Phần đông tân khách trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì, dù sao những chuyện này đều do Tam tiểu thư phủ Thừa Tướng gây nên, cho dù trong lòng muốn khen ngợi Mộc Tịch Bắc đôi câu, vào thời điểm này thật sự cũng không thích hợp để mở miệng.
Lão thái phi đứng ra dàn xếp:
" Hôm nay thật sự khiến các vị khách quý chê cười, tuy rằng trải qua chút khó khăn trắc trở, ngược lại cũng chứng minh được Bắc Bắc chúng ta là một đứa bé ngoan, chỉ có điều số khổ một chút, cho nên tiệc thọ yến này chúng ta vẫn cứ tiếp tục diễn ra như thường lệ đi. "
Câu nói này của Lão thái phi cũng coi như che chở Mộc Tịch Bắc đến cùng, mặc dù lời nói uyển chuyển, thế nhưng ba chữ " đứa bé ngoan" lại đáng giá ngẫm... lại, không phải phúc tinh, cũng không phải cái gì khắc tinh, vốn càng không nên suy đoán cái gì mà quỷ thần, chẳng qua ra đời ngay lúc mẫu thân chết, vận mệnh nhiều thăng trầm thôi.
Đám người tự nhiên cũng hùa theo lời nói kia, tốp năm tốp ba quay trở lại phòng trước.
Bữa cơm này, ngoại trừ một người Mộc Tịch Bắc ăn rất vui vẻ, còn lại tất cả mọi người trong phủ Thừa Tướng đều mang tâm trạng nặng nề, Thôi di nương từ đầu đến cuối đều lo lắng cho nữ nhi của mình, cũng không biết sẽ bị xử lý như thế nào nữa, Liễu Chi Lan lại càng không ngờ tới mình đã dốc hết tâm sức vào tiệc thọ yến này, bây giờ ngược lại lại mang đến mỹ danh cho Mộc Tịch Bắc.
Một buổi thọ yến, mặc dù ăn uống náo nhiệt, nhưng cuối cùng lại tan rã trong không vui, mọi người coi như đã hiểu được địa vị của thứ nữ Ngũ tiểu thư ở trong phủ Thừa tướng này, ngày sau nếu muốn chọn người kết thân, cần phải cân nhắc một chút giữa con vợ cả và con thứ xuất, dù sao nếu như con vợ cả mà không được sủng ái, không chỉ không thể mang đến chỗ tốt, còn gặp chuyện tai bay vạ gió.
Tâm tư của Mộc Chính Đức lại phức tạp hơn rất nhiều, đưa tiễn tân khách xong, ông một mình ra khỏi phủ Thừa Tướng, Mộc Tịch Bắc thông minh đáng yêu là điều mà ông không ngờ tới, cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, thời điểm không cười thì hẹp dài lại mang theo tia lạnh lùng xa cách, cười lên thì tựa như trăng lưỡi liềm, chớp mắt một cái xuân về hoa nở.
Di chuyển một lúc, Mộc Chính Đức đi tới một ngôi nhà ở vùng ngoại ô, nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ nặng nề ra,dưới ánh mặt trời ngã về phía tây, tia nắng chiếu xuống cơ thể ông đổ ra một cái bóng thật dài, nhu hòa mà yên tĩnh.
Trong trạch viện này, chôn cất thi thể Sở Lương, ông mai táng nàng tại nơi có thể nhìn thấy ánh trời chiều, giống như những ngày tháng tốt đẹp mà bọn họ đã từng trải qua, ngôi mộ được chôn ngay giữa vườn hoa đang nở rộ, hoa này... đều là ông tự tay trồng.
Đến mùa đông, ông sợ nàng rét lạnh, liền trồng thêm Hồng Mai xung quanh, còn có mây trắng phau phau, nàng sẽ không cảm thấy cô đơn nữa.
Mộc Chính Đức đứng ở trước bia mộ, vẻ mặt dịu dàng:
" Sở Lương, nàng bỏ ta đi đã bao nhiêu năm nay, con của chúng ta cũng đã trưởng thành rồi, nàng biết không, con bé hoàn toàn không giống nàng chút nào, thời điểm nó nhìn ta mặc dù mang theo vui sướng cùng tươi cười, nhưng ta cũng thấy được trong mắt con bé có sự lạnh lùng cùng xa cách."
