Tạ Anh vung gậy tiến đến định cho cái bóng đen một gậy đi tương đột nhiên cái bóng nhảy đến ôm lấy chân cậu.
"Là tôi! Cậu Tạ, là tôi! Lương Tôn đây!".
Nghe đến cái tên, Tạ Anh không kiềm được cơn tức giận liền hất chân, sút vào bụng anh ta.
"Mọe nó, cuối cùng cũng gặp lại tên khốn này".
Cậu xách cổ Lương Tôn ném xuống đất, anh ta liền lăn đụng đến bên chân Lưu Vũ.
Hắn lườm anh ta rồi quay người ngồi xuống ghế sofa ôm tay xem kịch.
Lương Tôn sợ hãi hoang mang, anh ta tự hỏi đã đắc tội gì hai người này mà thái độ cùng bộ dạng họ hiện tại chẳng khác gì quỷ sắp sửa cắn chết anh ta.
Tạ Anh hung hăng nắm cổ áo anh ta: "Đm Lương Tôn! Ngươi đẩy ta vào chỗ chết còn ngươi trốn ở đây yên ắng quá nhỉ?".
Anh ta run rẩy, mắt kính trượt qua sống mũi sắp rớt ra khỏi mặt.
Giống như khi chó con trực diện đối mặt với đại lang khổng lồ mà ẳng không thành tiếng vì sợ hãi: "Tôi...!Tôi...!Đã làm gì cậu đâu? Ở cái hành lang đó tôi đã bất tỉnh, sau khi tỉnh dậy liền thấy mình đã ở đây".
"Đm tên khốn dốc láo này! Tôi và anh bị không gian đưa đến cái đường hầm đó, anh thế mà khóa cửa nhốt tôi với con quái vật chung chỗ rồi bỏ trốn một mình! Đm! Không những vậy còn cầm cái hộp tôi vừa tìm được đi luôn!".
Cậu sắp sửa không khống chế được rồi, ánh lửa đỏ quỷ mị trong ánh mắt cậu lóe sáng rực, liền dọa cho Lương Tôn phát khóc.
Khiến anh ta muốn són ra quần tại chỗ, những con quỷ ở đây không đáng sợ bằng Tạ Anh!
"Cậu Tạ..
Cậu nói gì tôi chả hiểu, tôi không hề cùng cậu đi đến đường hầm gì đó, còn cả đồ của cậu tôi không hề lấy..
Híc tôi thề luôn!".
"Có thể kẻ đi theo cậu suốt quãng đường đó là quỷ không phải cậu ta".
Lưu Vũ quăng điếu thuốc xuống đất, giẫm mồi dập lửa.
"Thiệt không?".
Lương Tôn gật đầu lia lịa: "Hic chắc là thiệt á!".
"Chắc là thiệt này!".
Tạ Anh lại một lần nữa ném anh ta xuống đất, đá anh ta mấy phát cho đỡ nóng.
Bộ dạng anh ta hèn hạ, bị đá đến bò không nổi liền lếch lại ôm chân Lưu Vũ: "Hic, anh Lưu à, anh mau làm gì thằng nhóc này đi!".
Lưu Vũ thở dài chống cằm, buồn chán nhìn Tạ Anh: "Tưởng cậu có thể cảm nhận được, nhưng thật thất vọng, cậu lúc đó lại không có phòng bị".
Tạ Anh lườm hắn: "Ngay từ đầu chú đã biết? Thế tại sao không nói".
Lưu Vũ nhún vai, lắc đầu.
Cũng là tại cái thằng già này không!
Thầm mắng hắn vài câu rồi túm vai Lương Tôn hỏi cho rõ ràng: "Thế lúc đó anh có thấy thứ đã khiến anh bất tỉnh không?!".
Lương Tôn đẩy mắt kính, không dám nhìn cậu: "Lúc đó tôi thấy hai người cũng đang tập trung tìm manh mối cho nên tôi cũng mò tìm để tránh lãng phí thời gian của chúng ta, tôi đến gần cuối hành lang thì nghe có tiếng ai đó gọi tên tôi phía trước".
"Lúc đó tôi như bị bỏ thuốc cho mơ màng không tự chủ liền bước theo tiếng gọi, cuối cùng thì...!Khi tỉnh dậy thì thấy ở đây, như không có chuyện gì xảy ra".
Vậy là kẻ lúc trước đi cùng cậu là do một con quỷ hóa thành, nó đã lừa cậu rồi cướp đi đổ vật manh mối.
Cái hộp đó đặc biệt hơn bao giờ hết bởi xung quanh chiếc hộp tỏa ra một luồng khí quỷ dị, khi đó Tạ Anh cảm nhận được thứ bên trong không hề tầm thường.
Nếu mà gặp lại con quỷ đó cậu sẽ cho nó một trận hồn xiêu phách tán, hóa thành tro bụi ngay tại chỗ.
Lưu Vũ bỗng hỏi: "Cậu còn nhớ đường hầm khi đó trông thế nào không?".
Khi ấy Tạ Anh rơi xuống chiều không gian được xác nhận là đường hầm.
Xung quanh dơ bẩn, có vài vết máu dính đầy tường, đầy sàn.
Mùi máu tanh rình, nếu người bình thường lỡ ngửi không chừng sẽ lăn ra xỉu.
Nơi này thoạt nhìn chính là lối đi vào các phòng thí nghiệm, nhưng tiếc các cửa phòng bị khóa.
Nên không vào được bên trong, có thể những căn phòng thí nghiệm sẽ có nhiều manh mối.
