Trong phòng ký túc xá tối om, Mạn Nghiên đưa tay tìm kiếm vị trí của công tắc đèn, bật lên.
Cô phát hiện bóng lưng của Nhã Yến Kỳ đang nằm trên giường, vội đi đến:
“Yến Kỳ, Yến Kỳ.”
Mộng Nghiên giật mình cả kinh vì người Nhã Yến Kỳ nóng như lửa đốt.
Cô vội vực cô ấy dậy, lay nhẹ:
“Yến Kỳ, cậu sốt cao quá.
Tớ đưa cậu đi bệnh viện.”
“Không…đừng đến bệnh viện.
Tớ nằm ở đây được rồi.” Nhã Yến Kỳ thều thào nói.
Khuôn mặt cô ấy trắng bệnh, hai mắt sưng híp lại, đỏ au vì khóc nhiều.
Hai chân Nhã Yến Kỳ không khép lại được với nhau, run rẫy lên bần bật.
Bộ váy trên người cô còn bị rách toạt ở một bên ngực, trông rất thê thảm.
Mạn Nghiên không dám tưởng tượng hôm qua đã có chuyện kinh khủng gì xảy ra với Nhã Yến Kỳ nữa.
Cô nhanh chóng lấy nước ấm lau người cho Nhã Yến Kỳ, rồi thay cho cô ấy một bộ đồ mới.
Mạn Nghiên bằm một ít thịt heo trong tủ lạnh, nấu cháo cho Nhã Yến Kỳ.
Húp được vài muỗng cháo, Nhã Yến Kỳ đã tỉnh táo hơn được một chút.
Mạn Nghiên cho cô ấy uống thuốc, đến đêm thì bớt sốt.
Nhã Yến Kỳ ngồi trong một góc giường, ôm lấy Mạn Nghiên khóc thút thít:
“Mạn Nghiên, tớ không muốn sống nữa, tên Chu Diễn kia thật kinh tởm…hức…hức.”
“Yến Kỳ, không sao, có tớ ở đây rồi.”
Mạn Nghiên ôm lấy Nhã Yến Kỳ, vỗ đều đều vào vai cô ấy để trấn an.
Trong màn nước mắt dày đặc, Nhã Yến Kỳ kể cho cô nghe về tình hình đêm hôm qua, cô ấy không chỉ bị một tên cưỡng bức, mà tận hai, ba người.
Bọn chúng thay nhau hành hạ Nhã Yến Kỳ đến tận sáng mới bỏ đi.
“Nếu tớ không nghe lời Chu Diễn đến đó thì đâu phải nhục nhã như thế…huhu.
Mạn Nghiên, tớ đã gọi cho hắn ta mấy cuộc điện thoại nhưng hắn không bắt máy.”
“Đừng sợ, đừng sợ.”
Ngoài an ủi cho Nhã Yến Kỳ bình tĩnh lại, Mạn Nghiên không còn biết nói gì cả.
Nhã Yến Kỳ nấc từng cơn liên tiếp, hỏi cô:
“Hôm qua Tề Diễn có làm gì cậu không? Bọn họ chuốc thuốc mê vào trong rượu, tớ nhớ chúng ta đi đến hành lang thì bị bọn họ bắt đi, vậy sao cậu lại về được?”
Mạn Nghiên nghe thấy câu hỏi của Nhã Yến Kỳ mà chua xót ở trong lòng.
Dù là chuyện ngoài ý muốn, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi áy náy.
Nếu hôm qua Tôn Bách Thần có thể cứu cả Nhã Yến Kỳ thì cô ấy đã không phải thê thảm như vậy.
Mạn Nghiên cũng không có đủ dũng khí kể cho Nhã Yến Kỳ nghe sự thật, cô đành nói dối mình may mắn được một nhân viên dọn dẹp trong quán bar phát hiện, cứu đi.
Nhã Yến Kỳ ôm lấy Mạn Nghiên ngủ thiếp đi.
Cả đêm cô nằm trên giường, ngủ cùng với Nhã Yến Kỳ.
Mạn Nghiên thi thoảng tỉnh dậy, lấy khăn lau mặt, lau người cho cô ấy.
Sáng hôm sau Nhã Yến Kỳ vẫn còn mệt, cả người đau nhức đến mức không muốn rời khỏi giường.
Bạn đang đọc bộ truyện Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường, truyện Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường , đọc truyện Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường full , Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường full , Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường chương mới