Một người đàn ông dắt con chó lại đây. Đó là con chó săn nuôi trong nhà họ Tân, đôi mắt lộ ra tia hung tợn, tiếng sủa vang dội, nó nhún thân một cái đã muốn nhào tới trước. Tân Thế Huân thở dài, từ ta từ tốn nói: “Đừng kích động quá, không được sủa nữa, đêm khuya dọa tới kẻ khác không tốt.”
Mục Thành Quân giơ chân đá vào tên đàn ông bên cạnh, đối phương bị hắn đạp ngã xuống đất. Tân Thế Huân ngồi xổm xuống, nhấc cổ áo tên kia lên, “Đồ bỏ đi!”
“Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi.”
“Nó làm thế nào với mày, mày cứ đối phó như thế với con đàn bà kia.” Tân Thế Huân vung tay xô mạnh tên đàn ông vào hố. Dưới lòng bàn chân đều là bùn đất mềm xốp, người đàn ông thiếu chút nữa không đứng được.
Đuôi mắt Mục Thành Quân thấy hắn ta đi từng bước tới gần Tô Thần. Hai chân Tô Thần hãm trong bùn đất, tốc độ chạy trốn cũng không thể nhanh hơn; tên đàn ông đẩy cô ngã xuống đất một cái, nhấc chân đá vào bụng Tô Thần.
Mục Thành Quân thấy Tô Thần ôm lấy bụng lăn trong hố, lăn qua lăn lại. Tân Thế Huân cười thành tiếng, “Đúng, đúng, cứ như vậy! Nó dám đá bọn mày một cái, động vào bọn mày một chút, bọn mày cứ trả thù lên con đàn bà của nó, nhất định không được khách khí.”
“Tân Thế Huân!” Mục Thành Quân dù hận không thể vùng lên cắn đứt cổ ông ta, nhưng lúc này, hắn lại không dám vùng vẫy kịch liệt, càng không dám có động tác phản kháng qua lớn.
Chung quy Tô Thần còn ở trong tay chúng, cô càng không phải đối thủ của bọn chúng.
Hai chân Mục Thành Quân bị đè lại, cả bả vai, có tên hướng tay về phía eo hắn.
Hắn không thể đứng dậy, cũng không thể ngẩng đầu nhìn qua Tô Thần. Hắn vẫn luôn nhớ rõ buổi tối rất lâu rất lâu trước kia, hắn cũng bị cư xử như vậy.
Mục Thành Quân như con sơn dương đợi làm thịt, nhưng rõ ràng hắn có thể không cần phải chật vật như vậy.
Tô Thần nằm trên mặt đất, khó khăn lắm với gắng ngồi dậy được, khuôn mặt nhỏ của cô trắng bệch, ánh mắt nhìn chăm chú về phía Mục Thành Quân. Cô không cần hắn tới cứu cô, nếu kết quả cuối cùng là hắn ở đây bị người ta nhục nhã, cô cũng không thoát được hiểm cảnh; như vậy, biết rõ thế là mất nhiều hơn được, hắn còn tới làm gì chứ?
“Mục Thành Quân!!!”
Tân Thế Huân đứng cạnh Mục Thành Quân. Nhìn người đàn ông vẫn có hành động vùng ra, ông ta từ trên cao nhìn xuống Mục Thành Quân chằm chằm.
Ông ta dắt con chó săn ở nhà mình tới. Con chó kia vẫn luôn muốn bổ tới trước, rất nhiều lần Tân Thế Huân thiếu chút nữa không kéo lại được, ông ta không kiên nhẫn đá nó một cái, “Gấp cái gì, từ từ.”
Tân Thế Huân từ trong túi lấy di động ra, nhắm ngay vào Mục Thành Quân, “Lần này, tao muốn phát sóng trực tiếp bộ dạng mày lên mạng, cho tất cả mọi người biết Mục tiên sinh cao cao tại thượng, hóa ra là tên thái giám, ha ha ha!!!”
“Tân Thế Huân, hôm nay hoặc mày giết tao, nếu không tao nhất định muốn cái mạng chó của mày.”
Tô Thần lắc lắc đầu, hai mắt đẫm lệ mờ đi. Cô muốn bảo Mục Thành Quân đừng nói nữa, đừng đi kích thích Tân Thế Huân nữa, cô rất sợ Tân Thế Huân đánh mất nhân tính, thật sự sẽ muốn mạng của Mục Thành Quân. Những tiếng kêu gào đó mắc ngay trong họng Tô Thần, nhưng một chữ đều kêu không ra.
