Nếu không có công ty thì vừa thẹn với ông cụ, từ nay nhà họ Kim xuống dốc, thì làm gì còn mặt mũi nào nữa.
"Vâng... con suy nghĩ một chút." Kim Hùng Sơn vô cùng khuất nhục mà đồng ý.
Bà cụ Kim quay người đi, nói: "Chuyện này làm không xong thì công ty cũng nên thay người cầm quyền đi."
Nghe đến đó, Kim Hùng Sơn giật nảy mình, tia hi vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng tan biến.
"Cha, chúng ta thật sự phải đi mời Cao Phong và Kim Tuyết Mai, hai kẻ vô tích sự đó sao?" Kim Hồng Vũ thực sự không cam lòng.
"Câm mồm!" Kim Hùng Sơn giận dữ mắng: "Con còn có biện pháp khác không?"
"Nếu không, chúng ta cho bất động sản Phong Mai một chút lợi nhuận?" Kim Hồng Vũ nháy nháy mắt.
"Việc không đơn giản như con nghĩ đâu." Kim Hùng Sơn khẽ lắc đầu.
Người đàn ông trung niên kia thái độ cứng rắn như vậy, căn bản không giống như là người cần hợp tác, hoặc nói là ông ta căn bản không cần thiết phải chuẩn bị nói chuyện hợp tác với nhà họ Kim.
Kim Tuyết Mai, cho dù thế nào cũng phải trở về.
Mười giờ tối, trong nhà của Kim Tuyết Mai.
Một nhà ba người, cộng thêm Cao Phong là bốn, vẫn như cũ ngồi trong phòng khách chờ đợi.
Bọn họ đã ngồi ở đây chờ mấy tiếng rồi. Ban đầu Kim Tuyết Mai còn có chút chờ mong, nhưng bây giờ đã dần dần mất hết hi vọng rồi.
Tự cô cũng đã nghĩ tới loại chuyện này không có khả năng xảy ra.
Có lẽ bà cụ Kim nể mặt ông cụ Kim sẽ cho Kim Tuyết Mai trở về làm, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho Kim Hồng Vũ đến mời mình.
"Mẹ, đừng nói nữa." Kim Tuyết Mai than nhẹ một tiếng, ngăn cản Kiều Thu Vân.
"Mẹ chính là muốn nói đấy! Mẹ đã sớm bảo nó là cái tên sao chổi! Bản thân nghèo túng thì thôi còn muốn chạy tới gây rắc rối cho nhà chúng ta!"
"Cậu cút cho tôi. Bây giờ liền cút luôn, Tuyết Mai, mang đồ của nó ném đi!"
Ngày bình thường Kiều Thu Vân cũng sẽ không nói chuyện kích động như thế. Nhưng lúc này bà ta tức đến không nhịn được nữa rồi, nên nói chuyện không kiêng dè gì.
Kim Tuyết Mai là đứa con gái duy nhất của bà, bây giờ lại mất đi công việc, bà cảm thấy hi vọng cuộc sống cũng mất đi luôn.
Bà đã nghĩ tới cảnh nhà họ Kim họp mặt, mấy vị cô dì của Tuyết Mai sẽ chế giễu mình như thế nào.
Mà Cao Phong chính là nguyên nhân gây nên mọi chuyện.
Cậu cứ ngoan ngoãn ngồi ăn rồi chờ chết, làm một tên phế vật không được sao mà cứ phải nhúng tay vào mấy việc này?
Kim Tuyết Mai nhìn đồng hồ, đã gần mười một giờ, trong lòng cô cũng nản lắm rồi.
"Con về phòng đây." Kim Tuyết Mai vịn thành ghế số pha rồi đứng lên, sau đó quay người đi về phía phòng mình.
"Tuyết Mai, em tin anh đi, cho anh chút thời gian nữa." Cao Phong nhìn bóng lưng yếu ớt của Kim Tuyết Mai thì không nhịn được mà thấy đau lòng.
Cô dừng bước chân, đưa lưng về phía anh, bả vai không kìm được mà run rẩy. Hiển nhiên cô đã không còn kiềm chế được cảm xúc nữa.
Một lúc lâu sau, Kim Tuyết Mai mới chậm rãi mở miệng.
"Không cần, Cao Phong. Cảm ơn anh ba năm qua đã chăm sóc cho tôi. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục, từ nay về sau hai ta..."
"Cộc cộc cộc." Kim Tuyết Mai còn chưa nói xong thì bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa.
"Trong nhà không có ai, mời về cho!" Kiều Thu Vân cũng không quay đầu lại mà la lớn.
Bây giờ bà tức lắm rồi, chỉ còn một bước nữa là đuổi được Cao Phong ra khỏi nhà, là ai không có mắt tới quấy rầy vậy?
"Thím ơi, Tuyết Mai có nhà không ạ?"
Ngoài cửa truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ của Kim Hồng Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!