Kỳ thực Cố Quân ở ngay sát vách Trường Canh, nhưng không giống với bên này, nơi ấy có vẻ lạnh lẽo.
Nếu Trường Canh nói một câu “Không cần hầu hạ”, Quách thái thú nhất định sẽ trơ mặt ra, rùm beng khen “điện hạ cần kiệm yêu dân”, sau đó nhét tới mấy chục tôi tớ.
Nhưng dù cho hắn mượn thêm cả bao gan, Quách đại nhân cũng chẳng dám chạy đến nịnh nọt Cố đại soái.
Cố Quân nhẹ tênh ném ra một câu “Đừng đến quấy rầy”, thế là nơi y ở trừ các tướng sĩ Huyền Thiết doanh đáng sợ ra thì chẳng ai dám tùy tiện tiến vào nửa bước.
Trước kia trong tình huống nghe không thấy nhìn không rõ, Cố Quân sẽ hết sức căng thẳng, đặc biệt ghét người lạ lượn lờ xung quanh.
Thẩm Dịch rất lâu rồi chưa thấy sự căng thẳng nhìn cỏ cây cũng thành binh lính này; vốn tưởng rằng ẩn nấp ở Nhạn Hồi tiểu trấn hai năm, Cố Quân đã học được cách chung sống hòa bình với nhân gian mơ hồ này, nhưng hiện tại xem ra khả năng là vẫn chưa được.
Kẻ học được cách chung sống hòa bình chỉ là “Thẩm Thập Lục”, không phải Cố Quân.
Kỳ thực Cố Quân người này thường nhật tỏ ra bình tĩnh và tính trước trong lòng, thật ra có đến tám chín phần mười là làm bộ, nhưng y làm bộ quá thật, thành thử chẳng ai nhận ra sơ hở cả.
Đồng thời, bệnh điếc và mù của y tuy đều là thật, lại đều giống làm bộ.
Xét từ phương diện này, có thể nói là Cố đại soái đã tự mình giải thích cho câu “giả tác thực thời chân diệc giả”, Thẩm Dịch cũng không biết là trong lòng y thật sự thiếu bộ phận nào, hay chỉ cố ý làm vậy thôi.
A đúng rồi, chân tâm của y kỳ thực cũng là thật, nhưng hình như cũng chẳng mấy ai tin.
Gần tối, màn đêm vừa buông, sao Hôm chưa ló dạng, việc đầu tiên Cố Quân làm sau khi về phòng chính là thắp sáng tất cả đèn đóm.
Sau đó y tháo kính lưu ly, ra sức dụi mắt, nói với Thẩm Dịch: “Lấy thuốc cho ta.”
Thẩm Dịch là một kẻ lắm điều nho nhã, lải nhải là nghề tay trái ngoài đánh trận, quen thuộc tiếp lời: “Đại soái, dược có ba phần độc, chưa đến thời điểm lửa sém lông mày, ta thấy ngươi nên cố gắng uống ít thôi…”
Cố Quân mặt không biểu cảm đứng ở dưới đèn, ánh mắt hơi mù mờ, không phản ứng.
Thẩm Dịch liền ngậm miệng – y đã nhớ ra, ở khoảng cách này, Cố Quân không nghe thấy y nói gì.
Bệnh điếc của Cố Quân là một tuyệt chiêu khắc chế kẻ lắm điều, một kích tất sát, những năm qua chưa bao giờ thất thủ, Thẩm Dịch đành phải im lặng xuống bếp sắc thuốc.
Kính lưu ly là một thứ rất dở, kẹp trên mũi, xung quanh hơi có biến hóa nóng lạnh là đều bám sương trắng che tầm nhìn, lại còn rất dễ vỡ, một khi vỡ cũng rất dễ làm mắt bị thương, hết sức bất tiện cho việc hành động của võ tướng, nhưng nếu chỉ là ở trong nhà mình, lúc cần gấp đeo một chút cũng không hề gì.
Sau khi Thẩm Dịch đi ra cửa, Cố Quân đã một lần nữa đặt kính lưu ly lên mũi, tự mình mài mực, cầm bút bắt đầu viết tấu.
Quách thái thú tuy chỉ là tiểu quan biên giới, nhưng cuộc sống không hề thanh bần, đèn trên bàn không phải loại bình thường, mà là một ngọn đèn măng-sông có thể chỉnh sáng tối, dựa trên viền hoa quá phức tạp, thì có khả năng còn là mua từ người di. (Di trong man di)
Cạnh đèn măng-sông có một cái đồng hồ Tây Dương nhái như thật, chỉ là nhìn kỹ thì thấy bên trên đánh các dấu be bé gồm thiên can địa chi và mười hai canh giờ, trên góc phải còn có cửa sổ nhỏ cho thấy hai mươi bốn tiết thay đổi, có vẻ dở ngô dở khoai, phần dưới cái đồng hồ trong suốt, bánh răng lớn bé đều đều đẩy đi, Cố Quân ghét thứ này, bởi bánh răng quay rất ồn ào, định bụng hôm khác kêu người lấy ra.
