Một tuần lễ sau, trong căn nhà cũ, Sở Ương gặp ác mộng lần đầu tiên.
Trong giấc mơ, năm người gồm cậu cùng Tống Thư Lương, Trần Y, Chúc Hạc Trạch và Tô Ngọc đang biểu diễn tại một quán bar rất tĩnh lặng, ngoài trừ ánh sáng dập dờn thay đổi như nước chảy trên sân khấu, thì những khán giả ngồi xem bên dưới đều trầm mặc trong bóng tối, không thể thấy rõ khuôn mặt của họ. Cậu cầm cây đàn Cello*, Tống Thư Lương chơi đàn dương cầm, Trần Y thổi sáo, Tô Ngọc sau trống Timpani* đợi, và Chúc Hạc Trạch mặc váy đuôi cá lộng lẫy cầm micro hát một bài hát do Sở Ương viết.
Đó là lần đầu tiên họ biểu diễn ca khúc đó trước công chúng.
Vào thời điểm đó, nhóm bọn họ đã có chút danh tiếng trên phố bar, có người đại diện đã từng tìm tới họ, và sẵn sàng ký hợp với bọn họ để phát hành album đầu tiên. Có điều trước khi album được phát hành, bọn họ bắt buộc phải tạo ra một đĩa đơn, không những thế mà còn phải là một đĩa đơn thật xuất sắc, và nếu đó là ca khúc hay nhất trong tất cả các ca khúc của bọn họ. Sở Ương chăm chỉ sáng tác cả một tháng, mỗi lần viết xong cảm thấy không ổn liền xé đi, gấp gáp đến độ mất ăn mất ngủ. Mãi đến khi vào một đêm đột nhiên linh cảm bộc phát, sau một đêm không ngủ, cậu đưa bản thảo cho người đầu tiên là Tống Thư Lương xem. Cậu vẫn nhớ rõ khi Tống Thư Lương chơi bản nhạc trên đàn dương cầm, thần sắc bi thương cùng cực chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt trước nay luôn lạnh lùng thiếu cảm xúc của y, thậm chí khi ca khúc kết thúc y còn rơi lệ đầy mặt. Sở Ương lúc đó sợ ngây người, bởi vì cậu chưa từng thấy dáng vẻ thút thít của Tống Thư Lương bao giờ. Mấy người trong số họ đôi khi còn lén lút cười trộm y, bảo rằng có phải từ lúc Tống Thư Lương ra đời không hề khóc mà còn dọa sợ cô y tá hoảng hồn vì khuôn mặt đơ cứng của y hay không.
Tống Thư Lương liên tục phản đối mọi người biểu diễn ca khúc này, y cảm thấy ca khúc này mang đến cảm xúc rất "thái quá". Và sau khi các thành viên bỏ phiếu, kết quả 3-2, y mới miễn cưỡng đồng ý.
Chỉ có điều Sở Ương vẫn cảm thấy có chút đau lòng.
Sở Ương thầm mến Tống Thư Lương từ rất lâu, cậu biết Tống Thư Lương từng quen bạn gái, mặc dù đã chia tay nhưng y là trai thẳng, nên cậu chưa bao giờ dám bộc lộ tình cảm của mình dù chỉ một chút, chỉ dám yên lặng trong căn nhà thuê chung lẳng lặng làm những hành động tiếp xúc nho nhỏ như bình thường chẳng hề mang ý nghĩa gì. Âm thầm vui vẻ bởi sự quan tâm giữa những người bạn với nhau, rồi lại vì đối phương nói lời vô tâm mà buồn bã chán nản. Mà lần này ca khúc cậu sáng tác tựa như đứa con tinh thần yêu thích nhất của mình, là bài hát mà cậu tự nhận là tốt nhất trong mấy năm qua, lại bị Tống Thư Lương ghét bỏ. Cái loại cảm giác này, không khác gì bị người mình thương tát cho một bạt tai.
Buổi biểu diễn của bọn họ tiến hành vô cùng suôn sẻ, Sở Ương gần như có thể nhìn thấy một số người đang lau nước mắt. Trước đó khi biểu diễn trước mặt người đại diện, một người tính cách loại A* luôn gắt gỏng vậy mà khi nghe xong lại không nói nên lời, thậm chí còn nghẹn ngào, anh ta chạy vào nhà vệ sinh ở trỏng cả tiếng đồng hồ mới chịu ra, sau đó lập tức nói, ca khúc này chắc chắn sẽ trở thành bài hát nổi tiếng khắp cả nước cho xem. Trong lòng Sở Ương đáng lẽ nên vui mừng, nhưng sự bất an không tên chẳng hiểu sao cứ luôn quấn quanh cậu.
*Tính cạch loại A: được đặc trưng bởi tham vọng, sự nóng vội và cạnh tranh, và được cho là dễ bị căng thẳng và bệnh tim.
Giống như bây giờ, trong khi chờ đợi phần solo của mình, dưới ánh đèn cậu lại nhìn thấy một gương mặt của một người đàn ông trong đám đông.
Như bóng với hình....lúc não cũng theo dõi cậu.
Nỗi bất an hóa thành run rẩy dọc theo sóng lưng truyền lên, cậu gần như muốn ném cây đàn mà chạy trốn. Người đàn ông đó lúc nào cũng cười với cậu, mặc cho tất cả mọi người xung quanh đều trở nên bi thương bởi ca khúc của cậu, thì người đàn ông đó vẫn toát ra nụ cười cuồng nhiệt say mê, ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm cậu.
