- Đúng vậy, cha ta rất ái tài, người có thể làm cho hắn tự tay đề bạt không nhiều lắm. Giang Trần, đây là cơ hội lãng tử hồi đầu của ngươi, cũng là cơ hội để ngươi trở nên nổi bật. Ngươi cũng biết, trong liên minh 16 nước, bao nhiêu người tranh nhau, muốn ở trước mặt phụ thân ta biểu hiện một chút, muốn hắn ưu ái, được hắn đề bạt.
Giang Trần ung dung cười cười:
- Nói như thế, ta nên thụ sủng nhược kinh, sau đó phi thường cảm động đáp ứng, giả bộ như rất nhiệt tình, cùng ngươi hóa thù thành bạn, đúng không?
Thiết Xán thấy bộ dạng Giang Trần giống như cười mà không phải cười, hoàn toàn không có nửa phần cảm động, đã biết rõ mình uổng phí nước miếng rồi.
- Giang Trần…
Sắc mặt Thiết Xán trầm xuống.
- Chẳng lẽ ngươi là con rùa ăn quả cân, quyết tâm muốn đối nghịch Thiết gia chúng ta đến cùng? Ngươi có nghĩ tới hay không, làm như vậy, ngươi có chỗ tốt gì? Đắc tội Thiết gia chúng ta, về sau dù ngươi tiến vào Bảo Thụ Tông, lại có thể có bao nhiêu tiền đồ?
Lời này, tuy là uy hiếp, nhưng mới nghe, cũng có vài phần đạo lý.
Đổi lại thiên tài thế tục, nghe xong lời này, hoàn toàn chính xác sẽ nghĩ lại thoáng một phát.
Chỉ là, Giang Trần cuối cùng là Giang Trần. Loại uy hiếp này, Giang Trần thật sự là nghe đến lỗ tai nhàm chán.
- Thiết Xán, ngươi cảm giác ưu việt, ta có thể minh bạch. Bất quá, ngươi muốn cầm Thiết gia đến uy hiếp ta, vậy thì tiết kiệm nước miếng một chút đi.
Giang Trần trêu tức, bỗng nhiên sắc mặt phát lạnh, ngữ khí cũng đi theo trầm xuống:
- Nếu như ngươi còn nói nhảm nữa, nói chuyện không quan hệ chủ đề chuộc người, vậy thì cút đi, đàm phán chấm dứt, trở về chuẩn bị hậu sự cho bọn hắn.
- Ngươi...
Trên đường đi Thiết Xán nghĩ rất nhiều kế sách, cuối cùng nhất thi triển sách lược trấn an, ý định mê hoặc Giang Trần, để cho Giang Trần chịu thua.
Kết quả hắn phát hiện, mình lại một lần nữa ngây thơ rồi.
Giang Trần này, căn bản là dầu muối không tiến, đối với Thiết gia hắn, hoàn toàn không có nửa điểm kiêng kị.
Cố gắng ngăn chặn xúc động cơ hồ muốn bạo tẩu, Thiết Xán biết rõ, hiện tại hắn không có tư cách nổi giận, nếu như hiện tại hắn buông tha đàm phán, chỉ sợ Giang Trần này sẽ lập tức sát nhân.
Khuôn mặt tức đến đỏ bừng, Thiết Xán nhẫn nhịn hồi lâu, mới nghẹn ra một câu:
- Ngươi ra giá đi.
Giang Trần cười nói:
- Lời này nghe, mới có chút giống như tiếng người.
Nói xong, từ trong tay áo lấy ra một quyển trục, đặt lên bàn, khẽ đẩy đi qua.
- Đây là cái giá ta mở, nhớ kỹ, là giá chót. Ngươi trả giá một lần, ta giết một người. Trả giá hai lần, ta giết hai người.
Giang Trần nói xong, thảnh thơi dựa vào ghế, ngón tay ở trên mặt bàn gõ động, phát ra thanh âm cốc cốc cốc.
Thanh âm kia, rõ ràng là tiết tấu lừa đảo.
Thiết Xán biết rõ danh sách này tuyệt đối sẽ sư tử mở miệng lớn, ôm tâm tính như vậy, cầm danh sách lên xem xét. Vừa xem xét, Thiết Xán trực tiếp thốt ra:
- Ngươi... Ngươi đây là cướp bóc.
- Ngươi nói đúng.
Vẻ mặt Giang Trần như cả người lẫn vật vô hại.
- Cướp bóc, tổng so với sát nhân càng tốt? Thiết Xán, đừng nói với ta những chuyện này, ta coi như là lưu chút tình cảm rồi. Nếu như lần này thất bại là ta, tin tưởng hiện tại ta ngay cả toàn thây cũng không thể. Cho nên, lần này ta cướp bóc, đoạt lẽ thẳng khí hùng, đoạt là đương nhiên.
Ngữ khí của Giang Trần ung dung, nếu là đàm phán, hắn cũng không muốn nói những lời nói nhảm kia.
Thiết Xán cầm lấy danh sách, hai tay khẽ run lên.
Phần danh sách này, cũng không phải Thiết gia ra không nổi, nhưng tuyệt đối là sư tử mở miệng lớn, hơn nữa là phi thường lớn.
Bạn đang đọc bộ truyện Sát Thần Chí Tôn tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sát Thần Chí Tôn, truyện Sát Thần Chí Tôn , đọc truyện Sát Thần Chí Tôn full , Sát Thần Chí Tôn full , Sát Thần Chí Tôn chương mới