Sau khi đuổi Sở Mộ Phàm đi, Kỳ Nguyệt mới bình tĩnh hơn một chút.
Có điều sau khi ngẫm lại, cô lại cảm thấy vừa rồi mình phát huy vẫn chưa đủ hoàn mĩ, nếu Tống Thu Thu ở đây, phong cách mắng người chắc chắn sẽ không uyển chuyển hàm xúc như thế.
Đợi thêm một lát thì Cố Hoài cũng ra.
Thấy cô trông có vẻ tức giận, Cố Hoài mở miệng: "Cậu sao vậy?"
Thấy Cố Hoài, tâm trạng Kỳ Nguyệt mới khá hơn nhiều, nhưng vừa nghĩ đến lời của Sở Mộ Phàm, cô lại cảm thấy có hơi chột dạ.
Sở Mộ Phàm cho rằng Cố Hoài theo đuổi cô cho nên mới nói những lời đó, nhưng đâu biết cô là người theo đuổi Cố Hoài.
Cô không suy xét gì đã tỏ tình với Cố Hoài, có phải đã quá vô trách nhiệm rồi không?
Ai mà ngờ Cố Hoài sẽ đồng ý đâu!
Còn đồng ý một cách dứt khoát như thế...
Kỳ Nguyệt lấy lại tinh thần, vội đáp: "Không có gì, chẳng qua tức chuyện tên kia làm cậu bị thương thôi. Cậu thấy sao rồi? Tay còn đau không?"
Cố Hoài dịu dàng đáp: "Không sao, chỉ là vết thương nhỏ, cậu ta lỡ tay thôi, chỉ trách tớ học không tới nơi tới chốn."
Thấy Cố Hoài am hiểu lòng người như vậy, Kỳ Nguyệt càng đau lòng cho anh hơn: "Tớ còn không nhận ra cậu ta có cố ý hay không ư? Cậu ta cố ý! Hơn nữa không phải cậu học không tới nơi tới chốn, cậu đã rất lợi hại rồi, chỉ tại ít khi tập luyện thôi, lần sau tớ dạy cậu."
Đang nói chuyện thì một trận gió từ cửa sổ cuối hành lang thổi sang, tóc Kỳ Nguyệt bị gió thổi làm vướng vào mặt, cô theo bản năng muốn tóc lên, nhưng lại nhớ ra mình không đem chun buộc tóc.
Hôm nay Kỳ Nguyệt mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, hơn nữa còn để xõa tóc.
Cố Hoài thấy thế thì lấy chun buộc tóc trên tay mình đưa cho cô: "Dùng cái này đi."
Kỳ Nguyệt xua tay, kiên trì đáp: "Cảm ơn cậu! Không cần, cứ để vậy đi!"
Cố Hoài nghi hoặc: "Thường ngày cậu không thích xõa tóc, sao hôm nay lại không buộc lên?"
Kỳ Nguyệt: "Vậy là tốt rồi... Tớ không hay xõa tóc lắm, nhưng hôm nay chúng ta hẹn hò mà, nên tớ muốn thay đổi một xíu cách ăn mặc."
Đối mặt với biểu cảm nghiêm túc mà chân thành của thiếu nữ, Cố Hoài hơi thất thần, anh ho nhẹ một tiếng, đưa chun buộc tóc cho cô: "Thật ra không cần đâu, chỉ cần cậu thoải mái là được rồi."
Kỳ Nguyệt vội đáp: "Như vậy không được! Tớ thấy các cô gái khác khi hẹn hò đều ăn mặc rất xinh đẹp! Bạn trai nhà người khác có thì bạn trai của tớ cũng phải có!"
Tống Thu Thu với Tô Tiểu Đường đều từng nhắc nhở cô không nên chìm quá sâu, để tránh tổn thương.
Cô cũng biết quả thật mình yêu theo cảm tính khá nhiều...
Nhưng...
Đó là người mình thích, nên mang lại cho cậu ấy thứ tốt nhất, đúng không?
Cùng lúc đó, trong Phân Đội Ăn Dưa.
Lăng Phong: [ Không biết lần đầu lão Cố chính thức hẹn hò có thuận lợi không nhỉ? ]
Tống Thu Thu: [ Thuận lợi hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết khi ra khỏi cửa, Nguyệt bảo không buộc tóc, còn mặc váy! ]
Tô Tiểu Đường: [ Hơn nữa còn là váy màu hồng nhạt dễ bẩn nhất! Hồng nhạt đấy! ]
Giang Lãng: [Xí! Đó đã là gì! Sáng nay lão Cố chọn quần áo hơn nửa tiếng, tôi tò mò không biết quần áo gì khiến cậu ta rối rắm đến vậy, ai dè thấy cậu ta đang lựa đồ từ trong bảy tám cái áo sơ mi màu hồng có kiểu dáng gần như giống hệt nhau! ]
Trong nhóm chat im lặng vài giây.
Tống Thu Thu cảm thán: [ Thật không ngờ hai vị học bá khi yêu đương lại như vậy! ]
Giang Lãng: [ Còn phải nói à! Đúng là yêu đương mất não! ]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!