Đây là lời nói ra lúc say, đáng ra, Vân Nhất Hạc không nên nói những lời này. Nhưng anh đã nói. Mà tên ngốc như Hàn Tuấn Hi lại tin những gì anh nói, còn hỗ trợ cho anh y như đề nghị nữa. Vân Nhất Hạc vốn không phải người uống giỏi, sau khi uống đến ly rượu rum thứ tư, anh bắt đầu có vẻ mơ màng.
Chất lỏng trong suốt đầy hấp dẫn sóng sánh nhẹ trong ly, những viên đá va vào thành ly phát ra những âm thanh giòn tan nho nhỏ. "Em quen người đó hơn một năm." Bàn tay cầm ly hơi nâng lên, động tác lộ ra vẻ lười biếng tao nhã, "Sau đó, em phát hiện ra, tất cả những gì kẻ đó muốn là sức ảnh hưởng, tiền bạc, danh tiếng, các mối quan hệ của em...!Anh ta cũng đang làm kinh doanh, còn em có mọi thứ anh ta cần...!" "Đúng là..." Hàn Tuấn Hi cau mày, bĩu môi mắng, "Hèn." "Vâng, em cũng cảm thấy mình thật hèn, chẳng qua là phát hiện quá muộn." "Ai nói cậu! Tôi nói là đồ ngu kia cơ!" Không biết làm sao đột nhiên bật cười, Hàn Tuấn Hi nghiêng người sang vỗ vào mu bàn tay người kia, "Sếp Vân của chúng ta sao lại có thể là kẻ hèn hạ được, đúng không?" "Sao em lại không thể chứ?" "Bởi vì tôi nói cậu không phải." Hàn Tuấn Hi đưa ra một câu trả lời khiến người khác thật không hiểu nổi, sau đó nháy mắt phải, cầm ly lên tự mình nhấp một ngụm rượu rồi nói thêm, "Được rồi, về sau nếu gã đó còn tới, tôi không gặp thì không sao.
Chứ chỉ cần có mặt tôi ở đây, gã tới lần nào tôi đánh gã lần đó." "Anh yên tâm, anh ta sẽ không trở lại đâu, đương nhiệm à." Đột nhiên bật cười, Vân Nhất Hạc lắc đầu, nhìn chằm chằm vào đối phương, nhìn đến mức người Hàn Tuấn Hi muốn tê dại, lúc này mới nói tiếp, "Anh Tuấn, hôm nay, em thực sự phải cảm ơn anh." "Cho tôi phiếu bé ngoan đi." Anh gần như bị sặc vì trò đùa nhạt nhẽo đó, cúi đầu một lúc mới bình tĩnh lại, Vân Nhất Hạc hớp vài ngụm rượu trong ly, sau đó cầm lấy chai rượu, rót thêm nửa ly rồi bỏ thêm đá vào. Cả hai không nói chuyện trong khoảng chừng nửa phút, sự im lặng bị phá vỡ là lúc Vân Nhất Hạc đang nhỏ giọng lẩm bẩm điều gì đó bằng tiếng Anh.
Tiếng Anh của Hàn Tuấn chỉ ở mức tiêu chuẩn, nhưng hắn vẫn có thể nghe được, đó là tiếng chửi người. "Chửi bằng tiếng Trung mới đã hơn, chuyện này cậu biết chưa." "Ở trước mặt anh, em ngại chửi bằng tiếng Trung lắm." "Là bởi tôi chửi chuyên nghiệp hơn cậu sao?" "Có lẽ vậy." Lại bị tên kia chọc cười, Vân Nhất Hạc vừa uống rượu vừa thở dài, "Thật ra có đôi khi em thấy rất chán nản.
Học tiếng Anh bao năm như vậy mà cuối cùng thành thạo nhất lại là chửi thề." "Cũng phải vậy thôi, chuyện thường thấy mà.