Dừng một chút, Mộc Chính Đức lại mở miệng:
" Ta rất thương con bé, đó là con của chúng ta, nhưng ta cũng oán hận nó, chính nó đã cướp đi sinh mạng của nàng, nhưng càng bài xích ta lại càng phát hiện ra, nó vẫn luôn hiện hữu ở trong lòng ta, vô luận ra sao, con bé thuỷ chung vẫn là con của chúng ta, Sở Lương, nàng nói xem, ta nên làm cái gì bây giờ, ta thật sự không thể quên được việc nó đã cướp nàng đi từ trong tay ta."
Mộc Chính Đức rối rắm ở bên trong suy nghĩ của mình, không biết nên lấy thái độ gì đi đối mặt với người mình yêu nhưng lại không cách nào yêu thương đứa nhỏ.
Đột nhiên, phía trước bia mộ xuất hiện dị động, Mộc Chính Đức nhạy cảm phát giác, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy phía trước bia mộ của Sở Lương, lại có một khối bia mỏng khác phá đất chui lên, từ dưới đất chậm rãi xuất hiện ở trước mắt Mộc Chính Đức, còn Mộc Chính Đức thì ngốc lăng không biết phản ứng thế nào.
Thẳng đến dư quang ( ở đây từ này nghĩa là ánh nắng còn sót lại của buổi chiều) trời chiều vừa vặn đổ xuống trên bia mộ đột nhiên xuất hiện kia, chữ viết phía trên bị chiếu phá lệ rõ ràng.
Mộc Chính Đức không dám tin tiến lên một bước, nhìn chữ trên tấm bia chậm rãi mở miệng:
" Ngô nữ thừa ngô chi cốt huyết, tục ngô chi tính mệnh, vong phu thiện đãi chi, ngô tâm phương khả an "
Chữ trên tấm bia ý tứ kỳ thật rất đơn giản, đại khái là nói nữ nhi của ta truyền thừa máu thịt của ta, kế thừa tính mạng của ta, hi vọng phu quân chàng có thể trân trọng nó, bảo vệ nó, đừng giận lây sang nó, ta ở dưới này mới có thể yên tâm.
Hai tay Mộc Chính Đức run rẩy sờ nét chữ trên tấm bia kia, nhẹ nhàng vuốt ve, lẩm bẩm nói:
" Đây là nét chữ của Sở Lương, đây là nét chữ của Sở Lương mà! Chỉ có Sở Lương nàng mới xưng ta là phu quân, chỉ có nàng!"
Giờ khắc này Mộc Chính Đức giống như bị điên, không ai ngờ được Thừa tướng cáo già ở bên ngoài lại có một đoạn tình yêu khắc cốt ghi tâm như vậy.
" Sở Lương, nàng nhất định là trách ta không chiếu cố tốt Bắc Bắc có phải hay không, nàng nhất định đang trách cứ ta, nếu như nàng còn sống, nhất định sẽ đem con bé để ở trong lòng phủng ở trên đầu đi, là ta không tốt, mới khiến cho nàng ở dưới đó cũng không thể yên tâm. "
Mộc Chính Đức một mình thì thào lẩm bẩm, thoạt nhìn đang rất tự trách.
" Tiểu thư, nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Thanh Từ mở miệng khuyên nhủ.
" Ừ, ngươi cũng sớm đi ngủ đi, không cần canh giữ đâu, chờ có cơ hội, ta sẽ tìm một thanh kiếm tốt cho ngươi."
Trong mắt Mộc Tịch Bắc lộ ra sự dịu dàng, nhìn Thanh Từ trước mắt cũng là dịu dàng hiếm có trên thế gian.
Dù sao trên thế gian này, khi ngươi còn sống, người có thể không phản bội ngươi có rất ít, có thể sau khi ngươi chết mà vẫn còn cố chấp trông coi ngươi lại càng thiếu, mà nàng, mặc dù phải chịu đựng rất nhiều sự phản bội, lại gặp một được một người như Thanh Từ.
Thanh Từ nhẹ gật đầu, nàng là cao thủ đánh giết, chỉ có điều ở trong Tướng phủ này lại không có lấy một thanh kiếm tốt, ít nhiều có chút tiếc nuối.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng ngủ, nàng ngủ không được yên ổn, luôn luôn thích nắm chặt lấy thứ đồ gì đó, thậm chí là chăn trên giường cũng thường thường bị nàng nhàu nát, cho dù như thế, nàng vẫn như cũ không chịu buông tay.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thừa tướng liền truyền tất cả mọi người đi qua, không cần suy nghĩ nhiều, liền có thể biết được, là vì sự tình của Tam tiểu thư Mộc Kiến Ninh.
