Sau bữa cơm trưa, mây đột nhiên kéo đen trời, từng trận cuồng phong nổi lên trên núi Tây Bình.
Những tấm khăn trải bàn màu trắng bị gió thổi xô lệch, lá trên cây hòe rụng tan tác, cành cây bị sức gió vật uốn éo như một con ác thú đang giương nanh múa vuốt.
Sau khi đưa hết các cụ già vào nhà, Quý Thương và mấy sinh viên còn lại vội vàng chạy ra dọn nốt bàn ghế đồ đạc ngoài sân vào.
Chưa đầy mười lăm phút sau bên ngoài đã tối sập, mây đen mù mịt che lấp mặt trời, từng tiếng sấm nổ rền vang từ chân trời vọng lại.
Các cụ già trong nhà thì thào bảo nhau: “Sấm đánh đỉnh giời, gió to mưa nhỏ.
Sấm đánh nách giời, lũ thối ruộng đồng.”
Bọn sinh viên nhỏ giọng bàn tán không hiểu cơn mưa sắp đến này bao giờ mới tạnh, Nghê Hiểu thì làu bàu vì trước khi ra cửa quên không xem dự báo thời tiết.
“Dự báo thời tiết có bao giờ đúng đâu mà?”
Quý Thương nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ, anh vừa tiện miệng an ủi Nghê Hiểu một câu vừa mở cửa chạy ra ngoài trời gió bão.
“Sếp ơi anh đi đâu đấy?!” Nghê Hiểu gào lên, tức thì cô ăn liền một bụm gió vào miệng.
Quý Thương không ngừng chân chạy, anh ngoái lại đáp: “Hình như ngoài cổng có người.”
Hướng Siêu đang đứng cầm hai cây dù cạnh cửa, vội bước nhanh theo.
Bắt đầu có hạt mưa lấm tấm rớt xuống nền xi-măng.
Cánh cổng sắt đã hoen gỉ, Quý Thương cố lắm mới mở được cái ổ khóa cũ ra.
Gió thổi vù vù, Đinh Hằng Viễn đứng bên kia cổng, vạt áo anh ta bay phần phật trong gió, tóc anh ta cũng rối bù.
Anh ta lúc này tự nhiên lại như trở về thời niên thiếu ngây ngô thuở nào.
“Tiểu Viễn à?”
Quý Thương cảm giác như mình lạc vào giấc mơ, anh ngập ngừng hỏi.
“Tiểu Cửu!” Đinh Hằng Viễn kinh ngạc nói, “Sao em lại ở đây?”
Quý Thương không đáp, ánh mắt anh bị hấp dẫn bởi người ngồi trên chiếc xe lăn phía trước Đinh Hằng Viễn.
Người đó không những tóc bạc trắng mà hàng lông mày cũng ngả hoa râm, ông ta đeo khẩu trang, vầng trán hằn những nếp nhăn khắc khổ.
Cặp mắt lộ trên khẩu trang khi chạm phải luồng mắt Quý Thương thì đột nhiên như lấy lại tiêu cự, hẳn ông ta nhận ra anh.
“Chú Đinh à.”
Quý Thương ngập ngừng gọi, rồi đột nhiên quanh anh tối sụp.
Hướng Siêu đã bung ô che cho Quý Thương và đưa chiếc ô kia cho Đinh Hằng Viễn đang bối rối: “Muốn trú mưa phải không? Đừng đứng ngoài này nữa, vào trong đi.”
Quý Thương tiếp nhận xe lăn, đẩy Đinh Thiếu Đông vào trong sân.
Hướng Siêu cầm ô đi cạnh anh, tán ô che cho Đinh Thiếu Đông ngồi xe lăn và Quý Thương còn một mình cậu ta chịu ướt.
Thấy có người ngồi xe lăn đến mấy thanh niên trong nhà đều chạy ra, mỗi người một tay bê cả xe lăn vào.
Cuối cùng Đinh Hằng Viễn cũng vào, cùng lúc đó viện trưởng Chu của viện dưỡng lão rảo bước trên hành lang về phía này.
“Có phải bác sĩ Đinh không?”
Đinh Hằng Viễn lịch sự bắt tay viện trưởng Chu: “Xin lỗi viện trưởng Chu, chúng tôi đến muộn quá.
Sáng nay ở nhà đi hơi muộn ạ.”
“Không sao, không sao đâu.
Tôi cứ tưởng nhà ta thấy trời sắp mưa nên không đến nữa.” viện trưởng Chu cười nhìn sang Đinh Thiếu Đông ngồi trên xe lăn, “Ông đây là ông Đinh có phải không?”
Đinh Thiếu Đông gật đầu, vẫn không lên tiếng.
Viện trưởng Chu nói: “Mưa to thế này thì không đưa nhà ta đi xem phong cảnh bên ngoài được rồi, thôi ta xem qua trong phòng trước nhé.
Hiện còn trống một phòng đơn quay ra sườn núi có thể ngắm cảnh đẹp lắm, không khí cũng trong lành.
Tôi đưa mọi người lên luôn nhé?”
“Vậy làm phiền viện trưởng.” Đinh Thiếu Đông hơi gật đầu, giọng ông ta nghẹn nghẹn như bị nén trong lồng nguc không thoát ra được.
Nói xong ông ta còn ho khụ khụ mấy tiếng.
Viện trưởng Chu đã được biết Đinh Thiếu Đông bị bệnh phổi mãn tính, xuất phát từ thiện ý ông ta nghĩ rằng phòng sinh hoạt chung đông người lại đóng kín mít thế này không phù hợp với thể trạng Đinh Thiếu Đông.