Cơ mà, tiếng Anh của cậu là giọng Anh Anh nhỉ, tôi nghe thấy giống." "A, vâng, em từng sống mấy năm ở Manchester, nên giọng bị lai tiếng địa phương ở đó." "Ồ ~~ tôi hiểu rồi." Khoa trương gật đầu, Hàn Tuấn Hi chỉ vào mình, "Tiếng Anh của tôi là giọng Mỹ kiểu của người Bắc Kinh nói ấy, tính địa phương cực kỳ đặc sắc luôn." "Anh Tuấn, anh đừng chọc em nữa." Bởi vì men say mà cười thôi cũng thấy mệt, Vân Nhất Hạc đưa tay lên sờ mặt, áp ly đá lạnh vào má mình, bình tĩnh lại một lúc rồi hỏi, " Khi anh ở nhà chắc hài lắm nhỉ." "Ba tôi mới là người chịu phụ trách tấu hề." Hàn Tuấn Hi nhún vai, "Ông già trời sinh là cây hài rồi." "Bác hài vậy à?" "Đâu chỉ hài, mà có khi ổng còn như trẻ trâu ấy, thích nói thích quậy, làm mấy việc chẳng phù hợp với tuổi ổng tí nào.
Hồi tôi còn học cấp ba, trong tiệc sinh nhật của thằng bạn cùng lớp, tôi uống nhiều lắm.
Ba tôi vốn cấm tôi uống rượu trước khi trưởng thành, nhưng tôi đâu có nghe lời.
Đáng ra uống xong thì phải sợ đúng không, còn tôi thì không thèm trộm về nhà luôn, cứ thế nghênh ngang vào rồi đi thẳng tới phòng ngủ.
Nhưng ba tôi lại chẳng mắng tôi câu nào, cậu không thể biết được là ổng xử lý tôi thế nào đâu." "...Bác ấy đã làm gì?" Luôn cảm thấy tiếp theo đó sẽ là một trò đùa lớn, Vân Nhất Hạc tạm thời đặt cái ly lên bàn. "Ổng lấy bút lông dầu vẽ lên trán tôi, một đống cứt." "Lúc anh đang ngủ à?" Biết là không được cười, nhưng vai Vân Nhất Hạc vẫn rung lên, còn mặt thì chẳng có biểu cảm gì mà nhìn đối phương. "Ừ, lúc tôi thức dậy rồi đi rửa mặt, nhìn vào gương liền bị sốc! Mất một lúc lâu mới tỉnh hồn lại được, nhưng mà chắc cậu cũng biết bút dầu khó rửa thế nào rồi ấy..." "Sau đó thì sao?" "Sau đó thì vẫn rửa sạch được, cơ mà da bị đỏ hết lên.
Tôi cũng đâu dám ăn vạ, ông già cũng chẳng nói gì.
Đến tối, trước lúc ăn cơm, ổng sai tôi đi mua bánh kếp, lúc tôi thay đồ xong rồi chuẩn bị xuống lầu, lúc đó ổng còn vỗ vào lưng tôi một cái dặn qua đường cẩn thận.
Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi ấy chứ.
Kết quả cậu đoán thế nào! Tôi mua bánh xong, lúc trở lại trước nhà, hàng xóm thấy tôi đều bảo, Đại Tuấn, sau lưng cháu dán cái gì kìa.
