"Về sau không được phép đến nữa.
" - Phong Tiêu tức giận mà nói không suy nghĩ.
Vân Ngữ Tịch không vui, mặc kệ anh ta là đại boss tương lai của cô, anh ta cũng không thể vô lý như vậy:"Vậy anh nói chuyện với ông nội của anh, đừng tùy tiện đón người.
"
Chỉ với một câu nói như vậy, hai người chiến tranh lạnh mấy ngày.
Đối với Vân Ngữ Tịch cũng không quan trọng lắm, ngược lại thân phận của cô bây giờ là Diệp Ngọc Dao, đắc tội liền đắc tội.
Buổi trưa lúc đang cùng Lưu Huyên Huyên ăn trưa, cô ấy lại hỏi:"Diệp Ngọc Dao, cậu còn muốn đổi chỗ ngồi không?"
Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
Dù là vì lòng tự trọng hay điều gì khác, cô cũng sẽ tự điều chỉnh chỗ ngồi bằng năng lực của mình để cho Hạ Nhất Đông không bao giờ được coi thường cô.
Hai người đã ngồi cùng bàn một thời gian, đến nay lời nói ra cũng chưa đếm qua một bàn tay.
Trong lòng của cô, mỗi lần nhìn thấy Hạ Nhất Đông, bản thân cũng không thể bình tĩnh như không có gì xảy ra được.
Cô thật sự muốn hỏi liệu tình yêu của hai người không thể vượt qua được thử thách của thời gian hay sao?
Rõ ràng hai người đã cùng nhau hứa rằng sẽ cùng nhau cố gắng, cùng nhau mua nhà, cùng nhau có những một gia đình nhỏ của riêng mình.
Hạ Nhất Đông đã miêu tả cho cô về viễn cảnh sau này hai người cùng già đi, cuộc sống bình dị và bình yên, đó là cuộc sống mà cô hằng mong đợi.
Cô đã đặt rất nhiều hy vọng vào tương lai của bọn họ nhưng cuối cùng thì ngược lại.
Anh cưới người khác.
Cô sẽ không bao giờ xuất hiện trong tương lai của anh nữa.
"Này này… chỗ ngồi thôi mà, cậu khóc cái gì?" - Lưu Huyên Huyên giật mình, kết quả người đối diện lại rơi nước mắt:"Nếu cậu thật sự không muốn ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông, tôi sẽ tìm thầy chủ nhiệm đổi cho cậu.
"
Vân Ngữ Tịch chớp chớp mắt, nước mắt chảy dài trên má:"Hình như có con gì bay vào mắt, khó chịu quá.
"
Lưu Huyên Huyên:"! "
Sau khi hai người ăn xong rời đi, vách tường phía sau lưng, Tống Hiểu Minh phát ra một tiếng cười lớn, hướng mắt giễu cợt về phía người nào đó đang im lặng.
Tống Hiểu Minh:"Haha nếu không phải những lời cuối cùng của Diệp Ngọc Dao, tôi khẳng định cô ấy thích Hạ Nhất Đông kia.
"
Phong Tiêu:"! "
Cái này cũng hắn có quan hệ gì.
"Phong Tiêu, cậu phải chú ý hơn, có người nói với tôi, Diệp Ngọc Dao cố tình đứng cuối trong kỳ thi để được ngồi cùng bàn với Hạ Nhất Đông, nhất cự ly nhì khoảng cách, ngày nào người ta cũng ngồi cạnh bên nhau, chỉ e không bao lâu cậu sẽ là người cô đơn… này, này… cậu không ăn nữa sao?"
Tống Hiểu Minh chưa nói xong, Phong Tiêu đã trực tiếp đứng lên rời đi.
"Còn bày đặc ở đây giả vờ lạnh lùng.
"
Tống Hiểu Minh lắc đầu, mấy ngay nay bạn tốt của hắn sắc mặt không tốt lắm, hắn cá rằng nguyên nhân có liên quan đến Diệp Ngọc Dao kia.
Cô gái đó xinh đẹp, nhưng tính cách lại quá lạnh lùng, không biết Phong Tiêu nhìn trúng ở cô ta cái gì.
Thành phố Nam Dương này nữ nhân xinh đẹp rất nhiều lại còn ôn nhu và quyến rũ.
Chỉ cần Phong Tiêu đồng ý, rất nhiều người trong số bọn họ sẽ tiến đến.
Dù sao Phong Tiêu đã mười tám tuổi, mấy năm nữa liền có thể kết hôn.
Với gia thế nhà họ Phong, biết bao nhiêu cô gái muốn làm dâu nhà họ Phong.
Phong Tiêu cảm thấy tức giận trong lòng và luôn tâm trạng không vui.
Dựa theo tính tình của anh, không thoải mái liền trực tiếp dọn đi, thế mà hiện tại anh vẫn ăn ngủ tại nhà Diệp Ngọc Dao giống như bình thường.
Chỉ là cả hai không ai nói với ai lời nào.
Ngồi trong lớp học, điện thoại của Phong Tiêu nhận được tin nhắn:"Phong thiếu, tối nay ở sườn núi Nam Sơn có cuộc đua, cậu có đến không?"
Anh nhét điện thoại vào trong túi quần, sau đó trực tiếp bước ra khỏi lớp.
Tống Hiểu Minh nhìn theo Phong Tiêu lại tiếp tục trốn học, liền nhún vai nằm gục xuống bàn, tự hỏi liệu bản thân có muốn trốn học hay không?
Buổi chiều Vân Ngữ Tịch về nhà không nhìn thấy Phong Tiêu, chừa lại một phần cơm tối, sau đó đi đến lớp học kèm.
Nhưng khi cô đi học kèm trở về, Phong Tiêu vẫn chưa quay về.
Vân Ngữ Tịch nhún vai, hắn đã lớn như vậy, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì được.
3h sáng, điện thoại của cô vang lên reo khắp phòng ngủ.
Vân Ngữ Tịch đang nằm ngủ, nghe tiếng chuông liền quơ tay lấy điện thoại lên theo bản năng, đưa lên tai:"Alo?"
"Bệnh viện Quốc Tế Thiên Tâm, Phong Tiêu xảy ra tai nạn xe.
"
Cánh cửa phòng cấp cứu đóng chặt.
Một thanh niên trẻ tuổi ủ rũ ngồi trên ghế ở hành lang trước phòng cấp cứu.
Nghe thấy tiếng bước chân đi tới, hắn ngước nhìn cô gái trước mặt có chút sững sốt.
Đồ bộ ngủ màu xanh, tóc dựng lên rối bù, vội vàng đi tới, có thể nhìn thấy mồ hôi trên trán cô.
Bạn đang đọc bộ truyện Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss, truyện Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss , đọc truyện Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss full , Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss full , Săn Tình Gặp Ngay Đại Boss chương mới