Người đàn ông đó là fan cuồng của nhóm họ, hay nói đúng hơn chính là fan cuồng của chính cậu. Dù ban nhạc họ không tính nổi tiếng, dù cậu chỉ là một người soạn nhạc vô vị, ngay cả khi cậu có một khuôn mặt đoan chính thuộc dạng tầm trung thì cũng rất nhạt nhẽo trong giới trí toàn mỹ nam, hay thậm chí trong nhóm nhạc thì cậu là người ít có sự tồn tại nhất giữa bọn họ....Cậu không biết rốt cuộc người đàn ông đó coi trọng cậu điều gì, hơn thế hắn ta còn biết được thông tin cá nhân riêng tư của cậu, bao gồm Wechat của cậu, số điện thoại và địa chỉ nhà. Bất kể cậu đổi bao nhiêu số điện thoại đi chăng nữa, rồi lại đăng ký lại bao nhiêu tài khoản Wechat, chuyển qua bao nhiêu căn nhà cũng đều không thoát được. Người đàn ông đó thường xuyên đứng dưới lầu nhà cậu, không nhúc nhích, im lặng không lên tiếng, ngửa đầu nhìn cậu qua khung cửa sổ. Cậu cũng từng báo cảnh sát, nhưng người đàn ông đó chỉ biến mất vài ngày rồi lại tiếp tục xuất hiện.
Lúc ấy cậu vô cũng tức giận, đến nỗi vọt xuống dưới lầu nắm chặt cổ áo người đàn ông uy hiếp hắn ta, nói rằng nếu hắn ta dám luẩn quẩn trước mặt cậu nữa thì cậu nhất định sẽ đánh chết hắn ta. Thế mà hắn ta lại bày ra biểu lộ cảm động và si mê nhìn cậu, "Em có thể làm tốt hơn thế. Em sẽ soạn nhạc hay hơn, chính những người kia đã trói buộc em. Em là thiên sứ! Em chính là thiên sứ! Em có thể viết ra một ca khúc thần thánh huy hoàng, em phải giải phóng chính mình!"
Mỗi lần nghĩ tới những lời nói khùng điên của hắn ta, Sở Ương đều bị dọa như rơi vào hầm băng.
Sau khi Tống Thư Lương biết chuyện này, y lập tức không nói hai lời kêu bạn thân đi đánh tên kia một trận ra trò, nhưng dù hắn ta có bị đánh đến bầm dập mặt mũi không đứng dậy nổi, thì ánh mắt nóng bỏng vẫn như cũ bất chấp mãi nhìn chăm chú Sở Ương đứng ở đằng xa, bờ môi nhiễm máu vẫn luôn cười, cưới đến mức vặn vẹo dữ tợn, cười ra một hàng răng trắng.
Trong khoảnh khắc ấy Sở Ương cho rằng, e rằng cả đời này cậu cũng không trốn thoát khỏi người đàn ông này.
Nửa tháng sau, người đàn ông đó không xuất hiện nữa, rồi vào một ngày nọ, Sở Ương nhận được một bưu kiện, không có tên người gửi. Sau khi mở bưu kiện ra, không phải bất cứ món đồ nào cậu đặt trên mạng, mà là một cuốn sách rách nát ố vàng.
Bìa sách có tên tiếng anh là "The King in Yellow"*, nội dung bên trong cũng đều là tiếng anh, có điều hình như là loại anh ngữ khá cổ xưa, mặc dù Sở Ương đã từng sống ở Canada mười năm và có nền móng tiếng anh tốt như tiếng mẹ đẻ thứ hai, thì khi muốn đọc hiểu cuốn sách này cũng cần một chút thời gian. Rất may cuốn sách này không dài, nó giống như một kịch bản, không biết có phải do bị thấm nước hay không mà có một vài chữ đã bị mờ.
*"The King in Yellow", là một kịch bản hư cấu bị nguyền rủa nằm trong bộ sưu tập truyện ngắn của tiểu thuyết gia người Mỹ Robert W. Chambers .
Sở Ương khó hiểu, hoài nghi mình cầm nhầm bưu kiện, thế nhưng địa chỉ gửi cho người nhận đều chính xác.
Sở Ương không xem hết quyển sách đó, cậu chỉ xem mục đầu tiên. Sau đó khép sách lại, cảm thấy đầu hơi choáng váng.
Cậu không rõ mình vừa đọc cái gì, nhưng trong cổ họng lại có cảm giác buồn nôn, muốn ói mà không được, trong đầu suy nghĩ hỗn loạn tùng xèo. Bản năng nói cho cậu biết không nên tiếp tục xem nữa. Cậu mở điện thoại gõ từ khóa The King in Yellow, mới biết đây là một kịch bản rất nổi danh, nghe nói ai mà đọc phải quyển sách này sẽ rơi vào trạng thái điên loạn, tự hại bản thân. Có điều mọi người đều cho rằng quyển sách này là do một vài tác giả nào đó bịa đặt ra, không hề tồn tại trong hiện thực.
Bạn đang đọc bộ truyện Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp, truyện Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp , đọc truyện Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp full , Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp full , Quỷ Vực Phát Sóng Trực Tiếp chương mới