Phải nói Hàn Tuấn Hi lớn như vậy, hắn còn sợ ai sao?
Còn, nhưng cũng chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay thôi.
Người đầu tiên là mẹ của hắn.
Ba là người dễ nói chuyện, chưa kể còn hay bày ra mấy cách giáo dục độc lạ, nên hắn kính trọng ba hơn là sợ, còn mẹ hắn thì có hơn 30 năm làm giáo viên chủ nhiệm, thậm chí còn từng chủ nhiệm cả lớp hắn, một người phụ nữ cực kỳ nghiêm túc, chắc chỉ khi có học trò cũ đến thăm thì mới trông bớt nghiêm khắc hơn thôi, nên bà ấy khiến hắn sợ nhiều hơn kính trọng.
Sau đó, là cảnh sát.
Dù chưa bao giờ vi phạm pháp luật nhưng hễ cứ nhìn thấy cảnh sát là hắn lại cảm thấy căng thẳng, thậm chí có lúc hắn còn tự đùa rằng 80% kiếp trước hắn là một tên tử tù đầu thai.
Rồi sau đó, chính là Vân Nhất Hạc.
Vân Nhất Hạc của bây giờ.
Vân Nhất Hạc lúc này hai mắt đã rực lửa, cả người thấm đầy hơi rượu giống như ăn phải thuốc kích dục.
Vân Nhất Hạc túm lấy hắn, đè lên hắn, như một kẻ cướp bóc quyết tâm chiến thắng, mà cũng giống như một kẻ ăn xin liều lĩnh, lực tay lớn đến mức hắn không thể tránh thoát, mà điều khiến hắn càng không thể chạy trốn được, chính là sức mạnh của cái miệng.
Cũng không phải do được khẩu giao lúc sau.
Mà là âm thanh nóng bỏng, giọng điệu van nài, "Anh Tuấn! Xem như em xin ngươi! Anh giúp em lần này đi!".
Hàn Tuấn Hi không biết tại sao bản thân không thể cưỡng lại câu nói đó.
Giọng nói ấy giống như một lời nguyền, khiến hắn có một cảm giác bất lực mà rơi sâu vào hố đen định mệnh của đời mình.
Thắt lưng bị kéo ra, quần rằn ri rộng thùng thình bị kéo xuống.
Vân Nhất Hạc đối mặt với hình dạng của vật được bọc trong chiếc quần lót màu đen bằng vẻ mặt mà hắn chưa từng thấy trước đây, ngay lập tức sau đó, hắn còn chưa kịp chống cự thì anh đã thò tay vào trong quần lót rồi chạm vào thứ mà bản thân đã bị mê hoặc từ lâu.
Nó vẫn chưa cứng, nhưng sức nặng đã tương đối đủ đầy, sau khi quần lót cũng bị kéo xuống, bộ phận dữ tợn hơn là đẹp kia hấp dẫn thu hút ánh mắt Vân Nhất Hạc đến mức sắp làm anh mù lòa.
Bên dưới Hàn Tuấn Hi bị lạnh, chợt cảm thấy không ổn, hắn đưa tay muốn giữ lại quần lót rồi vùng vẫy thoát ra, cho dù không đánh được giám đốc Vân người rõ ràng đã quá chén, thì hắn vẫn phải khống chế anh cách hắn trong bán kính hai mét, ít nhất khiến tay đối phương không thể chạm vào người của hắn.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng động tác của đối phương lại nhanh hơn nhiều tốc độ động não của hắn.
Cưỡng ép mở tay hắn ra, Vân Nhất Hạc liền nắm lấy cậu em của hắn, rồi nhìn chăm chú hắn bảo, anh Tuấn, anh đừng nhúc nhích, em hứa sẽ làm cho anh thoải mái, nếu anh còn lộn xộn, em đảm bảo sẽ cắn đứt nó!
"Chao ôi con bà nó...!!" Cơn đau chạy dọc từ giữa hai chân lên đến bụng dưới, mức độ quyết tâm đáng sợ như đe dọa muốn lấy mạng hắn vậy, Hàn Tuấn Hi cảm thấy bị sỉ nhục, hắn nói với đối phương rằng không được, việc này không đúng, không hợp lý đâu! Nhất Hạc à, cậu tỉnh lại đi, tôi thực sự không thích điều này! Chẳng phải hai ta đã đồng ý làm bạn rồi sao?
Sao có thể nói xong rồi đổi ý chứ?
Nhưng Vân Nhất Hạc nào để ý đến những lời thuyết phục anh đầu hàng, giờ anh chỉ đang chứng minh những điều bản thân đã nói, mà anh đã nói rằng, chỉ cần Hàn Tuấn Hi không động đậy nữa, anh cam đoan sẽ khiến hắn thoải mái.
Vì vậy, ngay cả khi Hàn Tuấn Hi không thích việc này, thì Vân Nhất Hạc người thích việc này, vẫn nỗ lực khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Dù sự thoải mái này có nhiều phần bất đắc dĩ.
Chóp đỉnh bị nuốt vào miệng, dù hơi vội vã, nhưng vẫn có chút dè đặt, dường như có một loại cảm kích vừa âu lo nhưng lại đói khát khi cuối cùng đã làm được đến bước này, vòm miệng nóng ẩm bởi rượu đang mạnh mẽ ngậm lấy món đồ lớn mang mùi vị sinh lý nam giới, đầu lưỡi ban đầu lởn vởn ở đầu mũ, sau khi thâm nhập sâu, vẫn không chút ngần ngại liếm tận gốc rễ.
Đầu ngón tay vẫn không dám buông lỏng bắp đùi của đối phương, sự lý trí còn sót lại của Vân Nhất Hạc đều được dùng để đề phòng người đàn ông này nhân cơ hội bỏ chạy hoặc là tấn công lại mình.