Vì vậy ông ta chủ động đẩy xe lăn ra hành lang, đưa Đinh Thiếu Đông đi về hướng khu phòng đơn.
Đinh Hằng Viễn đi theo mấy bước lại lộn về, vội vã giải thích với Quý Thương: “Phổi cha anh không khỏe, không ở lâu trong viện phục hồi chức năng được.
Bạn anh bảo trên này không khí trong lành nên cha anh muốn đến xem thế nào.
Không ngờ lại gặp em ở đây, trùng hợp thật đấy Tiểu Cửu.”
Đinh Hằng Viễn vừa nói chuyện với Quý Thương vừa dõi mắt nhìn theo hướng cha mình được đẩy đi.
Thấy anh ta có vẻ lấn cấn cả hai đằng Quý Thương liền bảo: “Anh cứ theo chú Đinh đi đã, mưa to thế này em chẳng đi ngay được đâu.”
Câu này của Quý Thương được chứng thực ngay tức khắc, cơn mưa nhỏ đã dần nặng hạt, bên ngoài cửa kính không gian trắng xóa một màu, chỉ loáng thoáng thấy được cây hòe trong sân đang oằn mình mặc cho gió mưa vùi dập.
Sấm đánh ầm ầm, mưa như thác đổ, mãi đến 6 giờ mưa mới ngớt dần.
Mây đen còn chưa tan, trong nhà bật đèn sáng làm ngoài trời càng có vẻ âm u tăm tối.
Đúng lúc bảy người gồm nhóm Quý Thương, ba sinh viên và nhà Đinh Hằng Viễn định khởi hành ra về thì trong núi đột nhiên có tiếng nổ rung trời vọng lại.
Cả đám người không ai biết chuyện gì xảy ra nhưng chỉ vài phút sau nhân viên viện dưỡng lão nhận được điện thoại đã vội vàng chạy ra báo với mọi người: mưa to nên trên núi có đất lở.
Đường xuống núi đã bị vùi lấp, mặt khác tháp tín hiệu trên sườn núi cũng bị mưa gió giật đổ chơi vơi giữa trời.
Quá nhiều rủi ro tiềm ẩn nên đội cứu hộ đang đến yêu cầu mọi người không mạo hiểm xuống núi.
Nên ngủ lại một đêm, đợi dọn đường và xử lý hết các mối nguy cơ rồi hẵng đi.
Bảy người cùng xuýt xoa nhưng nhìn bên ngoài mưa vẫn còn rả rích, trời thì càng lúc càng tối chẳng ai dám liều mình ra về.
Ngoài Hướng Siêu nhóm sinh viên còn một nam và một nữ.
Hai người kia gọi điện báo cho gia đình rồi yên tâm ngồi thu lu trên ghế salon chơi điện tử.
Ban nãy Hướng Siêu chạy ra che ô cho Quý Thương nên điện thoại bị dính mưa tắt luôn không mở lại được.
Cậu ta đành mượn điện thoại của Quý Thương để gọi về nhà.
Người nghe máy là cha Hướng Siêu.
Nhân tiện Hướng Siêu hỏi thăm chị dâu và cháu gái thì mới biết hai người họ cũng chưa về.
Thường ngày chị dâu đi đâu chẳng bao giờ báo với người lớn trong nhà, với cha Hướng Siêu thì càng không.
Cùng lắm cô ta chỉ nói cho chồng mình là anh trai Hướng Siêu mà thôi.
Bởi vậy khi Hướng Siêu bảo với cha rằng chị dâu đã rời khỏi viện dưỡng lão từ sớm thực tình cả hai cha con chẳng ai thấy ngạc nhiên hay lo lắng.
Lúc Hướng Siêu trả điện thoại cho Quý Thương, điện thoại của Quý Thương cũng bắt đầu nhấp nháy báo sắp hết pin.
Mọi người đến đây chẳng ai nghĩ sẽ phải ở lại lâu nên đều không mang theo sạc điện thoại, viện trưởng phải tìm giúp hồi lâu mới có một bộ sạc hàng nhái.
Quý Thương vừa cắm điện thoại vào ổ thì đèn trong sảnh bắt đầu chập choạng.
Quý Thương nín thở ngửa đầu nhìn bóng đèn trên trần nhà, sau ba giây còn sáng thì quả không phụ lòng anh, cái đèn phụt tắt.
Đồng thời toàn bộ viện dưỡng lão cũng chìm vào bóng tối.
“Ôi cha cha, sếp ơi sếp làm cháy hết điện rồi.” Tiểu Nê Ba trêu ghẹo anh sếp nhà mình, mọi người trong phòng cũng cười ồ lên.
Việc này thật ra không thể đổ tại điện thoại của Quý Thương được.
Cái tháp tín hiệu lung lay dọa sập kia không làm sóng tịt hẳn mà lại khiến đường điện trục trặc trước.
Máy phát điện của viện dưỡng lão chỉ đủ cung cấp đèn sáng cho nhà bếp và phòng ngủ.
Vậy là sau bữa cơm tối viện trưởng Chu liền chia phòng trống cho mọi người đi nghỉ luôn.
Có bốn phòng có thể ở được ngay, ba phòng đôi, một phòng đơn.
Phòng đơn quay ra sườn núi đương nhiên là dành cho Đinh Thiếu Đông.
Bạn đang đọc bộ truyện Quý Thương tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quý Thương, truyện Quý Thương , đọc truyện Quý Thương full , Quý Thương full , Quý Thương chương mới