Vừa chạm vào, hóa ra là sau lưng bị dán một mảnh giấy, viết bằng bút lông dầu luôn, trên đó ghi mấy chữ thật lớn – Tôi là thằng con bất hiếu, khiến bố mẹ lo lắng! Cậu thử tưởng tượng xem lúc đó tôi cảm thấy thế nào? Vòng vèo một hồi, hóa ra là ổng lén dán miếng giấy lên lúc vỗ lưng tôi! Trời ơi, má nó...!đúng là ông ba của tôi mà...!Nhưng mà cách đó có tác dụng thật, từ đó về sau, đến tận khi tốt nghiệp cấp ba, tôi đều không chạm tới giọt rượu nào, chuyện cũ quá đau thương, cứ nhớ tới là lại lo lắng..." Sắp cười đến chảy nước mắt, Vân Nhất Hạc nhìn cử chỉ ôm ngực cường điệu của đối phương, vẻ mặt vừa vui vừa mếu khi nhớ lại những ký ức xưa cũ, anh đợi đến khi bình tĩnh lại mới thuận miệng hỏi tiếp. "Vậy thì người nghiêm túc trong nhà anh chắc là mẹ anh nhỉ?" "Ừ, dù sao thì mẹ tôi cũng là cô giáo mà, còn tôi và ba thì đúng kiểu hề hề không nghiêm túc." Người đàn ông gán cho ông ba mình hình tượng như vậy, giờ vẫn đang chìm trong ký ức, chẳng đợi đối phương hỏi gì, cứ tự mình luyên thuyên tiếp. Hắn kể cho Vân Nhất Hạc biết dượng hắn họ Triệu, người quê ở Hắc Long Giang, đầu những năm 1980, ông ấy rời đơn vị công tác thoát ly lên Bắc Kinh buôn bán, vốn là người tốt bụng nên thực tế ông ấy chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Một thời gian ngắn sau khi cuộc sống ổn định, ông ấy được người quen giới thiệu với mẹ Hàn Tuấn Hi, lúc này đã cắp nách con nhỏ hai tuổi rưỡi, cũng chẳng ngại là "đồ cũ" như người ta nói mà rước vào cửa, ông ấy thấy người phụ nữ này hiểu lễ nghĩa, siêng năng, con trẻ thì hoạt bát, hiếu động, dễ thương nên mới đưa hai mẹ con vào nhà.
Theo cách ông già nói, vừa cưới được một cô giáo trẻ trung ít hơn ổng cả mười tuổi, người ta mới hai bảy hai tám đương lúc xuân sắc, chưa kể còn được thêm một cu cậu béo mập, kiếm đâu ra chuyện tốt hơn thế này?! Lần thứ hai chắp nối này tạo ra một nhà ba người, cuộc sống cùng dần sung túc, lời ra tiếng vào của mấy người rảnh rỗi cùng dần biến mất.
Khi Hàn Tuấn Hi tốt nghiệp tiểu học, dượng hắn từ bỏ con đường kinh doanh mạo hiểm, thấy tiền tiết kiệm cũng tạm ổn, con cũng lớn hơn, ông cũng đến tuổi trung niên nên muốn cuộc sống ổn định, đảm bảo hơn, thế là quay trở lại nhà máy, vốn những năm qua vẫn chưa mai một kỹ thuật, giờ lại thêm luyện tập thường xuyên nên tay nghề vẫn tốt, cuối cùng thì ông trở thành người vẽ bản thiết kế trong một nhà máy quốc doanh. Đến năm 60 tuổi, ông thuận lợi về hưu, số tiền dành dụm được từ việc kinh doanh cũng vừa đủ cho con trai học hết cấp ba rồi vào đại học, ông còn dùng một phần để sửa sang nhà cửa.
Năm đó là 2003, ông Triệu ở nhà nhàn rỗi, thú vui hàng ngày là đi dạo, đi chợ, đón vợ đi làm về.
Hai vợ chồng tay trong tay đi trên đường, nói mãi không hết chuyện vui, chuyện nhà cũng như thể nói mãi không đủ. Hàn Tuấn Hi lớn lên trong một gia đình như vậy, thể hiện một năng lượng hoang dã chỉ có ở những đứa trẻ trong gia đình ít thành viên, nhưng nó là mối tình cảm gia đình khiến người khác phải ghen tị, không thể xóa nhòa được. "Vậy mà trong ngần ấy năm giọng của anh lại không pha giọng Đông Bắc nhỉ." Vân Nhất Hạc có chút tò mò hỏi, chờ người kia trả lời. "Tiếng phổ thông của ba tôi thậm chí còn chuẩn hơn của tôi, tôi còn bị pha giọng Bắc Kinh ấy, còn ông già nói là giọng phổ thông trên bản tin radio cơ.