Mộc Tịch Bắc mặc một kiện váy dài anh đào nhẹ nhàng chạm đất,bị giặt tới trắng bệch, nhìn qua rất mộc mạc.
Mặc dù trước đó Lão Thái phi có đưa tới mấy bộ quần áo, nhưng đều quá mức lộng lẫy nặng nề, còn cần phối hợp trang sức phức tạp, thực sự rất phiền phức, nên nàng mới mặc những bộ quần áo trước kia.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi đến hoa viên, lại gặp được Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức dường như không biết phải ở cùng một chỗ với Mộc Tịch Bắc như thế nào, có chút lúng túng kêu lên:
" Bắc Bắc..."
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt cười cười:
" Phụ thân! "
Mộc Chính Đức mừng rỡ, tiến lên mấy bước muốn ôm đứa bé gầy gò nho nhỏ này vào trong ngực, nhưng Mộc Tịch Bắc lại có chút xa cách lui về sau một bước nhỏ, không khỏi khiến Mộc Chính Đức cảm thấy hơi xấu hổ tổn thương, nhưng cuối cùng vẫn đem Mộc Tịch Bắc ôm vào trong ngực.
Mộc Tịch Bắc cúi thấp đầu, không ai có thể trông thấy thần sắc trên mặt nàng, càng không có người nào bắt gặp sự lạnh lùng bên trong cặp mắt kia.
Thật sự nàng cũng không cần gì một cái phụ thân, nhưng nàng lại cần một nam nhân có thể cho nàng chỗ dựa ở trong Tướng phủ này, sống lại kiếp này, nàng càng hiểu được, một thân phận thứ nữ như mình vẫn còn kém xa An Nguyệt Hằng, nếu như không có một lực lượng hậu thuẫn, nàng căn bản không có cách nào tiếp cận An Nguyệt Hằng.
Chữ viết trên tấm bia kia, là dựa theo bút tích của Sở Lương do Thanh Từ trộm về từ thư phòng, nàng bắt chước viết theo, sau đó nàng biết được vào ngày sinh nhật của nàng Mộc Chính Đức nhất định sẽ đến thăm mộ của Sở Lương, cho nên đã sớm tìm người khắc lại thật tốt rồi đem chôn xuống đất.
Mà dưới đáy bia mộ, chôn xuống thật nhiều hạt đậu trước vài ngày, nàng để cho Thanh Từ một mực chú ý hành tung của Mộc Chính Đức, trước khi Mộc Chính Đức đến thì đổ nước vào hạt đậu, cứ như vậy, tất cả hạt đậu ở dưới đất hút nước sẽ sinh sôi nảy nở, lập tức đẩy bia đá đi lên.
Mà chữ viết giống nhau như đúc càng khiến cho Mộc Chính Đức tin tưởng đây là Sở Lương đang trách cứ mình, cho nên mới có một màn như bây giờ.
" Phụ thân, người sao vậy?
Ở trong lồng ngực của Mộc Chính Đức, Mộc Tịch Bắc chậm rãi mở miệng.
Vành mắt Mộc Chính Đức hơi đỏ lên, nhiều năm như vậy, hắn đối đứa bé này cho tới bây giờ đều chỉ là nhìn từ xa, thế nhưng bây giờ ôm nó vào trong ngực, mới cảm giác được nó nhỏ gầy như vậy, xúc cảm chân thực này trong chớp mắt khiến lòng ông tràn đầy ấm áp.
Mặt mày Mộc Tịch Bắc đều cong lên, dường như rất vui vẻ, trong lòng lại dị thường lạnh lùng, Mộc Chính Đức, nếu ông thật sự có thể làm được một người cha tốt, ta cũng sẽ không để ý đóng vai một nữ nhi tốt.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Bắc bắc là một đứa nhỏ không có lương tâm ~ Ai đối tốt với nàng nàng cũng có thể đối tốt với người đó, chỉ có điều người này vẫn như cũ sẽ không được đặt ở trong lòng của Bắc Bắc, tuỳ thời đều có thể bỏ qua ~ Cỡ nào tang người giả tượng, về sau nam chính có phải sẽ rất thảm hay không ~
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!