Nhưng trước mắt thì không hề gì, vì dù sao y cũng chẳng nghe thấy.
Chờ Thẩm Dịch bưng một bát thuốc quay lại, thì Cố Quân vừa vặn viết xong gác bút.
Cố Quân: “Xem thử giúp ta xem có chỗ nào chưa ổn hay không.”
Đèn măng-sông sáng chói mắt, trên chụp đèn còn có một loạt nữ nhân Tây di lộ ngực, họ õng ẹo uốn éo, lộ rõ đến từng chân tơ, Thẩm Dịch dùng tay che ánh sáng một chút, làu bàu: “Thật khiếm nhã!”
Sau đó y nhanh chóng xem lướt một lần tấu chương của Cố Quân, than ngắn thở dài: “Có chỗ chưa ổn hay không? Đại soái à, thứ cho Thẩm mỗ tài hèn học ít, ta chẳng thấy có chỗ nào ổn cả.”
Cố Quân: “Hả? Cái gì?”
Thẩm Dịch: “…”
Thẩm Dịch vê một góc bản tấu của Cố Quân, nhét lại vào lòng y, nhẹ nhàng đỡ khuỷu tay y, lại chỉ chỉ cái sập nhỏ bên cạnh, ý bảo y ra đó ngồi cho mát, rồi tự mình trải giấy chấm mực, định bắt đầu viết lại một tờ mới.
Cố Quân bưng bát thuốc, thoải mái dốc một hơi cạn sạch, sau đó ngả lên sập mỹ nhân tinh xảo, giày cũng không thèm cởi, chân bắt chéo rõ cao, lẳng lặng chờ thuốc có tác dụng, đồng thời tay y cũng chẳng nhàn rỗi – Cố Quân nhanh nhẹn gấp tờ sớ ban nãy thành một con chim én, sau đó phóng thẳng tới gáy Thẩm Dịch.
Tay tên này khốn đến mức nào!
Thẩm Dịch nghe thấy tiếng gió, giơ tay chụp lấy, quả thực rất bất đắc dĩ, hỏi Cố Quân: “Ta nói thế này nghe thấy không?”
“Cũng được, hơi mơ hồ một chút,” Cố Quân nói, “Dù sao thì ý ta chính là như ban nãy viết, ngươi theo đó sửa lại cho hay giúp ta là được rồi.”
Thẩm Dịch thở dài: “Đại soái, ngươi nói với Hoàng thượng, là hoàng tứ tử điện hạ nhìn thấu âm mưu của Hồ nữ và người man, đại nghĩa diệt thân, mới giúp quân ta chiếm tiên cơ, nhất cử tiêu diệt người man? Chuyện này ngươi tin nổi không?”
Cố Quân chẳng biết uống linh đan diệu dược gì, mà hai nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt và vành tai phảng phất sống lại, một lần nữa đỏ tươi.
“Không thì sao?” Cố Quân hỏi lại, “Chẳng lẽ nói với Hoàng thượng, ta muốn độc bá quân quyền Đại Lương rất lâu rồi, Tây chinh mới kết thúc đã gấp gáp toan tính thâu tóm binh quyền Bắc cương, sớm muốn mượn cơ hội bảo hộ tiểu hoàng tử để chạy đi đặt bẫy người man? Hay là nói ta âm thầm nhúng tay vào chợ đen tử lưu kim bị cấm, vô tình phát hiện lượng tử lưu kim mấy năm nay chảy vào chợ đen lớn đến bất thường?”
Thẩm Dịch: “…”
Cố Quân dõng dạc không ngượng: “Ngươi có thể vo tròn một chút, để nó có vẻ đáng tin hơn, chứ không thì ta cần ngươi làm gì? Hơn nữa, có bà mẹ ruột xui xẻo kia, thằng bé Trường Canh sau khi về kinh không thể thiếu bị mấy lão vương bát đản làm khó dễ, lát ngươi còn phải gọt giũa ngon lành cho ta, cứ nói tứ hoàng tử dù rằng thân thế thê khổ, nhưng tấm lòng tinh trung báo quốc chân thành không giảm, nhất định phải thổi cho bi tình vào, chỉ cần làm Hoàng thượng phát khóc, xem còn kẻ nào dám lắm miệng.”
Thẩm Dịch: “…”
Mới bắt y dỗ hoàng tử xong, lại bắt y làm Hoàng đế khóc.
Thẩm Dịch cười gằn gác bút: “Mực trong bụng Thẩm mỗ không đủ, Đại soái nên mời cao nhân khác đi.”
Cố Quân: “A!”
Thẩm Dịch nghiêng đầu, thấy y không hề có thành ý chơi khổ nhục kế: “Ta đau đầu, đau đau đau đau sắp bể rồi – Quý Bình huynh, trừ huynh ra, bên cạnh ta không còn ai giúp đỡ, sao huynh nhẫn tâm phụ ta chứ? Trần thế thê lương này thật là vô tình vô nghĩa, ta còn sống làm gì nữa?”
