Văn phòng giáo viên giờ đây không khí đè nén áp lực, Khâu Minh Viễn bưng ly sứ lên uống nước, nhìn nữ sinh đang đứng trước mặt, một nữ sinh duyên dáng yêu kiều, hắn vẫn luôn tin tưởng, tuổi trẻ ai mà không bốc đồng, nông nỗi, nữ nhân này, trước kia phản nghịch, nhưng bản tính không hề xấu.
Khâu Minh Viễn làm giáo viên hơn hai mươi năm, am hiểu đạo lý sâu xa, cân nhắc nửa ngày mới mở miệng: "Thẩm Quân, em kỳ thi này tiến bộ rất tốt, cực khổ cho em rồi."
"Trước kia là em không hiểu chuyện, làm phiền nhiều tới thầy. Gần đây em ý thức được tầm quan trọng của việc học, lại được Tiêu Cao Ý giúp đỡ, kèm thêm, mới có thể tiến bộ vượt bậc." Thẩm Quân biết đây là chiêu tiên lễ hậu binh, không thể lơ là cảnh giác.
Khâu Minh Viễn gật đầu, Thẩm Quân nhìn ông, tỏ vẻ thật lòng: "Lão sư, thầy cứ việc nói thẳng, việc thầy kêu em tới văn phòng là vì...."
"Lão sư...." Khâu Minh Viễn còn chưa kịp trả lời, đã bị Tiêu Cao Ý đánh gãy, nhìn là biết vội vàng chạy tới, hô hấp vẫn dồn dập. Trên trán đã hiện lên một tầng mồ hôi, Thẩm Quân thật lòng cảm động.
Chủ nhiệm lớp muốn nói cái gì, cô trong lòng hiểu rõ, bất quá nhìn thấy Tiêu Cao Ý vì cô mà lo lắng, cảm giác ngọt ngào này quả thật đánh thẳng vào tâm.
Tiêu Cao Ý bước thẳng vào trong phòng, đứng bên cạnh Thẩm Quân, đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Khâu Minh Viễn bị cắt ngang, hơi bất mãn, nhìn Tiêu Cao Ý: "Có việc gì sao...?"
Im lặng vài giây, Tiêu Cao Ý mở miệng: "Em có ý kiến nhỏ, về việc bạn học Thẩm Quân lần này thi kết quả rất tốt, em thấy bạn học rất có cố gắng."
Chỉ câu này của Tiêu Cao Ý, làm Khâu Minh Viễn mấy lời muốn nói đều phải nuốt hết vào trong. Có câu nói rất đúng, chuyện xấu đồn xa ngàn dặm. Một thầy giáo mang theo gọng kính màu đen, ăn mặc cứng nhắc, gõ gõ vào mặt bàn, lớn tiếng quát: "Thẩm Quân, lần thi này em có gian lận hay không?"
Khâu Minh Viễn lấy khăn tay ra lau mồ hôi, miệng khô khốc, lại cầm ly sứ lên uống. Đây là học sinh lớp ông, ông thiên vị sẽ bị nghị luận, không thiên vị, Thẩm Quân sẽ bị phê bình.
Đối với vị giáo viên Quách Thành Hoành bảo thủ này, tuyệt đối không thể lấy cương áp nhu: "Em tuyệt đối không có gian lận, tuy rằng em không biết lão sư ở đâu nghe được tin này, nhưng em tin mọi người đều làm việc theo quy định, là một lão sư tốt, nhất định sẽ giúp em trả lại công đạo."
Quách Thành Hoành đương nhiên trong lòng sớm khẳng định Thẩm Quân gian lận. Lại nghe những lời này, nếu như ông nói cô gian lận, tức là phân biệt đối xử, đổi trắng thay đen, nữ sinh này mồm mép rất lợi hại: "Đây là đúng hay sai, chúng tôi sẽ điều tra rõ, nhưng mà gian lận để có được kết quả tốt, là một loại hành vi không thể chấp nhận được."
Tiêu Cao Ý bình tĩnh nhìn Quách Thành Hoành: "Chủ nhiệm, mọi việc đều phải nói chứng cứ, nếu không thể chứng minh bạn học của em gian lận, thì không thể chứng minh được gì. Hay là, em cho mọi người một ý kiến nhỏ..."
Khâu Minh Viễn quả thật hết cách, như thế nào lại bày ra một ý kiến nhỏ.
"Tuy là có người nặc danh báo tin, nhưng em tin tưởng chủ nhiệm sẽ có cách giải quyết. Chi bằng, kêu người nặc danh kia đưa ra bằng chứng, đồng thời Thẩm Quân sẽ làm lại bài thi một lần nữa, kết quả sau cùng chính là sự thật."
Tiêu Cao Ý thấy sắc mặt Quách Thành Hoành thay đổi, lại nói thêm: "Từ xưa tới nay con người vẫn quan trọng nhất là phẩm đức. Nếu làm ra hành vi hãm hại bạn học, cũng đồng nghĩa với phẩm chất không tốt. Nhà trường lại tùy tiện tin tưởng, nhất định sẽ làm cho trường học náo loạn. Mười điều tư tưởng đạo đức tốt đẹp trước đây học chắc chắn sẽ bị xem nhẹ. Em cảm thấy nhất định phải tìm ra được người nặc danh kia, ở trước mặt học sinh giáo viên làm kiểm điểm, có tội ắt phải bị phạt."
Loại người ném đá giấu tay này đều khiến người ta cảm thấy khinh thường, Quách Thành Hoành đối với những lời Tiêu Cao Ý nói cũng rất vừa lòng, trường học kỷ luật quan trọng nhưng danh dự học sinh cũng không thể xem nhẹ. Tiêu Cao Ý xoay chuyển tình huống từ mọi người cảm thấy Thẩm Quân gian lận, bây giờ đổi thành người nặc danh kia chắc chắn có điều mờ ám.
Cuối cùng, Quách Thành Hoành giải quyết dứt khoát, mỗi một giáo viên viết ra một đề thi, sau đó để Thẩm Quân làm lại bài. Dù sao, Thẩm Quân cũng là con gái Thẩm thị trưởng, nếu chuyện này làm lớn lên, đối với trường học hay Thẩm Gia đều không tốt đẹp.
-----------------
Tô Vũ Hàm lúc này ngồi trong phòng học, nghe xung quanh mọi người đều bán tán chuyện của Thẩm Quân, tâm tình cô quả thật sung sướng, miệng còn nhếch lên đầy đắc chí.
Sau đó nhận được một tin nhắn: "Bảo bối, tan học đợi em" - Lộ Chính Thanh.
Nam nhân đúng là ngựa đực, chỉ cần ở trên giường giở vài chiêu, hắn liền không cách nào rời khỏi được mình. Đúng là một lũ ngu xuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!