Lương Hiểu Ngôn gửi tin nhắn cho tôi, cô ấy bảo có lời muốn nói với tôi, đồng thời phải là nói trực tiếp, tôi đồng ý.
Chiều ba giờ hẹn gặp mặt ở quán cà phê gần nơi cô ấy làm việc.
Nửa tháng nay dì hai và mẹ tôi thỉnh thoảng đều hỏi tiến triển của tôi và cô ấy, tôi cười ha ha cho có lệ, tránh được mồng một không tránh được tới mười lăm, đúng lúc nhân cơ hội này nói trước mặt cho rõ, cũng đỡ phải lãng phí thời gian đôi bên.
Tôi không biết Đoàn Minh Phong xem điện thoại tôi khi nào, em đang viết code trong thư phòng, vì để tham gia một cuộc thi lập trình của các trường cấp ba, công việc của tôi thỉnh thoảng cũng phải viết code, nhưng tôi sử dụng C còn em là JAVA.
Em giở trò quen rồi, quấn lấy tôi bảo tôi giúp em làm từ điển số liệu, lấy yêu cầu của giáo viên hướng dẫn đưa ra cho tôi tham khảo.
Lúc đó tôi đi lấy một cốc nước, tất cả mọi thứ như bình thường, khoảng gần đến giờ cơm trưa, Đoàn Minh Phong sờ bụng vô cùng tự nhiên nói mình đói rồi, sau đó cầm điện thoại tôi lên nói đặt đồ ăn đi, tôi đang nhìn máy tính nên tùy ý gật đầu.
Em chậm rãi đi ra ngoài, sau đó quay người đóng cửa lại.
Tôi đang định hỏi em đóng cửa làm gì thì nghe thấy tiếng chìa khóa đang xoay, sững sờ một lúc mới phản ứng kịp, tôi bị nhốt rồi.
Tôi đã khuyên một cách dễ chịu rồi, cũng đã đập cửa trong lửa giận bùng cháy rồi, Đoàn Minh Phong vẫn không chịu mở cửa, em từ chối nói chuyện với tôi, còn đóng hết tất cả đường dây mạng trong nhà, cắt đứt luôn ý định tôi dùng máy tính liên lạc với bên ngoài.
Tôi nghĩ có lẽ là tôi đã quá nuông chiều em, khiến em càng lúc càng không biếng kiêng nể gì, em làm nũng ghen tuông một chút thì có thể coi là tình thú, nhưng nhốt tôi lại thế này thì không hề dễ thương một chút nào đâu, chuyện gì mà quá thì cũng không tốt, làm ầm quá nhiều thì tôi cũng thấy mệt mỏi phiền chán.
Rạng sáng em đến mở cửa, tôi đứng bên cửa sổ hút thuốc, không mở đèn.
Tôi không quay đầu nhìn em, em nói em phải đi rồi.
Qua làn khói lượn lờ vấn vít, tôi cảm thấy chuyện này xảy ra thật không chân thực, giống như trong mơ vậy.
Trận phiền chán buồn bực kéo đến, tôi không khỏi bật cười:
"Chưa đủ nữa sao? Nửa đêm rồi còn đi đâu?"
Bạn đang đọc bộ truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi, truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi , đọc truyện Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi full , Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi full , Quyển Nhật Ký Của Em Trai Tôi chương mới