Trên con đường nơi quảng trường lớn tại trung tâm thành phố S, có một quán bar, rất hiếm thấy, vì quán bar này chỉ kinh doanh ban ngày.
Rượu cocktail của quán bar này rất có danh tiếng trong cả thành phố S, còn có các loại đồ uống hương trái cây cồn độ rất thấp, cùng với bánh ngọt kiểu dáng Tây Âu tinh tế, cảnh quan trong bar thanh nhã, thu hút không ít những cặp tình nhân trẻ tuổi.
Ở chỗ cạnh cửa sổ, một cô gái y phục đỏ đang ngồi, là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Không giống với những nữ sinh trẻ thanh thuần khả ái thường hay lui tới đây, đó là một người phụ nữ thực sự, mặc một bộ váy áo màu đỏ, dáng người chuẩn, vừa có nét đoan trang mà không mất đi vẻ gợi cảm, tóc vừa đen vừa cuộn sóng, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan mê người, tràn ngập một loại sức quyến rũ của người phụ nữ thành thục. Cô ta tuy rằng ngồi ở trong góc phòng rất khó thấy, thế nhưng vẫn thu hút không ít người chú ý, nhất là cánh đàn ông, nhưng lại không hẳn phải tìm cách tiếp cận, chỉ là đơn thuần thưởng thức một loại vẻ đẹp như vậy.
Trong tay cô gái nhẹ nâng một ly rượu thủy tinh àu đỏ, chất lỏng màu đỏ bên trong, đỏ tươi và đậm đặc như máu, là món rượu cocktail danh tiếng của quán bar này—— Bloody Mary [1]. Không biết phải hình dung như thế nào, chung quy chỉ cảm thấy loại rượu ấy và cô gái này đặc biệt tương xứng.
Không đếm xỉa đến những ánh mắt hâm mộ cùng kinh ngạc từ xung quanh, cô gái nâng ly rượu, giống như là đang ngây người, hai mắt nhìn về phía quầy bar.
Theo ánh nhìn của cô ta vọng qua, chỉ thấy phía trước quầy bar của quán có một chàng trai trẻ tuổi đang ngồi. Nhìn kỹ, cũng rất dễ hiểu được cô gái kia vì sao lại nhìn anh ta đến xuất thần như vậy, bởi vì người này thật sự là một chàng trai rất có sức quyến rũ.
Một chàng trai anh tuấn có chút tà khí, tóc hơi dài, tùy ý để kiểu, mặc một thân toàn màu trắng, áo khoác trắng, quần jean trắng. Anh ta hình như rất nhàn, giống như chỉ đang ngồi giết thời gian, một tay cầm menu của quán bar xem, tay kia, bưng một ly thức uống bạc hà có thêm một chút agave (cây thùa) mà uống.
Giữa chất lỏng màu xanh dương trong chiếc ly trong suốt, anh ánh chiếc nhẫn bạch kim thiết kế giản đơn mà trang nhã trên ngón áp út, không khỏi khiến người cảm thán, đàn ông tốt, đa số đều đã có chủ a.
Người bartender đứng ở phía quầy bar vung tay trộn rượu cocktail, rót một dòng rượu vang bảy sắc cầu vồng vào một ly thủy tinh cao, đưa ột cô gái nóng bỏng bên cạnh, không quên khuyến mãi một nụ cười mê người. Chỉ tiếc cô gái kia ánh nhìn đều ở trên người anh chàng đẹp trai y phục trắng bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến sự ân cần của chàng bartender.
Sau khi khách dời đi, chàng bartender dùng khăn lau lau bàn, đi tới trước quầy hai tay chống cằm, nói với người y phục trắng, “Tôi nói Bạch đội trưởng a, tôi hiện tại là một người dân lương thiện rồi, anh sao vẫn không buông tha cho tôi a? Đến quán của tôi còn đoạt hết danh tiếng của tôi nữa.”