Nói xong y ôm ngực ngã vật xuống sập, dùng tư thế ván quan tài mà giả chết.
… Nói đau đầu mà ôm ngực làm quái gì?
Trên mu bàn tay Thẩm Dịch nổi lên hàng loạt gân xanh li ti.
Nhưng lát sau, Thẩm Dịch bất đắc dĩ vẫn đành một lần nữa ngồi xuống, trải giấy, cân nhắc câu từ mà sửa tấu chương cho Cố Quân.
Cố Quân sau khi nằm xuống không làm xác chết vùng dậy nữa, bởi vì y đau đầu thật, Thẩm Dịch cũng biết – đây là di chứng của bát thần dược kia, uống thuốc xong, thoạt đầu có một nén nhang tai thính mắt tinh, toàn thân khoan khoái vô cùng, chờ một nén nhang này qua, đầu y sẽ đau như búa bổ, vừa mở mắt liền cảm thấy hết thảy bên cạnh đang xoay vòng vòng, tất cả thanh âm lúc xa lúc gần.
Loại bệnh trạng này khoảng non nửa canh giờ sau mới chậm rãi giảm đi, sau đó tai mắt y có thể tạm thời giống người bình thường.
Bình thường bao lâu thì khó mà nói – khi Cố Quân lần đầu tiên dùng loại thuốc này, y đau đến mức phải đâm đầu vào cột giường, sau đó chừng hơn ba tháng nhìn rõ và nghe rõ, làm cho y suýt nữa quên trên người mình còn có hai cơ quan không tốt. Mà theo việc y dùng thuốc ngày càng thường xuyên, một mặt luyện thành tuyệt kỹ mặc kệ đau cỡ nào cũng có thể cắm đầu ngủ ngay, đồng thời dược hiệu tựa hồ cũng đang chậm rãi giảm đi.
Đến bây giờ, một liều thuốc chỉ có thể dùng được dăm ba hôm.
“Có khả năng qua vài năm nữa là triệt để hết hiệu nghiệm thôi.” Thẩm Dịch nghĩ.
Hai người một ngồi một nằm, chẳng nói năng gì, tận đến đêm khuya, xa xa vẳng tới tiếng điểm canh, Thẩm Dịch mới gác bút, quay người lại nhặt một tấm chăn đắp cho Cố Quân. Cố Quân vẫn duy trì tư thế ngủ ván quan tài hệt như lúc đầu, không hề nhúc nhích, chỉ có mày nhíu lại, môi và má nhợt nhạt không chút máu, hai nốt ruồi chu sa tôn nhau sáng lên.
Thẩm Dịch nhìn y một cái, rồi khẽ khàng đi ra ngoài.
Ngày hôm sau, Cố đại soái vừa bò dậy thì lại thành một An Định hầu sinh long hoạt hổ.
Trời còn chưa sáng, Thẩm Dịch đã bị Cố Quân dậy sớm đập cửa đánh thức, ngái ngủ ra mở cửa.
Chỉ thấy Cố Quân rất đắc ý nói: “Thứ ta đặt rốt cuộc đã tới tay rồi, ngươi cứ chờ xem, ta đi thỉnh tội, bảo đảm có thể dỗ được tiểu hỗn đản đó!”
Thẩm Dịch ra sức chớp chớp mắt, trong lòng có chút dự cảm xấu.
An Định hầu sai bốn tướng sĩ Huyền Thiết doanh khiêng cái rương to còn dài hơn cả xà nhà, hùng dũng đi tìm Trường Canh, khi đi qua gốc bạc hà hôm qua phá hoại, lại bứt một lá nhét vào miệng, cũng không ngại rìa lá chọc, dùng phiến lá thổi một khúc do y tự sáng tác, từ đằng xa tuyên cáo lão nhân gia đại giá quang lâm.
Kết quả là vừa bước một chân vào cửa viện của Trường Canh, một thanh trọng kiếm đằng đằng sát khí đã mở cửa đón khách, tiểu tư chuẩn bị dâng trà bên cạnh sợ quá hét lên một tiếng, khay trà rơi xuống đất, ấm chén bát đĩa cùng nát bét.
Cổ tay áo Cố Quân nháy mắt bắn ra một thanh tiểu đao dài bằng bàn tay, đè lên trọng kiếm Trường Canh đang cầm, cả người trượt đi như cá bơi, rìa hai lưỡi đao sắc bén ma sát nhẹ, phát ra một tiếng ngân nga. Sau đó Cố Quân bấm tay bắn nhẹ, cổ tay Trường Canh tức khắc tê rần, suýt nữa đánh rơi trọng kiếm, đành phải thối lui.
Cố Quân bắn tiểu đao về bao cổ tay, chắp tay cười nói: “Mới sáng sớm, điện hạ có việc gì không hài lòng à? Không sao, cứ việc trút lên người thần cho nguôi giận là được.”
Trường Canh: “…”
Có thể tên họ Cố tự cho là mình đến chịu đòn nhận tội, nhưng đáng tiếc, nhìn kiểu nào cũng giống đặc biệt đến gây sự hơn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!