Thắt lưng của Mục Thành Quân bị rút ra, đối phương kéo quần hắn.
Màn này quái dị vô cùng, cũng khiến Tô Thần cách gì cũng không nghĩ ra.
Tân Thế Huân chăm chú nhìn người dưới của Mục Thành Quân chằm chặp, phân phó với mấy tên kia, “Đợi lát nữa tuyệt đối không được nương tay, cắt tận gốc cho tao!”
Phẫn nộ và thù hận đang lan tràn trong mắt Mục Thành Quân. Tô Thần đứng dậy muốn chạy về phía trước, tên đàn ông phía sau thấy thế, túm lấy tóc cô.
“Á!!!” Tô Thần té lăn xuống đất. Mục Thành Quân nghe được tiếng kêu, muốn đứng dậy nhìn lại.
Tân Thế Huân ngồi xổm xuống, ánh mắt cách hắn rất gần, miệng tàn nhẫn nói ra câu: “Đột nhiên tao thấy chỉ đối phó với mày hình như là quá nhẹ. Có phải tao cũng nên cho con đàn bà của mày giống con gái tao không…”
Mục Thành Quân rất muốn vung tay lên, nhưng cổ tay bị ấn lại, “Tân Thế Huân, nếu ông dám động vào cô ấy, tôi cũng dám động tới con gái ông!”
“Con gái tao đã mất sớm rồi!”
“Đúng!” Mục Thành Quân cắn răng. “Tôi sẽ làm người đào mộ con gái ông lên, rồi cho người dùng cách tương tự mà làm với con ông!”
Tân Thế Huân há to miệng thở hổn hển, vẻ như bị ai bóp trụ, ông ta sắc mặt xanh mét, đứng dậy, “Giữ chặt cho tao!!!”
Bốp!!!
Tân Thế Huân nghe được một tràng âm thanh, rất vang dội, bởi vì đánh ngay vào đầu ông ta, tầm mắt ngó ra cũng bị mơ hồ, ngay sau đó chính là cơn đau kịch liệt úp tới. Tân Thế Huân giơ tay ôm đầu, cảm giác lòng bàn tay nhớp nhớp dính dính. Ông ta đưa tay tới trước mặt mình xem, thế mà toàn là máu.
Lúc Mục Kính Sâm đi tới, phía sau còn mấy người đi theo, vẻ mặt anh nghiêm túc, cả người như xuyên qua tối tăm mà đến. Tân Thế Huân buông dây thừng trong tay ra, ánh mắt nhìn xuống Mục Thành Quân trên mặt đất, “Mau, đi cắn nó!”
Con chó săn cường tráng kia vốn đang vận sức chờ tấn công, giờ được lệnh, liền hơi phóng mình tới.
Cánh tay Mục Kính Sâm giơ lên, rút con dao quân dụng, trong nháy mắt quẹt đầu con chó săn, con chó kêu thảm thiết, lăn qua một bên. Mục Kính Sâm bước nhanh tới, rút một con dao quân dụng khác chém nó.
Tân Thế Huân sắc mặt trắng bệch, “Mày… Sao mày xuất hiện ở đây?”
Mục Kính Sâm rút con dao ra, lau lên người con chó săn. Anh chậm rãi đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tân Thế Huân, nghiễm nhiên đã coi ông ta là mục tiêu khóa chặt, “Sao tôi không thể ở đây?”
“Mày không thể nào tìm được nhanh như vậy, không thể nào!”
“Nếu không phải sân huấn luyện cách chỗ này quá xa, thì tôi đã ở đây từ sớm rồi.” Mục Kính Sâm nói.
Mấy tên đè Mục Thành Quân lại đã tự động thối lui. Mục Kính Sâm duỗi tay kéo Mục Thành Quân dậy, nhưng lời nói vẫn hướng về phía Tân Thế Huân: “Tân Thế Huân, hai ngày trước ông mới xuống tay với anh tôi, ông cho rằng nhà họ Mục chúng tôi ăn chay thật?”
“Có ý gì?”
“Anh ấy ở đâu, tôi đều biêt rõ, tôi đã cài định vị trên đồng hồ của anh ấy. Ông cũng thật vô dụng, gây ra động tĩnh lớn như vậy đưa anh tôi tới đây, ông mà làm được chuyện gì chứ?”
Tân Thế Huân hoàn toàn không còn sức lực, lúc bước lùi ra sau một bước, thiếu chút nữa đã té ngã. Thắt lưng của Mục Thành Quân lủng lẳng lưng quần, hắn dứt khoát rút nó ra. Hắn không chút do dự vung thắt lưng tới, một tiếng “chát” quất vào mặt Tân Thế Huân, ông ta hung tợn nhìn Mục Thành Quân chằm chằm. Mục Thành Quân nắm chặt đồ trong tay, “Còn muốn phế tao phải không?”