Ổng chỉ nói tiếng Đông Bắc khi gọi điện cho người thân ở quê hoặc khi gặp phải lừa đảo qua điện thoại, ông già còn thích chơi lại mấy tên lừa đảo nữa, thủ đoạn thì nhiều vô kể, chưa kể tiếng địa phương nặng, mỗi lần tôi với mẹ chạy tới hiện trường còn phải ráng nhịn không được cười thành tiếng, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả chống lừa đảo của ổng." Càng nói càng phấn khích, Hàn Tuấn Hi kể lại hai ba câu chuyện chống lừa đảo của ba mình, sau đó khi tiếng cười dần tắt, hắn uống vài ngụm rượu, nhìn Vân Nhất Hạc, "Còn cậu thì sao?"
"Em thì thế nào?" "Cậu cũng không nói tiếng địa phương mà." "Em cũng xem như là thế hệ thứ tư di dân rồi, sao còn nói tiếng địa phương được." "Vậy người nhà cậu thì sao?" "Ông nội thì tiếng địa phương nặng, nhưng không phải tiếng ở quê.
Ông bảo giọng ông là món ăn Hồ Bắc do người Bắc Kinh nấu, chẳng ra giọng tỉnh nào với tỉnh nào." Cười nhẹ một tiếng, nói về chuyện nhà mà anh hầu như chưa từng nhắc đến với ai, Vân Nhất Hạc thở dài, "Mà nói đến ba em, ba em thậm chí còn không nói được tiếng quê luôn." "Vậy là bác ấy sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh nhỉ?" "Vâng." "Khó trách." "Có một lần Tiểu Diêu mới tới Bắc Kinh, lúc chào ba em có nói mấy câu bằng giọng ở quê, cậu chàng nói nhanh lắm, lúc đó hai ba con cứ ngơ ra, nghe không hiểu gì cả, bây giờ ngẫm lại, đúng là mất gốc quá rồi." "Tiểu...!À là cậu nhóc ở quầy bar nhỉ." "Vâng." "Hai cậu là đồng hương?" "Là con của họ hàng em." "À ——" Gật đầu, Hàn Tuấn Hi lại rót cho mình một ly rượu khác, "Bảo sao, hôm đó tôi có tra lại xem chữ Diêu có nghĩa gì, đọc là shao bằng tiếng địa phương phải không?" "Đúng rồi." "Hơn nữa nó có nghĩa là..." "Khoai lang." "Đúng vậy à, tôi cũng không dám xác định." "Thật." "Vậy, cậu chàng được gọi là Củ khoai nhỏ à?" "Đó chỉ là cách gọi thân thiết bằng tiếng quê thôi, tên thật của em ấy cũng không có chữ này." Không có gì để giải thích thêm, hoặc dường như anh không muốn mất thời gian để giải thích những chuyện này, Vân Nhất Hạc uống cạn rượu trong ly, sau đó lại rót thêm hơn phân nửa ly nữa. "À —— hiểu rồi." Vẻ mặt Hàn Tuấn Hi như vừa bừng tỉnh, đồng thời cũng bắt đầu có chút lo lắng, đối phương càng uống càng dữ, chuyện này thật sự...! ổn không? Lo lắng đến một mức độ nào đó, nhưng lại không tiện nói ra, chỉ đến khi hơi say, hắn mới bắt đầu đối mặt với người đàn ông rõ ràng là đang say với tốc độ rất nhanh, dùng những câu nói đùa để giảm bớt căng thẳng và bầu không khí kỳ quái của đôi bên, "Cậu nhìn này, ở cùng với giám đốc Vân cậu quả là bầu trời học vấn." "...!Không phải đã bảo anh đừng gọi em là giám đốc Vân rồi sao." Anh nheo nheo đôi mắt, môi cũng khẽ mím lại, Vân Nhất Hạc chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Hàn Tuấn Hi, lững thững, chậm rãi ngồi lên tay vịn của chiếc ghế salon.