Anh biết, nếu không muốn người kia chạy trốn, biện pháp duy nhất chính là cắn chặt con vịt trong miệng.
Đương nhiên, trong trường hợp này...!chỉ bằng miệng...!ưm, đúng không.
Vân Nhất Hạc biết mình điên rồi, cũng biết sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi thì bản thân sẽ phải đối mặt với tình huống gì, nhưng nếu đã điên rồi thì cứ điên thôi, chuyện gì tới sẽ tới, anh sẵn sàng đối mặt, chỉ cần đừng bắt anh tiếp tục chịu đựng nữa, anh không sợ bất cứ điều gì, cũng không muốn sợ nữa.
Hàn Tuấn Hi bị khống chế bởi cả sức lực lẫn khoái cảm, hắn vùng vẫy một chút, trong cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển thô trầm, dương v*t giữa chân cũng không chịu thua kém, nhanh chóng dựng đứng lên.
Từ khoảnh khắc cương lên, thất bại của hắn đã trở thành điều không thể tránh khỏi.
Ngập ngừng một lát, chiếc lưỡi trượt xuống dưới, bờ môi xinh đẹp ngậm lấy cái túi xấu xí, ngón tay nắm lấy bộ phận cường tráng, vừa mút vừa xoa, kích thích đẩy Hàn Tuấn Hi đến cuối con đường, sau đó nút mạnh một cái, trong một thoáng hoảng sợ, hắn nhắm mắt lại, tung người lên, nhảy xuống vách đá.
Một khắc cuối cùng, hắn muốn kéo Vân Nhất Hạc ra, hắn thật sự đã duỗi tay ra kéo, nhưng kết quả càng tệ hơn.
Mục đích rõ ràng, đơn giản là không muốn người kia nuốt phải tinh dịch của hắn, nhưng khi kéo tóc Vân Nhất Hạc ra sau, lớp tinh dịch đậm đặc trắng nhờ bắn hết lên mặt cùng hõm vai của anh, sau đó, anh chẳng nói lời nào, đưa tay lên lau đi vết tinh dịch chảy cạnh khóe miệng, sau đó lè lưỡi ra, bằng tốc độ chậm rãi, cùng thái độ kiên quyết, liếm sạch nó.
Đầu lưỡi đỏ thẫm, còn dính vết tinh màu trắng, cảnh tượng đó ảo diệu đến rợn người.
Hàn Tuấn Hi sợ hãi, bởi vì hắn nhận ra rằng mọi thứ còn lâu mới kết thúc.
Vân Nhất Hạc cong khóe miệng lên cười, sau đó tháo cà vạt màu đen trên cổ mình ra, tiến về phía trước, dùng nó che mắt cho Hàn Tuấn Hi.
"Anh Tuấn...!Anh có thể tưởng tượng em là bất cứ ai, em cũng sẽ cố gắng không lên tiếng..." Giọng nói đầy quyến rũ nhưng lại có chút buồn bã, khi lời nói vừa dứt cũng là lúc cà vạt đã được cột chắc, che đi ánh sáng cùng tầm mắt của hắn.
Vân Nhất Hạc mở chân vòng qua hông người kia, dùng chân kẹp hắn lại, không cho hắn một chút cơ hội thoát ra, anh vươn tay cầm lấy tuýp bôi trơn vừa dùng đặt dưới đáy kệ vật dụng phòng tắm cách đó không xa, bóp vào lòng bàn tay, xoa nắn lên vật vừa mới bắn ra một lượt, xoa lên xuống vài lần, sau đó thử thăm dò, dùng miệng huyệt của mình để chứa lấy đầu chóp trơn trượt nóng như lửa.
Anh cảm thấy đau, đồ vật của của người kia quả là quá lớn, hình dáng cũng hơi dữ tợn, giống như cây gậy mát xa bình thường không dùng đến, toàn cất trong bộ sưu tập, thỉnh thoảng muốn kích thích thì mới lấy ra tự high đến đau cả mông.
Lối vào vừa nãy chuẩn bị chưa đủ trơn, Vân Nhất Hạc cắn môi, vừa xoa cậu nhỏ của mình, vừa thử lại nhiều lần, rốt cuộc mất kiên nhẫn liền hạ thấp người xuống, trước khi món đồ kia mềm đi vì căng thẳng, cho đi vào cơ thể.
Vân Nhất Hạc đã nói sẽ cố gắng không phát ra âm thanh, anh quả thật đã làm điều đó, nhưng khi món đồ kia tiến vào, muốn im lặng hoàn toàn thì đã khó lại càng thêm khó.
Cố gắng thích ứng, người Vân Nhất Hạc run lên, thở hào hển, anh cuối cùng cũng nuốt trọn được món đồ kia vào, liền thở ra một tiếng dài đầy mãn nguyện.
Cuối cùng thằng nhỏ của Hàn Tuấn Hi cũng không tránh thoát khỏi kiếp phải thưởng thức mùi mông của đàn ông, thái dương của hắn lúc này cũng trướng đau vì khoái cảm, thực sự, thực sự lâm vào sự hoảng loạn vô tận.
Hắn biết điều này là không đúng, đi ngược lại với quan niệm đạo đức của bản thân, nhưng khoái cảm là có thật, hắn cũng không say đến mức hiểu lầm cả sự vui thích, nhưng dù sao, cho dù vui vẻ như thế nào, thì vẫn là đàn ông.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Đó Liền Yêu Em tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Đó Liền Yêu Em, truyện Sau Đó Liền Yêu Em , đọc truyện Sau Đó Liền Yêu Em full , Sau Đó Liền Yêu Em full , Sau Đó Liền Yêu Em chương mới