Hắn nhìn về phía Tô Thần, tên đàn ông cạnh Tô Thần vẫn không nhúc nhích, Mục Thành Quân chỉ vào hắn, “Mày lại đây.”
Lòng bàn chân tên đàn ông như mọc rễ, một bước cũng đi không được. Tô Thần hai tay ôm bụng, cuối cùng cô đã thấy được cứu tinh, trên khuôn mặt của cô có nước mắt và bùn đất, xấu không thể nhìn. Mục Kính Sâm ngữ khí lạnh lùng, hỏi: “Chị dâu, chị không sao chứ?”
Tô Thần khẽ lắc đầu, “Không, không có việc gì.”
Tân Thế Huân nhìn sang người phía bốn phía, “Bọn mày sao vậy hả? Cầm tiền mà không làm phải không? Lên, lên cho tao!”
“Chẳng cần chúng lên đâu.” Mục Kính Sâm cười lạnh. “Đánh cho tôi, đánh ngã cả đám cho tôi!”
Thấy thế, mấy người phía sau anh bước nhanh lên, hai đám nhanh chóng đánh nhau. Mục Thành Quân bước tới gần Tân Thế Huân, hắn vung nắm tay đáp xuống mặt ông ta. Mục Kính Sâm lạnh lùng nhìn, dứt khoát đi qua một bên. Mục Thành Quân cần phát tiết, mà Tân Thế Huân tuyệt đối không thể nào là đối thủ của hắn.
Tân Thế Huân bị đánh ngã xuống đất, Mục Thành Quân bóp chặt cổ ông ta, tay kia nắm thành quyền rồi hung hăng đập vào mặt lão. Người đàn ông phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị Mục Thành Quân đè không động đậy được.
“Mục Thành Quân, mạng mày tốt lắm! Hai lần đều chỉ thiếu một chút, nếu sớm biết… tao nên vừa tới liền cho thiến mày luôn, tao cho mày thống khổ cả đời.”
Mục Thành Quân cung nắm tay đấm vào mũi ông ta. Mũi và môi Tân Thế Huân đều là máu, ông ta nhếch môi cười nói: “Hôm nay hoặc mày đánh chết tao luôn, bằng không, còn sẽ có lần sau.”
“Được lắm, tao đây cho mày theo con gái mày đoàn tụ!”
Tân Thế Huân không nói được đã Mục Thành Quân đánh bao nhiêu, ông ta thở hồng hộc, nhìn bia mộ con gái. Lực nắm đấm của Mục Thành Quân rất mạnh, nhưng cũng không thể gây chết. Tân Thế Huân cười tới càng lúc càng lớn tiếng, trên mặt bắn đầy máu, “Mục Thành Quân, tao nói cho mày, mày vĩnh viễn cũng không thể hiểu sự đau khổ của tao, tao nghĩ… Có lẽ chỉ sau khi chuyện gần như vậy xảy ra với cơ thể mày, mày mới biết được cái gì gọi là đau cả đời đúng không?”
“Tân Thế Huân, tao vĩnh viễn sẽ không đời nào giống mày, tao cũng không cần hiểu mày.”
“Vậy sao?” Tân Thế Huân chợt giữ chặt cổ tay Mục Thành Quân. “Vậy mày thử xem đi! Mày không có con gái, vậy dùng con đàn bà của mày thử đi, hay… Mày để nó chết dưới thân dưới tao thử xem?”
Hai mắt Mục Thành Quân gần như phun ra máu, bên trong cuồn cuộn phẫn nộ, luồng lửa giận kia nháy mắt đốt sạch lý trí Mục Thành Quân, “Được, người như mày sống trên đời cũng phí!”
Hắn đột nhiên đứng dậy. Thấy cái xẻng sắt cắm trong vũng bùn, Mục Thành Quân liền vớ nó lại, đôi tay dùng sức vung lên, đánh mạnh xuống Tân Thế Huân.
Tân Thế Huân một chút cũng không sợ hãi, nằm trên mặt đất, chỉ chờ mình bị một cái xẻng kết thúc.
