Trương Khải đáp lời, sau đó quay người mà nói: "Đã có sẵn hai trăm chiếc điện thoại Vsmart Aris, hoàn thành giao dịch!"
"Chúng tôi cảm ơn anh Phong đã ủng hộ Vsmart, đã ủng hộ nhãn hàng trong nước!"
Trương Khải cố ý nói to, đây cũng là tiện thể quảng cáo cho cửa hàng điện thoại của mình!
"Bốp bốp bốp!"
Tiếng nói vừa dứt, hơn mười nhân viên tư vấn nở nụ cười đồng loạt vỗ tay.
Mà mấy trăm người đứng xung quanh xem, và nhóm người quản lý Tôn đều kinh ngạc.
Chuyện này chuyện này chuyện này.. Hai trăm chiếc điện thoại lại bị một người mua hết?
Vẫn là người kia, người bị bọn họ xem như bị bệnh tâm thần sao?
Điều này có thể sao?
Rất nhanh, hai trăm chiếc điện thoại và một chiếc phiên bản giới hạn đã được đưa lên xe của Cao Phong.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, mắt không chớp nhìn xem tất cả, giống như đang nhìn nghi thức giao tiếp gì đó.
Dù sao hai trăm chiếc điện thoại này có giá trị hơn hai tỷ! Rốt cuộc thanh niên ăn mặc đơn giản bình thường kia có thân phận thế nào?
Thậm chí có người còn cảm thấy bỏ điện thoại trị giá hơn hai tỷ vào trong xe đều là phung phí của trời!
"Cám ơn mọi người đã phục vụ, tôi rất hài lòng" Cao Phong cười nhạt với Trương Khải một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi.
"Anh Phong, đây là việc chúng tôi phải làm, anh Phong đi thong thả ạ!"
Trương Khải dẫn toàn bộ nhân viên trong tiệm cung kính nói với Cao Phong. Trong khoảnh khắc, mười mấy người bên phía quản lý Tôn bên kia trợn tròn mắt.
Cao Phong thật sự mua hai trăm chiếc điện thoại! Lại là trả ngay lập tức! Trả bằng tiền mặt à?"
Trời ạ, đây cũng quá, quá hào phóng rồi? Ai có thể nghĩ tới, tên ngốc Trương Khải này cũng có phúc của người ngốc, vậy mà lại nhận được đơn đặt hàng lớn như thế?
Cảm xúc hối hận bao trùm quản lý Tôn và tất cả nhân viên đứng phía sau ông ta. Giờ phút này, bọn họ hối hận đến sắp phát điện rồi!
Cao Phong đi vào cửa hàng của bọn họ trước, đơn đặt hàng lớn này chính là của bọn họ!
Nhưng mà, bọn họ lại tự tay chôn vùi cơ hội này!
Cao Phong nói chuyện với Trương Khải xong, cười nhạt một tiếng, sau đó đi về phía xe mình.
"Anh Phong! Anh Phong xin hãy dừng bước!" Quản lý Tôn cắn răng, vội vàng chạy về phía Cao Phong.
Cao Phong lại giống như không nghe thấy, không hề dừng lại mà vẫn đi về phía xe.
Trương Khải khẽ nhíu mày, ông lập tức biết quản lý Tôn muốn làm gì, nhưng vẫn không nói lời nào.
"Anh Phong, xin anh dừng bước, anh Phong!" Quản lý Tôn chạy bước nhỏ, sau đó vọt thẳng đến trước mặt Cao Phong, thở hồng hộc ngăn cản Cao Phong.
Vẻ mặt Cao Phong lạnh nhạt nhìn anh ta một cái, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Tôi... Trước đó tôi không biết... Xin anh đừng tức giận!" Quản lý Tôn nói năng lộn xộn.
"Ý của anh là, bởi vì anh không biết khách hàng có tiền, cho nên tùy tiện xem thường người ta sao?" Khóe miệng Cao Phong cong lên nụ cười nhạt.
"Tôi.." Quản lý Tôn cắn răng, vẫn không muốn từ bỏ khách hàng lớn như Cao Phong.