Anh cầm ly rượu bằng những ngón tay dài mảnh mà xinh đẹp, lại gần, chạm vào ly của người kia một cái "đinh", sau đặt miệng ly lên môi, nhanh chóng uống cạn nửa ly rượu mạnh. Sau đó suy nghĩ thử một chút thì bầu không khí, kể từ lúc đó liền trở nên hoàn toàn không đúng. "...! Nhất Hạc, uống cũng nhiều rồi ấy." Cảm thấy tình hình đang trở nên tồi tệ, Hàn Tuấn Hi đưa tay tới, cầm lấy chiếc ly của đối phương, đặt lên bàn, "Uống ít rồi đi ngủ còn tốt, chứ uống nhiều vậy lại ảnh hưởng đến sức khỏe." "Miễn không đau lòng...!là được." "Cậu rất thích gã đó à." Nhìn khuôn mặt điển trai ấy lộ ra vẻ uể oải, Hàn Tuấn Hi cảm thấy có chút không thoải mái, không vui, hắn cũng đặt ly rượu của mình xuống, sau đó cố gắng đỡ Vân Nhất Hạc ngồi lại xuống ghế.
Nhưng đối phương cũng không phối hợp, mà chỉ cười rồi lắc đầu, cười khổ, thích sao? Từ lâu đã chẳng còn thích nữa, bây giờ sót lại đều là sự không cam lòng, rất không cam lòng, đường đường là sếp Vân, sao có thể mù quáng đến mức bị lợi dụng, bị bóc lột còn hồn nhiên chẳng hề phát giác? "Dù sao cũng qua rồi, không cam lòng cũng vô ích, nếu không cậu nói cho tôi biết gã ở đâu đi, tôi sẽ nhờ vài anh em đến cho gã bài học? Cậu quyết định xem đấm gãy bao nhiêu cái răng của gã đi, chúng tôi đảm bảo làm gã rụng đủ." Nói đùa, giơ cái bình rượu kia qua đầu, người đàn ông ngồi trên tay vịn ghế salon cũng bắt đầu lung lay sắp ngã, Hàn Tuấn Hi đứng dậy, kéo cánh tay đối phương, "Nào, cậu ngồi xuống chỗ này trước nào, ngồi xuống đi, đừng ngã." "Không cần đâu anh Tuấn, thật không cần đâu..." Vân Nhất Hạc lắc đầu không chịu hợp tác, ánh mắt mơ màng, giọng kéo dài ra, rõ ràng đang từ chối, nhưng vẫn cứ nắm chắc cổ tay áo của người kia, hai người quấn lấy nhau trong một tư thế vô cùng khó xử.
Cuối cùng, khi Hàn Tuấn Hi dùng chút sức đẩy anh lên ghế salon, chẳng biết là vô tình hay cố ý, Vân Nhất Hạc mượn cơ hội sắp ngã, còn người đàn ông kia thì vội vàng đỡ lấy anh, đột nhiên rướn người về phía trước, cứ như vậy dán đôi môi mát lạnh còn vương mùi rượu rum vàng lên khóe môi người kia. Sau đó, anh khẽ mở miệng, quyến rũ và khiêu khích tột độ, anh cắn nhẹ lên má Hàn Tuấn Hi một cái rồi vươn đầu lưỡi liếm lên vết răng mờ mờ. Anh giống như một con mèo chơi đùa rất high cùng con người, chẳng biết nặng nhẹ, chẳng có chút băn khăn nào, chỉ cần bản thân vui sướng là được. Còn con người bị anh cắn thì toàn thân đã cứng đờ, trên lưng có gai, mặt xám ngắt, chết lặng. "Này...! Nhất Hạc, say, cậu say rồi, nào, ngồi ngay lại nào, ngồi xuống đi." Lời nói trở nên lộn xộn, Hàn Tuấn Hi cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, vẫn muốn đặt kẻ gây rối đã cười thấp giọng xuống ghế salon. Lúc này Vân Nhất Hạc vẫn không nghe lời hắn, không biết sức lực từ đâu ra mà hất được cả bàn tay từng luyện Sanda ra, nói rằng mình nóng quá phải đi tắm, anh phớt lờ người đàn ông đang sợ hãi mình, khẽ lắc lư rồi sải bước vào phòng tắm ở phía sau. Cho đến khi bóng lưng kia biết mất sau cánh cửa, đến khi cánh cửa bị đóng sầm lại, đến khi tiếng nước chảy vang lên, Hàn Tuấn Hi vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt vẫn còn bàng hoàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Chạm vào gò má hơi nhói đau của mình, hắn ngồi xuống ghế salon. Có lẽ, hắn nên nhanh chóng rời khỏi đây, trước khi mọi thứ trở nên không thể thu dọn.