Ngồi ở trước quầy bar uống, chính là Bạch Ngọc Đường. Hôm nay ngày nghỉ, anh cùng Triển Chiêu tới đây, Triển Chiêu vào hội trường dự thính một vị tâm lý học gia đẳng cấp thế giới diễn thuyết, Bạch Ngọc Đường thật sự là nghe không hiểu cái loại thiên thư này, rõ ràng là đạo lý đơn giản thì không nên dùng cách nói khiến nhân loại không có cách nào nghe mà hiểu để nói chứ, theo anh thì xem ra chuyên gia học giả đều bị cản trở ngôn ngữ. Bạch Ngọc Đường đi ra trước, nói với Triển Chiêu mình sẽ ở trong quán bar chờ. Tối anh và Triển Chiêu còn có kế hoạch, ngày hôm nay là sinh nhật Triển Chiêu, nói cách khác, ngày mai chính là sinh nhật anh, anh đã chuẩn bị sẵn một bánh kem cùng một bình rượu ngon, buổi tối mười hai giờ trở về hai người cùng nhau mừng sinh nhật. Đây là thói quen nhiều năm của hai người, hai người từ nhỏ đến lớn sinh nhật gần như đều là bên nhau, mà trong quán bar này,lại có thợ làm bánh kem tốt nhất, cũng có rượu ngon nhất.
Vị bartender trước mắt đây tên là Tô Dân, trước đây là một tay giang hồ, theo một tay giang hồ khác buôn ma túy, Triệu Hổ lúc ấy nằm vùng phá huỷ chính là tập đoàn buôn lậu thuốc phiện của đại ca anh ta. Tô Dân lúc đó cũng bị bỏ tù ngây ngốc nửa năm, ra tù không có nguồn sống, từ bỏ định đi lại đường cũ, Triệu Hổ cùng anh ta trước đây có chút giao tình, đã tính vay tiền cho anh ta mở một chỗ buôn bán nhỏ. Bất quá năng lực Triệu Hổ có hạn, cuối cùng Bạch Ngọc Đường biết, mới cùng Triển Chiêu góp tiền cho anh ta vay. Tô Dân và một người bạn cùng nhau dựng cái quán này, bắt đầu kiếm sống bằng bar. Bởi vì hai người họ từng có nghiên cứu về rượu, cũng có am hiểu về bánh, mà người cũng chịu khó, rất nhanh mối làm ăn trở nên đại phát. Sau đó Tô Dân trả hết số tiền nợ, hiện tại nghiễm nhiên là một ông chủ nổi tiếng, người trong SCI có đôi khi sẽ đến chơi.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn Tô Dân ghé vào trước quầy bar oán giận, đưa tay chỉ chỉ trên menu một cái bánh kem matcha hình vuông, hỏi, “Cái bánh kem này dùng cùng với loại rượu gì mới hợp?”
Tô Dân hai tay chống cằm, nói, “À, với Fantastic Lerman sẽ rất ngon, anh xác định là bánh matcha?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cái này được rồi.”
Tô Dân đưa menu cho người hầu bàn phía sau, nói, “Nói Tiểu Cao làm bánh kem matcha! Nói là Bạch đội trưởng gọi, tận tâm mà làm a, nếu không anh bắn bỏ đấy.”
Người hầu bàn cầm menu đi vào, Tô Dân cho Bạch Ngọc Đường thêm thức uống, thấy rất nhiều mỹ nữ bốn phía đều lén nhìn về đây, có chút bất mãn nói, “Anh cứ đến đây một cái, danh tiếng của tôi đều bị đoạt đi, mấy cô này vốn đều là fan của tôi!”
Bạch Ngọc Đường bật cười, nâng ly tiếp tục uống rượu, hỏi, “Hai tiếng nữa là thoát rồi mà?”
