Gió xuân bỗng thoáng qua kéo theo khung cảnh bình yên ấm cúng đến.
Anh và Hạ Hàn ngồi bên cạnh cùng nhau đàn một bài hát, khiến không gian xung quanh ấm áp hòa theo giai điệu lãng mạng cùng giọng hát trong trẻo của cậu ta tựa hồ muốn mọi thứ xung quanh căn phòng biến thành những bông hoa nở rộ tung cánh đầy sàn.
Anh nhìn say đắm cậu thiếu niên đang say mê đánh đàn ca hát.
Thình thịch, thình thịch.
Những hận thù mù quáng lại một lần nữa tan biến khỏi tâm can, lại một nữa có cảm giác muốn yêu cậu.
Giai điệu piano dừng lại, tay anh nắm lấy bàn tay đang đánh đàn của cậu.
Vòng tay qua vòng eo nhỏ liền kéo cậu vào trong lòng.
Mùi hương cam nhàn nhạt thoang thoang tỏa từ người cậu khiến anh kiềm chế không được liền tấn công bờ môi cậu.
Hạ Hàn bất ngờ, đẩy anh ra.
"Thầy Tạ...".
Ngại ngùng, gương mặt bỗng đỏ lên ánh hồng.
Tạ Thành nóng lòng sáp lại cậu tiếp tục nụ hôn nồng nhiệt sâu lắng, trong lòng hừng hực.
Buông đôi môi ra anh vuốt ve gương mặt cậu.
Hạ Hàn ngại ngùng hôn má anh sau đó mỉm cười, ánh mắt lưu luyến nhìn anh.
Bỗng nhiên trước mắt có những làn khói đen bao lấy, cuốn đi gương mặt xinh đẹp của Hạ Hàn trong phút chốc.
Anh hoảng loạn ôm cậu vào lòng, để đầu cậu tựa vào vai anh.
Khung cảnh thay đổi, chiếc piano cùng Hạ Hàn tan biến cùng khói đen.
Tạ Thành ôm lấy hư vô.
Trước mắt bỗng biến thành cảnh tượng Hạ Hàn cùng Hà Thanh đang quấn quýt ái ân triền miên trên giường.
Không thể tin vào mắt mình, bờ môi run bật không thể nói nên lời.
"Ah..Ư".
Âm thanh ái tình của Hạ Hàn vang lên.
Lòng ngực anh liền nhói lên từng hồi, gân xanh in hằn vài đường trên mu bàn tay.
Hạ Hàn câu cổ Hà Thanh hôn đắm đuối, nụ hôn tựa hồ muốn nuốt luôn đối phương.
Buông ra cậu ta nghiêng mặt cười khinh miệt anh.
TƯNG!
Phím đàn piano bị lực tay anh nhấn mạnh khiến những phím đàn lún sâu bị kẹt lại.
Âm thanh piano vang vọng khắp quảng trường rồi đứt quãng chấm dứt.
Anh giật mình buông tay xuống, bình tĩnh lại vẫn thấy mình đang đứng giữa sân khấu.
Đỡ đầu hít thở sâu rồi thở ra cố gắng bình tâm, anh lạnh lùng nhìn xuống phím đàn bị lún kia không nghĩ gì liền bước xuống sân khấu.
Bây giờ đang ở trong lời nguyền, những tên khốn không liên quan đừng để tâm tới, quan trọng là tập trung làm nhiệm vụ tìm cách thoát khỏi lời nguyền.
Đi vòng quanh quảng trường tìm kiếm thu thập manh mối.
Đi lòng vòng chẳng tìm thấy gì.
Không lẽ không có chìa khóa nào để mở mấy cửa khóa kia rồi cứ xà quằn ở đây quài?
Không bỏ cuộc lần này anh nhất quyết vừa đi vừa quan sát thật kỹ, đi từng hàng ghế dãy ghế.
Đi đến hàng ghế bên trên cùng, bỗng thấy trên chiếc ghế trong cùng có một cái hộp.
