Định hải thiết tác có tám cái, an trí ở tám phương khác nhau. Tám cái thiết tác này đều dùng để khóa chặt yêu ma.
Đình Nô nói ước chừng là ý tứ này đi? Toàn Cơ còn có chút không rõ ràng lắm, "Vậy . . . thiết tác kia phải rất dài mới được a? Con yêu kia bị nhố́t ở đâu?"
Đình Nô lại là cười, mang theo một tia thản nhiên trào phúng: "Vì để làm ra thiết tác, năm đó cũng đã dốc hết thiên hạ tài phú . . . Bất quá kỳ quái chính là, ai cũng không biết con yêu kia bị giam ở nơi nào. Tám cái Định hải thiết tác dùng trận thế Tiên Thiên Bát Quái để trấn hắn, nghe nói trừ lần đó ra, còn dùng khóa vàng xuyên thủng xương bả vai hắn ta, ngay cả hắn có bản lãnh dời núi lấp biển, cũng chạy không thoát . . ."
Toàn Cơ chậm rãi gật đầu, nói : "Con yêu này thật lợi hại! Nói vậy hắn trước kia nhất định làm rất nhiều chuyện xấu, tội ác tày trời."
Đình Nô ánh mắt chợt lóe, sau một lúc lâu, mới lẩm bẩm nói: "Cái gì là tốt, cái gì lại là xấu xa chứ. Những người đó, không phải là vì bản thân mình. . ."
Toàn Cơ nhìn một hồi Định hải thiết tác, rất nhanh hứng thú đã nhạt đi, cầm theo kiếm trở lại chỗ cái tủ phỉ thúy, nói : "Hại người, làm chuyện xấu, chính là xấu xa. Đạo lý chính là đơn giản như thế. Không nói những chuyện này nữa, ta trước tiên cứ nên gϊếŧ chân thân của Tử Hồ đi thì tốt hơn."
Đình Nô thấy nàng vung kiếm muốn đâm, không khỏi run giọng nói: "Thật muốn gϊếŧ sao?"
Toàn Cơ cũng không nói chuyện, cổ tay vừa chuyển, mũi kiếm không lưu tình chút nào đâm về phía quả tim Tử Hồ, lại nghe "Choang" một tiếng, thân thể Tử Hồ kia so với sắt thép bình thường lại muốn cứng hơn, một kiếm không đâm được nó, ngược lại lại trượt đến trên ngăn tủ, toàn bộ cái tủ phỉ thúy rốt cuộc không chịu nổi, rầm một tiếng vỡ nát trên đất.
Toàn Cơ dùng tám phần khí lực, không nghĩ tới vẫn bị chấn đến cổ tay ê ẩm tê dại. Nàng khó xử nhìn Tử Hồ nằm giữa những mảnh vỡ phỉ thúy, thân thể nó cứng như vậy, nhất thời thật đúng là không có biện pháp đả thương nó.
Đình Nô sắc mặt tái nhợt, nói nhỏ: "Nàng bây giờ khí lực . . . Căn bản không gây tổn thương một cọng tóc của nó. . . Không bằng quên đi. Đi tìm bọn người sư huynh của nàng, chạy trốn đi."
"Không đúng." Toàn Cơ bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, như có suy nghĩ gì đó. "Ngươi vừa rồi ở sơn động không phải nói như vậy. Ngươi là nói, dựa vào bản lãnh của ta, làm sao có thể bại bởi ả ta. Vì sao ngươi bây giờ lại đổi giọng? Ngươi có vẻ . . . Biết rất nhiều thứ."
Đình Nô lúc trước thấy nàng trì độn hồn nhiên, chỉ mong nàng cả đời này mất đi linh tính, nào biết nàng sắc bén như thế, trong lòng lại như gương sáng, cho rằng nàng không nghe thấy. Kỳ thật nàng đều ghi tạc trong lòng.
Hắn nhất thời tìm không ra lý do gì, đành phải lắp ba lắp bắp nói: "Đây . . . Không giống với. Nàng còn chưa có . . ."
"Còn chưa có cái gì?"
Hắn bị bức đến á khẩu không trả lời được, đành phải giả làm kẻ điếc.