“Ừ... Hả? Phải đợi hai tiếng nữa a?” Tô Dân cười xấu xa, “Con mèo đó mà yên tâm để anh ở chỗ này chờ sao? Đây có rất nhiều mỹ nữ a.”
Bạch Ngọc Đường nhướn nhướn mày, nói, “Đừng quên viết chữ lên bánh kem đó.”
“Được rồi.” Tô Dân bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Hàng năm đều như vậy mà.” Đang nói chuyện, cạnh đó có người gọi rượu, anh ta lại quay lại làm việc.
Bạch Ngọc Đường nhìn đồng hồ đeo tay, xem ra thực sự còn phải chờ hơn mấy tiếng nữa đây, đang suy nghĩ có nên nhân hai giờ này lái xe ra ngoài mua quà sinh nhật và mấy thứ cho con mèo kia không?
“Anh có một mình sao?” Một giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy phía sau bên trái một cô gái y phục đỏ đang đứng.
Thấy cô ta hỏi mình, Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Cô gái mỉm cười, “Một mình sẽ vô nghĩa? Cùng nhau nhé?”
Bạch Ngọc Đường thấy Tô Dân ở một bên phía xa, vẻ mặt tươi cười bỡn cợt, có chút bất đắc dĩ, lễ độ cười cười, chỉ chỉ chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái.
Cô gái hơi giật mình, sau đó cũng cười, không nói thêm gì, gật đầu với Bạch Ngọc Đường rồi đi, cô ta cũng không quay về chỗ ngồi, mà là trực tiếp đi ra khỏi cửa, lên một chiếc ô tô màu đỏ đậu ven đường.
Nhìn vọng ra ngoài cửa sổ xe, thấy Bạch Ngọc Đường ngồi ở trước quầy bar dùng xong thức uống trong tay, kẹp tiền dưới cái ly, gọi Tô Dân, rồi đi ra khỏi quán bar. Vốn định mở cửa xe, thế nhưng ánh nhìn hình như là bị một cửa hàng phía trước hấp dẫn, anh nhìn đường một chút, chạy rất nhanh qua, vào cửa hàng kia, động tác ưu nhã mà mạnh mẽ.
Cô gái hiếu kỳ lái xe lên phía trước một chút, xoay mặt nhìn cửa hàng kia, chỉ thấy đó là một cửa hàng nhỏ độc quyền về hàng mỹ nghệ thủy tinh.
Bạch Ngọc Đường đi tới trước quầy hàng nhìn cả đống hàng mỹ nghệ thủy tinh, rất nhanh, anh chỉ vào một con chuột thủy tinh trong đó, nói, “Giúp tôi gói con chuột này lại.”
...
Tay cầm túi nhựa đựng quà đi ra, Bạch Ngọc Đường liếc mắt thấy chiếc xe thể thao màu đỏ bên cạnh, đi qua gõ gõ trên cửa sổ xe.
Cô gái hạ kính xuống nhìn anh.
“Cô cần giúp đỡ?” Bạch Ngọc Đường hỏi cô ta.
Cô gái lắc đầu, nói, “Chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày, xoay người đi, dọc theo con đường buôn bán náo nhiệt chậm rãi cuốc bộ, đi xa.
Cô gái chạy xe đến bên kia đường, dừng ở chỗ này chờ, nhìn người đi như nước chảy, lui tới trên đường.
Có lẽ hơn một tiếng đồng hồ sau, ánh nhìn của cô gái lại bị một bóng người xuất hiện xa xa thu hút.
Chỉ thấy từ hội trường lớn một chàng trai mặc áo len màu xanh dương vội vã chạy ra, anh ta có một vẻ anh tuấn không thua gì Bạch Ngọc Đường, nhã nhặn mà tuấn tú. Cái áo len màu xanh dương, khiến cô gái không khỏi nhớ tới loại thức uống bạc hà lưỡi rồng vừa rồi Bạch Ngọc Đường gọi, gần như là cùng màu, màu xanh dương của nước biển... sâu xa mà trong suốt. Trên ngón áp út tay trái, chiếc nhẫn bạch kim y hệt.
