Người xưa nói rất đúng, cây ngây không sợ chết đứng, 1 tháng sau khi Tô Vũ Hàm nhận được tin nhắn khiêu khích của Thẩm Quân. Cả người đều lo sợ không đâu. Đề phòng cẩn thận, cũng không dám lơ là. Cô không biết cuối cùng Thẩm Quân muốn bày trò gì, cả người đều mệt mỏi. Thẩm Quân biết chắc chắn Tô Vũ Hàm sẽ không im lặng để người ta khi dễ, nhưng mà cô cũng không sợ, loại người như ả, không thể nói giết liền giết, tra tấn tinh thần, làm cho ả muốn chết không xong.
Đảo mắt liền tới ngày thi đua Olympic cấp thành phố, nhà trường thuê một chiếc xe cao cấp để chở học sinh. Toàn bộ học sinh trên xe đều đã cùng nhau tham dự đội tuyển nhiều lần, Thẩm Quân là trường hợp đặc biệt được đặc cách tham gia.
Xe buýt chậm rãi chạy, trên xe mọi người bàn luận không dứt, có người lo lắng, có người tự tin, có người mặt mày không biểu cảm. Chỉ có Tiêu Cao Ý với Thẩm Quân, không quan tâm cuộc thi trước mắt, dựa vào nhau cùng ngủ.
Thẩm Quân vô lo vô nghĩ, dựa vào vai Tiêu Cao Ý, ngủ say sưa. Tiêu Cao Ý nhìn cô như một con mèo lười biếng rất thích phụ thuộc mình, trong lòng liền vui vẻ không thôi. Lần này cuộc thi bao gồm cả toán, sinh, vật lý và hóa. Kỳ thi có thể mất đến 3 4 ngày mới hoàn thành. Một phụ huynh giàu có trong đám học sinh đi theo, hào sảng bao toàn bộ phòng khách sạn sát bờ biển cho đội tuyển. Tiêu Cao Ý lại thấy khách sạn gần bờ biển như vậy, lại có thể ở cùng Thẩm Quân 3 ngày 2 đêm, nhất định không thể lãng phí tài nguyên nha.
Ở trong nước, cùng nhau làm, chắc chắn kích thích. Người khác nhìn Tiêu Cao Ý cười đến sáng lạng mặt mày, bất quá không ai biết được hắn đang suy nghĩ bậy bạ, một lòng muốn cùng Thẩm Quân thử vài loại tư thế khác nhau.
----------------
Trăng đêm nay rất sáng, bầu trời không nhiều sao, bên ngoài chỉ nghe thấy tiếng sóng biển. Có vài người đi bộ dọc bờ biển, tản bộ. Ở một nơi hẻo lánh, chính là Tiêu Cao Ý cùng Thẩm Quân đang cùng nhau làm cái loại chuyện mặt đỏ tim đập.
Thẩm Quân chống tay lên tảng đá trước mặt, Tiêu Cao Ý ở phía sau liên tục va chạm kịch liệt, côn th*t ở đằng sau đang điên cuồng thúc vào bên trong người cô, đụng vào bụng, đến long trời lở đất.
Cái gì thời gian sinh hoạt riêng, cái gì ăn tối dưới ánh nến, cái gì mà cùng nhau tản bộ để tiêu thực, đi tới đi lui liền đi tới cái nơi hẻo lánh này, bị tên kia ép làm cái chuyện xấu hổ này.
Tiêu Cao Ý ôm chặt Thẩm Quân, không ngừng ra ra vào vào:
"Bảo bối...em chặt quá...muốn ép chết anh sao?"
"Anh nhanh lên...ân...kẹp chết anh...đồ đáng ghét...suốt ngày muốn làm những chuyện bại hoại này...." Bụng Thẩm Quân không ngừng co rút, tiểu huyệt bị côn th*t to lớn kia ra vào làm cô chịu không nổi nữa.
"Nhưng anh chỉ muốn em thôi...chỉ muốn em thôi..ưm..."
Tiêu Cao Ý nhấp càng nhanh, nhanh hơn nữa, ở nơi sâu nhất trong người Thẩm Quân, phát ra phụt phụt tiếng nước. Tiêu Cao Ý không quên dùng tay xoa nắn đôi gò bồng đào, lại nắm đầu ti xoay tròn vuốt ve, nghe được Thẩm Quân quyến rũ rên rỉ, hắn không nhịn được lại nhấp mạnh hơn. Thẩm Quân càng lúc càng mơ hồ, chỉ thấy khoái cảm không thôi, cả người không có khí lực dựa vào Tiêu Cao Ý, mặt hắn đùa giỡn.
"Không được....sâu quá....ân...anh...." Nhấp thêm chục lần nữa, Tiêu Cao Ý cuối cùng cũng tiết ra một hồi dịch trắng nóng hổi. Xong việc, Tiêu Cao Ý ôm Thẩm Quân đang mê mang trong người, neo theo đường mòn quay về phòng. Tiếp tục trận chiến thứ hai.
Đối với tên Tiêu Cao Ý ham muốn vô độ kia, Thẩm Quân thật sự không còn gì để nói, mặc hắn làm càng, chính mình ngủ thiếp đi.
----------------
Cuộc thi kết thúc, ai về nhà nấy, Tiêu Cao Ý dặn lái xe đến đón hắn và Thẩm Quân. Vừa bước lên xe lại không thành thật:
"Bảo bối...hôm qua làm em không vừa lòng sao? Sao lại giận..."
"Còn dám nói..." Thẩm Quân nhéo vào bắp chân hắn.
"Hôn anh...một cái thôi anh không nói nữa." Tiêu Cao Ý chỉ chỉ miệng mình, chờ Thẩm Quân hôn lên.
Lão Trương phía trước mắt điếc tai ngơ, giả bộ cái gì cũng không biết. Đột nhiên lúc này, một chiếc xe khách lao tốc độ nhanh về phía bọn họ. Lão Trương nhanh chóng đánh tay lái, làm chiếc xe đảo một trận quay cuồng.
Hai người phía sau còn anh anh em em ân ái, không ý thức được chuyện gì, thì xe liền "phanh" một cái, đụng vào cây cổ thụ bên đường. Hơn phân nửa chiếc xe đều bị hủy hoại không hình thù.
Tiêu Cao Ý theo bản năng ôm chặt Thẩm Quân, che chở cho cô. Vì thế, điều Thẩm Quân nhớ cuối cùng trước khi ngất đi là Tiêu Cao Ý trên trán máu không ngừng chảy, nhìn nàng cười ôn nhu, máu trên trán hắn cũng không ngừng nhỏ giọt trên người cô, trong nháy mắt, cô hoàn toàn rét run.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!