"Đình Nô?" Toàn Cơ tiến lên một bước, còn muốn hỏi lại, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, hớn hở ra mặt, vỗ tay một cái, cười nói: "Đúng rồi, ta sao lại không nghĩ tới chứ. Nếu dùng kiếm không thể gây thương tổn cho nó. Ta có thể dùng lửa để thiêu! Đình Nô, ngươi là chỉ ta có thể dùng tiên pháp, đúng không?"
Đình Nô bị nàng làm cho loạn thất bát tao. Nhất thời không biết là gật đầu hay là lắc đầu, đành phải cười khổ hai tiếng.
Toàn Cơ bắt ấn niệm quyết. Gọi ra hai con Hỏa Long. Đều có kích thước to lớn, lượn vòng vòng trên không trung. Hoả tinh bắn tung tóe. Ngón tay nàng vừa động, hai con Hỏa Long lập tức đã phát hiện chân thân Tử Hồ nằm trên mặt đất, cái đuôi vung lên một cái bay lên, vòng quanh người nó, hỏa thế hừng hực, thật là kinh người. "Trạng thái không sai." Cho là mình bị thương, gọi không ra Hỏa Long, không nghĩ tới vẫn là thành công, trong lòng không khỏi tự đắc, quay đầu liếc mắt nhìn Đình Nô, mong hắn khen ngợi hai câu.
Hắn cau mày, hơi nhếch môi, hình như có vẻ mặt bất ngờ. Một lát nữa, bỗng nhiên nói nhỏ: "Vô dụng . . . Nàng ấy là Hồ yêu tu hành ngàn năm, nàng bây giờ cùng nàng ấy không cùng một cấp độ. Hỏa thiêu không chết, dìm nước không thấu. . . Nàng ấy đã sớm qua ba mươi sáu kiếp, phàm hỏa đối với nàng ấy mà nói chính là tiểu tạp kỹ."
Toàn Cơ có chút không phục, nhưng quay đầu nhìn nhìn Tử Hồ kia, quả nhiên cả lông tơ cũng không thiêu cháy, trong lòng không khỏi nhụt chí, giơ tay triệu hồi Hỏa Long, thở dài: "Vậy làm sao bây giờ. Không phải ả chết, thì chính là chúng ta chết."
"Cần gì phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt, nàng ấy là Hồ yêu thành tinh, chưa bao giờ gϊếŧ người, nàng tại sao muốn gϊếŧ nàng ấy?" Hắn gần như chất vấn.
Toàn Cơ nhíu mày: "Ai nói ả không gϊếŧ người! Người Chung Ly thành không phải hàng năm đều cống cho ả bốn nam tử sao? Ả lại là yêu quái thái dương bổ âm, không gϊếŧ người, những người đó ở chỗ nào? !"
Đình Nô vừa mở miệng, lại nghe trước cửa một giọng nói uyển chuyển động lòng người vang lên, cắt ngang lời hắn: "Những người đó chính là bị ta gϊếŧ, ngươi muốn thế nào? Thay bọn họ báo thù sao?"
Tiếng nói vừa dứt, một thân ảnh màu tím liền bay bổng nhẹ nhàng tiến vào, tựa như sương khói không có trọng lượng bao bọc lại con Tử Hồ nằm trên đất kia. Hai người nhìn kỹ lại, chỉ thấy tử y mỹ nhân cười dài đứng ở đối diện, trong lòng ôm một con Tử Hồ đang ngủ.
"A! Ngươi . . ." Toàn Cơ thấy ả lông tóc vô thương, nói vậy người bị đả thương nhất định là bọn người Tư Phượng, lúc này vội la lên: "Ngươi làm gì bọn họ rồi?" Tử Hồ sờ sờ con hồ ly trong lòng, cười nói: "Không làm gì cả, bất quá là bị ta sau khi hút hết dương khí, ném xuống huyền nhai. Chết hay chưa, liền xem mệnh của bọn chúng có lâu hay không."
Toàn Cơ thấy ả vẻ mặt gian xảo ngâm nga cười, chỉ cho là nói đùa, nhưng mà đáy lòng chung quy cũng đã sắp phát hỏa, run giọng nói: "Đình Nô nói ngươi không đả thương người. . . Ngươi, ngươi thật gϊếŧ bọn họ sao?"