Về nhà, đi ngủ, chờ đợi được đối phương xin lỗi vào hôm sau, sau đó họ vẫn sẽ là bạn, không có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng hắn đã sai vì không rời đi, hắn ở lại, với trái tim đập loạn xạ, hắn ở lại, còn ma xui quỷ khiến thế nào còn nghĩ đến việc không cho nhân viên nhìn thấy dáng vẻ Vân Nhất Hạc say rượu gây chuyện nên đã khóa trong cửa phòng làm việc lại. Hắn đã bước sai một bước, sai từng bước một, và cuối cùng sai đến mức chẳng biết bao giờ mới hết. Sau đó hắn ngay cả rượu cũng buông tha không uống nữa, chỉ ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại của mình trong khi đợi đối phương tắm xong.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, hắn tự nhủ bản thân rằng không sao đâu, vừa rồi chỉ là hiểu lầm thôi, có điều tai hắn thuộc dạng thính, hắn nghe thấy một tiếng rên rỉ trầm thấp, không một chút kiềm nén, che giấu...! đến từ phía phòng tắm. Sự tò mò hại chết con mèo, và nó cũng có thể giết chết Hàn Tuấn Hi. Hắn mẹ nó có chết hay không cũng kệ, nhất định phải đi xem thử. Sau đó, khi hắn lặng lẽ đẩy cửa phòng tắm ra, liền nhìn thấy Vân Nhất Hạc đang ngồi dựa vào bức tường gạch men.
Một Vân Nhất Hạc quần áo không chỉnh tề, đôi mắt tràn đầy men say, đôi môi hé mở, còn gò má thì ửng đỏ lên. Áo sơ mi cởi cúc, quần tây đã tháo bỏ thắt lưng, trái anh đào trên ngực săn cứng, bộ phận hồng hào bên dưới đang được xoa bằng một tay đầy ướt át, một tay còn lại thì thò ra phía sau, đưa vào một cái lỗ đang co rút thật chặt. Cảm giác giống như có một tia chớp nổ tung trước mắt, khoảnh khắc đó Hàn Tuấn Hi trải nghiệm qua một cảm xúc lớn hắn chưa từng có trong đời, lòng bàn chân sắp mềm thành bùn, não thì quánh như cháo đặc, con tim hắn như nhảy vọt khỏi lồng ngực, chậm chí còn chẳng kịp mắng "Ôi, chết tiệt!", chỉ còn lại ý thức sinh tồn và phản ứng chạy trốn. Nhưng...!hắn đã không làm được. Bàn tay vừa mới đang chơi đùa với bộ phận sinh dục của mình đột nhiên đưa tới, người đàn ông vẫn đang cuộn tròn trên mặt đất ban nãy giờ lại lao tới với tốc độ nhanh nhất, nắm lấy ống quần của hắn, sau đó nắm chặt lấy thắt lưng của hắn, mượn quán tính, đè hắn xuống nền gạch lạnh. "Anh Tuấn! Anh đã nhìn thấy hết rồi, hay là cứ chịu trách nhiệm đến cùng đi! Anh cũng uống với em rồi mà, vậy cùng say với em đi!..." Lúc bị đẩy ngã xuống mắt muốn nổ đom đóm, Hàn Tuấn Hi nghe thấy một giọng nói nóng bỏng truyền tới tai mình, mang theo mùi rượu nồng nặc, giọng nói giống như của con thú bị đuổi đến vách đá, quyết định giơ móng vuốt của mình ra đánh trả, anh đã nói với hắn như vậy..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!