Đương nhiên, lần này cũng bao gồm những người trên xe jeep.
Không biết có phải do mấy ngày trước ngủ quá nhiều hay không mà hiện tại mỗi giây mỗi phút Nam Nhiễm đều cảm thấy cả người rã rời.
Điển hình là bây giờ, trong xe chỉ còn một mình Nam Nhiễm, cũng không biết Túc Bạch đã đi đâu.
Lúc Nam Nhiễm chán đến chết, cô bắt đầu cân nhắc, suy nghĩ không biết nên làm thế nào để thúc đẩy hai quả cầu pha lê tương thân tương ái.
Nam Nhiễm hỏi hệ thống: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
Hệ thống trầm mặc đã lâu: [dựa vào những gì tư liệu nói, phải đưa hoa tươi, tay trong tay cùng nhau đi tản bộ.]
Dứt lời, hệ thống lập tức cảm thấy mấy việc này không thực tế.
Dù sao bây giờ cũng đang là mạt thế.
Con mẹ nó ai lại rảnh rỗi đến mức tay trong tay cùng nhau tản bộ, thưởng trà, ngắm trăng, xem hoa?
Ai biết được lỡ đang đi lại gặp phải tang thi thì sao?
Hệ thống nhỏ giọng nói thầm: [ký chủ, hay là cô tìm cơ hội hỏi người khác thử xem?]
Nam Nhiễm cảm thấy có lý.
Mấy ngày qua, cô chỉ ngủ trên xe, vẫn chưa có cơ hội tận mắt chứng kiến thế giới tàn khốc ngoài kia. Cô vẫn luôn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Nam Nhiễm mở cửa xe ra, bước xuống xe jeep.
[Cạch], cửa xe đóng lại, Nam Nhiễm dựa người vào xe, quét mắt nhìn trái nhìn phải một vòng. Bởi vì hai mắt bị dải lụa trắng che lại nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng người lờ mờ ở xung quanh.
Một cơn gió lạnh thổi qua, Nam Nhiễm vuốt vuốt tóc mình.
Một tay chống lên đầu xe, suy nghĩ không biết nên đi về hướng nào?
Dựa vào tính cách biệt nữu không theo lẽ thường của ký chủ, hệ thống nghĩ mãi vẫn không đoán được. Vì thế nó thành thành thật thật đặt câu hỏi: [ký chủ, cô đang nghĩ gì thế? Nhìn bộ dáng rối rắm của cô, có muốn tôi giúp cô không?]
Nam Nhiễm: "Ta đang do dự có nên đi xem đặc sản nơi này không."
Hệ thống nghe được hai chữ "đặc sản", ban đầu còn chưa phản ứng kịp.
Thế giới này có món ăn nào nổi tiếng sao?
Sau đó, nó sửng sốt, run rẩy mở miệng: [ký chủ, không phải cô muốn ăn tang thi chứ?]
Có phải phát rồ rồi không?
Nam Nhiễm nghiêng đầu, nghĩ đến đám tang thi vừa hôi vừa bẩn kia.
Cô nói thầm một câu: "Thôi." Vẫn nên ở lại đây chuyên tâm tác hợp cho hai quả cầu pha lê thì hơn.
Nam Nhiễm đi thẳng đến chỗ đông người nhất.
Mà từ lúc cô xuống xe đã có rất nhiều người để ý đến cô.
Những ánh mắt đó chăm chú nhìn Nam Nhiễm một phần vì cô là một người mù khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, phần còn lại chính là vì Túc Bạch.
Vốn dĩ Nam Tiểu Nhiễm đang ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi, vừa thấy Nam Nhiễm xuống xe, vẻ mặt hiện lên vẻ phức tạp.
Lúc này, Hỏa Tình dùng ánh mắt ra hiệu cho một thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh. Thanh niên kia lập tức đứng dậy, ho khan một tiếng, đi thẳng về phía Nam Nhiễm.
Thanh niên kia lớn lên khá anh tuấn, thời điểm đi đến cạnh Nam Nhiễm, hắn lập tức giơ tay ra muốn đỡ cô.
"Không có việc gì chứ? Cô đi đâu? Tôi đỡ cô đi." Giọng điệu ôn hòa, vừa nói vừa muốn đỡ lấy cánh tay của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm theo âm thanh nhìn sườn mặt của thanh niên kia, không chút để ý nói: "Không cần."
Dù Nam Nhiễm đã từ chối, thanh niên kia vẫn cố chấp muốn đỡ lấy tay cô, vừa cười vừa nói: "Không sao, mắt của cô không nhìn thấy, chúng tôi giúp cô là việc nên làm."
Dứt lời, hắn ta tự giới thiệu: "Tôi tên Ngũ Thiên, nhìn qua thì tôi lớn tuổi hơn cô, cô cứ gọi tôi một tiếng Ngũ ca là được." Ngũ Thiên vừa nói, vừa định nắm lấy tay Nam Nhiễm. Một tay của Nam Nhiễm chống lên đầu xe, không hề có ý định đi về phía trước, cô lười biếng: "Tôi nói không cần."
Ngũ Thiên bất ngờ nhìn tư thế khí định thần nhàn của Nam Nhiễm, theo bản năng hạ tay xuống.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!