Triển Chiêu vội vã chạy ra khỏi hội trường, diễn thuyết còn một đoạn cuối cùng mới kết thúc, thế nhưng Triển Chiêu chạy ra trước, ngày hôm nay diễn thuyết rất đặc sắc, thế nhưng Bạch Ngọc Đường không ở bên cạnh anh vẫn là có chút không thể tập trung tinh thần. Rất nhanh lao qua đường, vào trong quán bar, nhưng phát hiện Bạch Ngọc Đường không ở đó, hỏi Tô Dân, nói là một lát nữa có lẽ sẽ trở về, bánh kem còn ở đây mà.
Triển Chiêu đi tới cửa, cầm điện thoại định gọi, thế nhưng ánh nhìn lại bị một cửa hàng phía trước hấp dẫn, anh thu điện thoại, chạy qua đường vào trong cửa hàng.
Cô gái từ xa nhìn, lái xe đến gần cửa hàng đó, thấy chính là cửa hàng đồ thủy tinh vừa rồi Bạch Ngọc Đường đi vào.
Thấy Triển Chiêu trướcquầy hàng nhìn một hồi, chỉ vào một con mèo thủy tinh nhỏ, nói, “Cái này, giúp tôi bao lại!”
Lại một lát sau, Triển Chiêu trong tay cầm theo túi nhựa đi ra.
Cô gái ngẩng đầu, xa xa phía cuối đường, Bạch Ngọc Đường chậm rãi đi bộ về, một tay cầm điện thoại ấn gọi.
Mà Triển Chiêu vừa lúc từ trong cửa hàng đi ra, qua đường cái, cũng đồng thời gọi điện thoại...
Sau đó, hai người cùng hạ điện thoại nhìn... Hình như có chút khó hiểu, như là buồn bực vì sao đường dây bận? Lại ngẩng đầu, Bạch Ngọc Đường thấy được Triển Chiêu cách không xa cửa quán bar, Triển Chiêu cũng thấy được Bạch Ngọc Đường đi về phía mình.
“Tiểu Bạch.”
“Miêu nhi.”
Hai người gần như đồng thanh. Vẻ lạnh như băng không gì dám tiếp cận trên mặt Bạch Ngọc Đường thay bằng một nụ cười sáng ngời như ánh mặt trời, chạy tới.
Triển Chiêu thu điện thoại, cười chờ anh.
Chạy đến gần Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường lấy từ cái túi nhựa trong tay ra một hộp thức ăn vặt, từ xa nhìn thì hẳn là thịt xiên hay bạch tuộc nướng gì đó, Triển Chiêu nhận lấy, cắn một miếng, thuận tiện đút vào miệng Bạch Ngọc Đường một miếng, hai người cùng nhau đi vào trong quán bar.
Vào quán bar, hai người ngồi xuống gọi thức uống, Tô Dân đưa lên cho hai người hai ly thức uống giống nhau, chỉ là một ly màu xanh dương, một ly màu trắng. Hai ly rượu này, ly màu xanh dương gọi là Perfect Ten, ly màu trắng là Classic Ten [1], là một loại rượu cocktail mùi hoa chanh nhàn nhạt, khi phối cùng với nhau có một cái tên rất đẹp —— Valentine.
Cô gái cúi đầu cười cười, cầm lấy cái kính mát màu đỏ đeo vào, lái xe rời đi.
Trong quán bar, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn thoáng qua chiếc xe thể thao màu đỏ, hơi nhíu mày.
“Làm sao vậy?” Triển Chiêu hỏi anh.
“Không, cô gái trong xe kia là lạ.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói.
“À...” Triển Chiêu một tay chống cằm nhìn qua, nói, “Sức quyến rũ của Bạch đội trưởng vô phương ngăn cản ha.”