Lương Tôn vốn nhát gan, nhất là những khi đến mấy chỗ kinh dị này anh ta thường sợ sệt mà nấp sau lưng cậu.
Nhưng lúc đó lại đi bên cạnh ngang hàng cùng cậu, anh ta điềm tĩnh im re bước đi một cách hiên ngang như thể chính anh ta đang dẫn con mồi là Tạ Anh vào đường chết.
Bất thường cùng đáng nghi bốc ra.
Đúng như suy nghĩ, sau khi tìm được chiếc hộp gỗ trong một buồng giam thì một con quái vật khổng lồ gớm ghiếc tầm bốn mét xuất hiện đuổi theo hai người.
Lương Tôn lúc đó âm thầm cười gian ác, không biết lấy đâu ra sức mạnh, một luồng khí đen to lớn từ bàn tay anh ta đẩy ập Tạ Anh khiến cậu ngã ra đằng sau.
Chiếc hộp văng vào tay anh ta, sau đó có lối thoát khỏi đường hầm hiện ra đằng trước, anh ta lướt nhanh như gió liền đi ra khóa cửa nhốt cậu cùng con quái vật.
Cái tên khốn nạn Lương Tôn đó tưởng như vậy là dễ dàng giết cậu?
Tạ Anh nhắm mắt ôm tay đứng trước cửa thoát, con quái vật hung tợn lao đến gầm gừ há to cái mồm đầy răng nhọn chuẩn bị nhai cậu.
Một con quỷ khổng lồ trong suốt ánh đỏ, quanh thân được hồng hỏa bao bọc.
Tạ Anh chấp tay, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Trong nháy mắt.
Phập!
Con quỷ hồng hỏa của cậu nhai nát đầu con quái vật kia một cách nhẹ nhàng khiến con quái vật không tí đau đơn nào mà ngã xuống.
Con quỷ hồng hỏa lui ra sau lưng cậu, con quái vật đã chết bây giờ không còn gì nguy hiểm.
Con quỷ hồng hỏa liền bị cậu thu hồi, hồn nó chui vào lòng bàn tay cậu rồi biến mất.
Ngay lúc đó tại nơi này lại bị không gian màu đen không lối thoát bao trùm.
"Chuyện là thế đó, tôi không rõ đường hầm đó trông như thế nào".
Cậu kể nhưng không nói ra quy trình mình giết con quái vật cho hai người nghe.
Bỗng nhớ ra gì đó, cậu hỏi Lưu Vũ: "Này ông chú, ở cái biệt thự phía sau cánh rừng giữa cái sân ngay đài phun nước, chú từng nói có đường hầm bí mật bên dưới đúng không?".
Lưu Vũ gật đầu như không gật đầu, bởi cử động quá nhẹ bẫng.
Hắn tiếp tục nghe cậu nói.
Tạ Anh: "Tôi đang hoài nghi liệu cái đường hầm khi đó và cái đường hầm bí mật chú nói liệu có liên quan?".
Nhưng mà không thể nào mà phòng thí nghiệm lại ở bên dưới biệt thự nhà ở của người ta.
Không lẽ ông chủ Thanh Phi Huy từng làm thí nghiệm thứ gì nên mới xây nơi thí nghiệm dưới nhà?
Lưu Vũ: "Cậu nghĩ xem liên quan không? Lấy cái bản đồ đó của cậu ra mà xem".
Bản đồ vẽ loằng ngoằng được trải trên bàn, ba người tụ lại xem.
Lương Tôn bành to đôi mắt để nhìn kỹ từng đường nét, bỗng thốt: "Bản đồ này không chỉ vẽ sơ đồ biệt thự đâu, còn vẽ sơ đồ khách sạn Thanh Phi nữa!".
Lương Tôn này bộ dạng trông ngu xuẩn thế mà phân biệt được từng khu vực trên sơ đồ rối nùi.
Trong khi lúc đó Tạ Thành nhìn biết bao lâu mới phân biệt được duy nhất một căn phòng.
Tạ Anh hừ một tiếng: "Sao anh vừa nhìn vào đã biết? Chẳng lẽ anh lại do quỷ hóa thành sao?".
Lương Tôn cảm nhận có ánh lửa đỏ đang ghim bên thái dương mình, anh ta không dám quay qua nhìn cậu.
Hít sâu rồi thở mạnh.
Cố bình tĩnh: "Quỷ gì chứ, đương nhiên tôi biết rồi, tôi là nhà khoa học ở ngoài đời đấy".
"Thật sao?".
Tạ Anh nghi hoặc.
"Nếu là nhà khoa học vậy tại sao mấy con quái vật đó anh cũng sợ? Chẳng phải nhà khoa học toàn thí nghiệm những thứ kinh khủng không sao?".
Cậu nheo mắt dò hỏi.
Lương Tôn đẩy mắt kính lau mồ hôi lạnh: "Quái vật ai mà chẳng sợ chứ? Chúng kinh tởm nhìn chẳng thiện cảm tí nào".
"Còn thí nghiệm thứ kinh khủng gì đó chúng tôi..".
Anh ta tựa như kiêng dè gì đó liền ngập ngừng, sau đó nói:
"Chúng tôi hoàn toàn không có thí nghiệm kiểu quái vật đại loại như vậy".
PHỊCH!
Đột nhiên có thứ gì đó rơi từ lan can trên lầu xuống đất, lăn lóc ra giữa sảnh.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám, truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám , đọc truyện Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám full , Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám full , Sau Khi Bị Cắm Sừng Tôi Liền Bị Quỷ Đeo Bám chương mới