Tử Hồ nghiêm mặt, lạnh nhạt nói: "Ta là người như thế nào, ta gϊếŧ vài tên phàm nhân thì sao? Ta chính là gϊếŧ bọn chúng, thế nào? Ha ha, tiểu tử đeo mặt nạ gọi là Tư Phượng gì đó, trước khi chết vẫn luôn kêu tên của ngươi nha, thật là một hán tử si tình . . ."
Trong lòng Toàn Cơ đột nhiên đau xót, ngũ tạng lục phủ lại giống như bị một bàn tay khổng lồ hung hăng cào cấu, tiếp theo sau lại bị bỏ vào trong chảo dầu dày vò, đau đến nàng sắp không đứng vững được. Đã chết? Thật đã chết sao? Nàng vẫn là không tới kịp, nàng một lòng muốn bảo hộ những người này. Trước mắt bỗng nhiên một trận mơ hồ, giống như trở lại đêm trăng đó, một thiếu niên tính tình nóng nảy đối với nàng ồn ào: muội rốt cuộc có đang nghe không?
Lại bỗng nhiên phóng đến một buổi sáng, nàng cười dài nói với một thiếu niên lãnh đạm: chúng ta bốn ngày đều không cần lại tách ra.
Mà những người này, cư nhiên đã chết, sẽ không còn được gặp lại. Lời cuối cùng nói với nàng, lại là bảo nàng chạy trốn.
Đình Nô lắc đầu nói: "Tử Hồ, không nên nói nhảm! Ngươi không biết, nàng. . ."
Tử Hồ nghiêm mặt, lạnh lùng nói: "Nói nhảm cái gì! Không sai, đều là ta gϊếŧ! Ta còn muốn gϊếŧ Chung Ly thành. . . Không, người khắp thiên hạ, các ngươi muốn thế nào? ! A, bản thân ta đã quên, ngươi không phải người mà! Không muốn chết, nhanh cút đi! Cút về sơn động của ngươi! Nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình!" "Tử Hồ!" Đình Nô đề cao âm thanh, lắc đầu nói, "Ngươi vẫn là trở về đi. Những người tu tiên đó, là không thể chạm vào. Thả bọn họ đi, phải nghe ta nói!"
Tử Hồ ha ha cười, đem con hồ ly kia thu vào trong tay áo, âm thanh chán ghét nói : "Chạm cũng không được chạm, ngươi muốn thế nào? Ngươi bất quá chỉ là một tên giao nhân chán nản, nàng ta bất quá chỉ là một tiểu nha đầu tay trói gà không chặt . . . Các ngươi có thể như thế nào?"
"Không như thế nào cả." Giọng nói lạnh lùng của Toàn Cơ vang lên, nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn chằm chằm Tử Hồ, nước mắt ràn rụa, lại không có bất kỳ biểu tình gì.
"Ngươi cũng chết một lần thử xem đi." Kiếm trong tay nàng nhẹ nhàng linh hoạt, vững vàng bắt kiếm quyết, lại là Thiếu Dương phái Dao Hoa kiếm pháp thường gặp nhất.
Đình Nô thấy trong mắt nàng lóe ngân quang, cực kỳ đáng sợ, trong lòng biết không hay rồi, vội la lên: "Tử Hồ! Chớ có bướng bỉnh nữa! Mau thả mấy người tu tiên kia ra!" Tử Hồ môi hơi động một chút, đang muốn nói chuyện, chợt thấy trước mắt ngân quang sáng rực, kiếm kia nhanh như tia chớp, nháy mắt đã đến trước mắt. Ả đột nhiên ngẩn ra, gương mặt giống như băng tuyết lưu ly điêu khắc mà thành tiến sát lại gần, sâu trong đồng tử có hỏa diễm tựa như ngân quang đang nhảy nhót, lãnh đến cực hạn, sát khí ngút trời ép tới ả không thể động đậy.
Không bằng ngươi cũng chết một lần thử xem.
Kiếm quang tựa như Giao Long gào thét phóng tới, bóng dáng màu tím xinh đẹp trong nháy mắt hóa thành bột phấn, chật vật trốn chạy tới một xó xỉnh, khó khăn mới tụ lại thành hình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Toàn Cơ, phảng phất như nàng là ác quỷ từ trong địa ngục gϊếŧ chóc xuất hiện.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!