Bạch Ngọc Đường cười nhìn anh, nói, “Điều đó đúng hay không, cậu là rõ nhất mà.”
“Hai người đi nhanh đi, tôi thấy bầu không khí bị nhuộm thành màu hồng rồi!” Tô Dân bọc bánh kem và rượu lại, vừa nói vừa để trước mặt hai người, nhủ thầm một Bạch Ngọc Đường là đủ rồi, lại còn một Triển Chiêu nữa, thế này là xong, mỹ nữ trong quán bar đều xem anh ta là không khí luôn.
Bạch Ngọc Đường cầm bánh kem và rượu, tạm biệt Tô Dân xong, cùng Triển Chiêu rời đi.
Lên xe, Bạch Ngọc Đường khởi động xe, hỏi Triển Chiêu, “Thế nào? Kế tiếp muốn đến chỗ nào giết thời gian đây?”
“À, tôi muốn đi ăn hải sản, hoặc đi dạo nhà sách... Bằng không thì xem phim cũng được.” Triển Chiêu cười tủm tỉm, “Tôi muốn xem phim Ratatouille.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, vừa định lái xe đi, điện thoại đột nhiên vang lên.
“Không phải chứ.” Bạch Ngọc Đường đưa tay lấy điện thoại, Triển Chiêu cũng ở một bên căng thẳng nhìn, chỉ thấy điện báo hiện là —— Bao Chửng.
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, nhìn Triển Chiêu, “Hải sản, nhà sách và Ratatouille xem ra đều ngâm nước sôi luôn rồi.”
Triển Chiêu nhăn mặt nhăn mũi, có chút bất mãn.
Bạch Ngọc Đường tiếp điện thoại, “Bao cục?”
...
“Được, chúng tôi lập tức đến.” Bạch Ngọc Đường buông điện thoại, nói với Triển Chiêu, “Lại có án.”
Triển Chiêu thở dài, “Lẽ nào không thể hưởng sinh nhật được một ngày mà thế giới hòa bình sao?”
“Đó là một yêu cầu rất cao.” Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa tay lấy từ trong túi nhựa đưa cho Triển Chiêu, nói, “Quà đó.”
Triển Chiêu nhận cái túi, cũng đưa cái túi trong tay mình cho Ngọc Đường.
Hai người từ trong túi lấy ra hai cái hộp hình vuông bọc giấy trắng xanh giống nhau như đúc, liếc mắt nhìn nhau, mở ra... Cùng là hộp giấy màu trắng... Mở ra nữa, lấy ra một thứ bọc giấy nhựa tránh va đập... Giơ tay, lấy ra một hộp sắt tinh xảo màu đen... Lại liếc mắt nhìn nhau, mở ra... Bạch Ngọc Đường lấy ra một con mèo thủy tinh, Triển Chiêu lấy ra một con chuột thủy tinh.
Hai người không hề nhìn nhau, chỉ là có chút vô lực khơi mào khóe miệng cười.
Triển Chiêu đưa tay cầm lấy con mèo thủy tinh trong tay Bạch Ngọc Đường, cùng với con chuột thủy tinh trên tay mình, đặt lên trước kính chắn gió của xe.
Tâm tình Triển Chiêu vừa rồi còn có chút thất lạc trong nháy mắt khôi phục lại, nói, “Lái xe đi.”
Bạch Ngọc Đường cười lái xe rời đi, chạy tới hiện trường.
[1] Bloody Mary: Một loại thức uống màu đỏ như máu.
[2] Perfect Ten và Classic Ten: là tên 2 loại cocktail mà hợp lại sẽ là Valentine. Thực ra là White Valentine chứ ko hẳn là Valentine. Đây là món thức uống đặc biệt dành cho ngày lễ Tình nhân trắng, xuất phát từ một project đặc biệt của chi nhánh Diageo bên Trung Quốc làm.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!