Nãy giờ rõ ràng tìm chỗ này rồi mà có thấy đâu lẽ nào bị ma che mắt trêu ghẹo?
Đi vào nhặt chiếc hộp lên, hộp bằng gỗ cẩm được khóa bằng mã ba số.
Anh lật chiếc hộp đủ kiểu để quan sát.
"Cần có mã mới mở được..".
Bỗng nhiên nhớ đến khi nãy có nhặt tờ giấy trên góc có viết ba con số.
Chắc là mã của chiếc hộp, anh liền lấy tờ giấy ra xem kỹ con số bên trên.
"8...!6...!3".
Nhập con số.
Hi vọng bên trong hộp sẽ là chiếc chìa khóa.
Lạch cạch.
Chiếc hộp không mở!
Tạ Thành cau mày: "Sao không mở? Đúng rồi mà?".
Thông thường trong mấy game kinh dị, khi tìm được mấy con số sau đó sẽ liền xuất hiện những đồ vật cần nhập mã và sẽ dựa vào các con số lấy được đồ vật ngay tức khắc.
Anh đã áp dụng theo như vậy nhưng thực tế không giống game!
Anh suy tư giây lát sau đó thử đảo ngược vị trí con số.
"Nãy là 8 6 3 thì không được vậy thì 3 6 8?".
Khóa vẫn không mở.
"6 3 8 thì sao?".
Cũng không được.
"Thế thì 3 8 6?".
Không mở được khóa.
Hơi bực mình rồi đó nha!
"6 8 3? Lần này chắc chắn được!".
"Lạch cạch".
Vẫn không mở.
Thật là ức chế quá mà!
"Lần này mà không được thì dẹp mịa luôn! 8 3 6!".
"Đệch!".
Vẫn không thể mở!
Anh quạu quá mất kiên nhẫn liền ném mạnh chiếc hộp về phía sân khấu.
Chiếc hộp va cộp xuống sàn liền lăn lóc bên chân piano.
Tạ Thành ngồi phịch xuống ghế: "Không tìm gì nữa sất! Mệt rồi! Cửa thì khóa không còn đường đi, chiếc hộp kia cũng khóa không có manh mối hay chìa khóa gì!".
"Thôi ngủ đây! Đành đợi mấy người đến cứu".
Anh tựa lưng vào ghế nhắm mắt tay gác trán.
Tạ Thành: "........".
Nghĩ đi nghĩ lại không lẽ anh lại bỏ cuộc trong khi mấy người kia đang đi tìm anh?
Chẳng phải như vậy là mình vừa ngu vừa hèn hay sao?
Mở mắt, không ngủ nữa anh liền bật dậy đứng lên, bước xuống dùng bật lửa soi đi lên sân khấu.
Khom người nhặt chiếc hộp dưới chân piano lên bỗng nhìn thấy dưới sàn có dấu khắc cái gì đó mờ mờ.
Tò mò liền quỳ gối xuống, dùng ánh sáng bật lửa soi sáng.
Thông qua ánh lửa anh có thể thấy: "3 1 5?".
Trong đầu anh liền nhảy số, nhanh trí lấy chiếc hộp ra nhập mã số vừa tìm được.
Cách!
Khóa được mở.
Thật không thể ngờ đến mật mã lại nằm bên chân chiếc piano, công nhận trong cái rủi có cái vận.
Nếu không nhờ anh ném cái hộp này lên đây thì chắc tìm mật mã đến năm rùa luôn quá.
Thế ba con số trên tờ giấy kia dùng để mở mã thứ khác rồi.
Tạ Thành mở hộp ra, bên trong có chiếc chìa khóa.
Anh lấy ra rồi cất vào túi, mới một giây xoay qua xoay lại chiếc hộp không cánh mà bốc hơi.
Lấy đồ xong là đồ vật tự động biến mất à?
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám, truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám , đọc truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám full , Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám full , Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám chương mới