Trong những tháng ngày lớp 12 này giống như một trang giấy bị gấp lại, lúc mở ra nhìn kỹ thì ngày nào cũng mệt mỏi hết sức, lúc gấp lại thì cũng chỉ là thoáng qua là thôi.
Mẹ hi vọng tôi du học, nhưng ông nội muốn tôi đi theo con đường làm chính trị, ở nhà ông theo tác phong nhất ngôn cửu đỉnh, phận làm con dâu như mẹ tôi không thể trực tiếp đối đầu với ông, lửa chiến béng sang người ba tôi, ba tôi bị kẹp ở cửa giữa, một bên là cha một bên là vợ, không cách nào khác chỉ có thể tìm riêng tôi để bàn bạc.
Cuối cùng quyết định là tôi thi vào trường quân sự trước, thi trượt thì đi du học, ông nội và mẹ tôi mỗi người nhường một bước, tạm thời ngưng chiến.
Điểm chuẩn trường quân sự tuyến đầu cao, đạt được điểm chuẩn rồi còn phải kiểm tra sức khỏe và phỏng vấn, bình thường tôi cà lơ phất phơ, mà năm này lại không thể không vùi đầu học tập, có lần đến nửa đêm nửa hôm tôi đi đến nhà bếp rót nước, đi ngang qua phòng ba mẹ nghe thấy họ đang nói về Đoàn Minh Phong và Vương Ti Điềm, vừa bước lại gần nghe thử thì họ không nói nữa, như là đã nghe thấy tiếng bước chân của tôi.
Tôi giải đề xong cũng khoảng một giờ đêm, nhắn tin cho Đoàn Minh Phong hỏi em có ổn không, em không trả lời, tôi nghĩ trễ vậy rồi học sinh cấp hai như em chắc chắn đã ngủ rồi, tôi cầm điện thoại một lúc rồi cũng lim dim.
Nào ngờ em lại gọi thẳng cho tôi, ba giờ đêm, tôi không thèm nhìn mà ấn tắt máy luôn, lớp 12 thiếu ngủ, tính tình thức dậy nóng nảy cực kỳ.
Lần thứ hai em gọi đến lửa giận của tôi đã lên tới nóc, tôi nhắm mắt giọng điệu rất cộc cằn nghe máy:
"Ai vậy? Nửa đêm rồi sinh tật sao?"
"..."
"Alo? Sao không nói chuyện!"
Tôi cau mày lại dời điện thoại ra xem màn hình, vừa nhìn rõ thấy "Đoàn Minh Phong" hiện lên thì cuộc gọi đã kết thúc, lần này tôi tỉnh hẳn, thầm mắng một câu "đệt" rồi vội vàng ngồi dậy, gọi lại cho em em không nghe máy.
Trong lòng tôi nghĩ: Thôi xong, giờ còn chưa ngủ chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.
Mặc dù em lớn lên ở nhà của Vương Thủ Trung, nhưng xét kỹ thì ba mẹ em gái đều không có máu mủ gì với em, chỉ thuộc về ăn nhờ ở đậu thôi.
Về Vương Thủ Trung, một mặt liên quan đến chuyện cũ của cô, một mặt là nghĩ Đoàn Minh Phong vẫn còn nhỏ, chuyện của cô năm đó đã làm em quá sợ rồi, sau đó không ai dám nói với em việc Vương Thủ Trung không phải ba ruột em nữa.
Bí mật này Vương Thủ Trung và nhà họ Triệu âm thầm bảo vệ nó, ngay cả bà Đoàn cũng tưởng rằng Đoàn Minh Phong là con ruột của Vương Thủ Trung.
Nhưng tôi luôn biết rằng, tôi không chắc chắn được "tình cha nuôi" của Vương Thủ Trung đối với Đoàn Minh Phong có thể duy trì được bao lâu, dù sao thì Đoàn Minh Phong cũng trưởng thành, mặt mày phát triển, người có mơ màng cỡ nào đi nữa cũng đều sẽ dần nhìn ra được hai "cha con" họ không giống nhau một chút nào.
Tôi sốt ruột đổ cả mồ hôi, gửi tin nhắn cho em giải thích lúc nãy không biết là điện thoại của em, tưởng là của bên bán bảo hiểm bán nhà gì đó, lúc này Đoàn Minh Phong mới nhận điện thoại của tôi, nhưng em không nói một câu nào, tôi gọi em vài câu, một lúc sau tiếng khóc của em mới vang đến từng chút một.
Bạn đang đọc bộ truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi, truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi , đọc truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi full , Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi full , Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi chương mới