩ vẫn còn đang ở nguyên vị trí lúc đầu nhìn con rắn nhỏ đang ngủ trong bọc vàng.
Bà trầm ngâm suy nghĩ, không biết có thực sự đưa tên Thái Tử này trả về nơi của hắn hay không.
Bà không dám tin lời hứa của bọn yêu quái, nhưng cũng không thể không giữ lời hứa, nếu không chắc chắn sẽ gây hấn với bọn chúng vì bây giờ đang giữ Thái Tử của chúng làm con tin.
Kết giới vẫn không được thu hồi dù bọn yêu tộc chắc chắn không kéo đến nữa, nhưng vẫn nên là cẩn thận.
Mấy ngày nay, ngày nào Hạ My cũng lén đi tìm rắn nhỏ, cô ấy sợ nó bị thương đang trốn ở đâu đó dưỡng thương.
Bây giờ đạo sĩ chỉ có thể kéo dài thời gian lâu nhất có thể hẹn chỉ có 3 ngày bà ấy phải đưa con rắn đó về nhà của nó.
Ngày mai đã là hẹn cuối rồi, bà ấy liền gọi Nguyệt Sinh đến để nghĩ cách, hai người ngồi cùng nhau trong phòng bàn bạc tính kế, cái rương nhốt rắn nhỏ để trên bàn.
Lâu lâu cái rương đó lại rung lắc, còn phát ra tiếng.
" Mau thả ta ra....!thả ra....!mẫu thân ta sẽ giết các ngươi....!mau thả ra ".
Nguyệt Sinh trầm ngâm nhìn cái rương đó, lòng anh có chút khó chịu, dù sao nó cũng là ân nhân cứu mạng của Chiêu Hoa, đối xử với nó như vậy thật có chút quá đáng.
Hạ My đi đến định nhờ đạo sĩ giúp tìm con rắn nhỏ đó, nó là ân nhân của cô, bây giờ lại không biết nó đang ở đâu, nó lại là lần đầu đến đây.
Cô thực sự rất lo nó sẽ bị người ta bắt được, có khi lại thành rắn bảy món, hay bị người ta hành hạ cũng nên.
Vừa đứng trước cửa còn chưa kịp gõ cửa cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên.
Đây là....!đây là tiếng của rắn nhỏ, sao nó lại phát ra ở đây.
Hạ My đẩy mạnh cửa đi vào, cái âm thanh đó đang phát ra từ trong cái rương đang không ngừng rung lắc trên bàn.
Đạo sĩ và Nguyệt Sinh còn chưa kịp định hình, Hạ My đã vội chụp lấy cái rương đấy, ôm khư khư như báo vật không có ý định buông ra.
Cô ôm lấy nó rồi cắm đầu chạy ra ngoài, Nguyệt Sinh và đạo sĩ liền đuổi theo.
Bạn đang đọc bộ truyện Quỷ Tân Nương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quỷ Tân Nương, truyện Quỷ Tân Nương , đọc truyện Quỷ Tân Nương full , Quỷ Tân Nương full , Quỷ Tân Nương chương mới