Mục Kính Sâm đứng cách đó không xa, khi muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi, cái xẻng đánh xuống, nhắm thẳng vào sau gáy Tân Thế Huân. Cánh tay Mục Thành Quân đột nhiên bị ôm lấy, Tô Thần vất vả lắm mới bò được ra khỏi hố. Cô khẩn trương đến nỗi cánh môi run run, nói một câu hoàn chỉnh cũng không nên lời, “Mục Thành Quân, đừng… đừng…”
“Cô tránh ra!”
“Đừng giết người!”
Tân Thế Huân nằm trên mặt đất, miệng vẫn như cũ, nói kiểu giọng có thể chọc giận người: “Đánh xuống đi, ngày nào chưa chết, ngày đó tao sẽ cho mày không có ngày lành! Không phải mày sốt ruột cho con đàn bà này sao? Tao cho nó sống không bằng chết!”
Tô Thần cảm giác được Mục Thành Quân đã mất khống chế, hắn muốn đẩy cô ra, Tô Thần càng vội dùng sức ôm vai Mục Thành Quân.
Lực của người đàn ông rất lớn, cô căn bản không phải đối thủ của hắn. Tô Thần thấy mình sắp bị ném ra, vội mở miệng nói: “Tôi vừa bị người đánh, bây giờ cả người đều đau, anh đừng đẩy tôi…”
Mục Thành Quân quả nhiên không vùng mạnh nữa, Tô Thần thấy thế, vội duỗi tay vỗ vỗ trước ngực hắn.
“Anh cho là ông ta đang làm gì? Ông ta đương nhiên hy vọng anh đánh xẻng này xuống, ông ta đây là sắp chết còn muốn tìm đệm lưng. Ông ta cái gì cũng mặc kệ, còn anh? Anh ngẫm lại Khoai Tây Nhỏ đi. Mục Thành Quân, ông ta phóng hỏa, chính là mưu sát; còn việc bắt cóc tôi, đủ cho nửa đời sau của ông ta trôi qua trong tù rồi…”
Tân Thế Huân nắm chặt nắm tay, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Thần, ông ta cắn răng nói: “Mục Thành Quân, không phải mày muốn giết tao sao? Nhiều năm như vậy, mày cũng hận không thể muốn mạng tao đúng chứ?”
“Đừng nghe ông ta!” Tô Thần không ngừng khuyên nhủ. “Với ông ta, cho mất tự do cả đời mới là việc khó chịu nhất, để ông ta ngồi mọt gông, để ông ta hận anh nhưng không làm hại được anh, với ông ta mà nói, đó đều là sự tra tấn lớn nhất không phải sao?”
Tân Thế Huân nghe vậy, mất khống chế rống giận thành tiếng: “Con đ* thối, mày câm miệng!”
Mục Thành Quân giơ chân đá vào đầu người đàn ông, Tân Thế Huân liền ngất ngay tại chỗ.
Mục Kính Sâm tiến lên, cầm cái xẻng đi, vứt đại xuống đất. Trái tim Tô Thần thả lỏng, hai tay cứng đờ ôm vòng bả vai Mục Thành Quân.
Mục Kính Sâm dùng chân đá đá Tân Thế Huân, “Đồ vô dụng, thế này đã ngất.”
“Ba mẹ tôi có khỏe không? Bọn họ giờ ở đâu?” Tô Thần hỏi thật cẩn thận.
“Chị yên tâm, tôi tìm được bọn họ rồi, đã cho người thu xếp cho họ vào khách sạn.”
“Cám ơn.”
Mục Thành Quân đang nhìn xuống đất, hắn quay đầu lại nhìn Tô Thần, “Cô không sao chứ?”
Tô Thần nghĩ đến từng màn vừa rồi, không rét mà run. Mục Thành Quân giật tay ra.
“Cô buông tay ra trước đã.”
“Không được, tôi sợ anh xúc động.”
“Sẽ không đâu, lão ta không dễ dàng chi phối cảm xúc của tôi vậy đâu.” Mục Thành Quân rất rõ ràng đang nói dối. Ngay lúc nãy, hắn thực sự có kích động muốn cho một xẻng kết thúc Tân Thế Huân.
Tầm mắt Tô Thần hướng về phía bia mộ cách đó không xa. Mục Thành Quân cảm thấy cả người không có sức lực, ngồi xụi lơ xuống đất. Tô Thần liền ở cạnh hắn, hai tay ôm hắn không chịu buông ra.
Mục Thành Quân giơ bàn tay lên, cầm lấy bàn tay Tô Thần, “Đừng sợ, cô nói đúng, trong nhà còn có Khoai Tây Nhỏ, tôi muốn về sớm một chút nhìn thằng bé, ôm thằng bé một cái. Với lại… Trong nhà còn có cô, phải không?”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!