Editor: Gấu Lam
Cố Giai Mính chỉ đột nhiên lóe lên suy nghĩ đó trong vòng hai giây mà thôi, không được! Phương pháp gϊếŧ địch tám trăm tự tổn hại một ngàn cậu sẽ không dùng! Cậu đã không phải cậu của 5 năm trước, khẳng định sẽ không tự đưa bản thân tới cửa để đối phương chiếm tiện nghi!
Làm sao cũng không ngủ được, Cố Giai Mính bò từ trên giường dậy, xỏ dép lê xẹt xẹt đi xuống lầu, Mặc Uẩn Tề ngồi ở ban công trong phòng, trước bàn đặt máy tính, hắn hơi hơi cúi đầu, trông rất nghiêm túc. Cố Giai Mính vốn tính xuống dưới gây sự, nhìn thấy đối phương đang làm việc ở ban công, lại mềm lòng.
Hôm nay đáng lí ra Mặc Uẩn Tề phải đến công ty, kết quả bởi vì cậu thật vất vả mới được nghỉ ngơi ngày, Mặc Trạch Dương lại không ở nhà, Mặc Uẩn Tề lo lắng cậu ở nhà sẽ cô đơn, thế nên ông chủ lớn phải chuyển nơi làm việc về nhà. Rõ ràng là thú hai chân chỉ có thể sống trăm năm, lại tận dụng thời gian bằng mọi cách, nhân loại đúng là quá liều mạng.
Cố Giai Mính đi xuống lầu, xoay người, đi vào nhà bếp đun một nồi nước, tạm thời từ bỏ việc gây sự với Mặc Uẩn Tề.
Vừa mở tủ trà ra, Cố Giai Mính tức khắc trợn tròn mắt, trên mỗi một ô vuông nhỏ trong ngăn tủ đều dán nhãn, bên trong đầy các loại nhãn hiệu trà và cà phê, trà sữa và bột trái cây đều bị dọn qua một góc, nhìn tựa như hàng bình dân giữa đám hàng xa xỉ vậy!
Từ khi nào nhà cậu có thêm mấy thứ này?
Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, thú hai chân này đã hoàn toàn xâm nhập vào nhà cậu, cắm rễ không muốn đi rồi, xảo trá quá!
"Mặc Uẩn Tề, anh muốn uống gì?" Cố Giai Mính nhìn tách trà trên giá, khóe miệng tức khắc giật giật, cậu sắp không nhận ra nhà của cậu luôn rồi. Mấy cái ly đó đều là chế tác riêng, dù là kiểu gì cũng có hai cái lớn, sáu cái nhỏ. Cố tiểu yêu hiểu nỗi lòng của Mặc tổng đành thở dài, thì ra biết Mặc tiểu nhãi con nhà cậu không cẩn thận sẽ làm rớt ly, xem này, hàng dự trữ đây.
Mặc Uẩn Tề quay đầu lại, khóe miệng hơi hơi nâng lên, thân sĩ nói: "Hồng trà là được, cảm ơn."
Cố Giai Mính dùng hai đầu ngón tay nắm một bao lá trà, run run, thấy rõ phía trên nhãn viết hồng trà Assam, tức khắc ghét bỏ ném trở về, a! Vừa thấy đã biết tên nước ngoài, cự tuyệt!
Cuối cùng, cậu pha một ly hồng trà Kỳ Môn, rồi tự pha cho mình một ly trà sữa trân châu, lúc đến gần Mặc Uẩn Tề, trong lúc vô ý quét nhìn máy tính đối phương, sắc mặt Cố Giai Mính đỏ lên, người này lại dùng poster của cậu làm ảnh nền! Ông chủ lớn lại là fan điện ảnh, thật xấu hổ!
Hai người phơi dưới ánh nắng ấm áp, từng người bận rộn chuyện của mình, không nói gì, ấm áp nhàn nhạt lại chậm rãi chảy xuôi giữa hai người. Cố Giai Mính nâng trà sữa, nhìn Mặc Uẩn Tề đối diện, trái tim xao động dần dần bình tĩnh trở lại, cảm giác kiên định như thế, thật lâu chưa từng có.
Bốn chữ "Nhân yêu thù đồ", khiến cậu không cách nào bước ra nửa bước, mục tiêu của cậu là tích góp công đức, dùng sùng bái của fan đạt tín ngưỡng chi lực để tu luyện, tu thành chính quả đắc đạo thành tiên, có cơ hội thì tìm người nhà, không có cũng không sao, cậu có Mặc Trạch Dương, hai ba con bọn họ có thể sống nương tựa lẫn nhau, cậu chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nảy sinh tình cảm với một con người.
Nhưng hiện tại, cảm giác đối với Mặc Uẩn Tề đã không phải tình bạn bình thường, có lẽ từ ánh mắt đầu tiên cậu nhìn thấy đối phương thì trái tim đã đập rộn ràng. Bây giờ còn phát hiện có khả năng trước kia bọn họ chính là người yêu, thậm chí tới mức bàn chuyện cưới hỏi, Mặc Uẩn Tề rất có thể đã nhận sính lễ của cậu!
Không biết chuyện gì xảy ra khiến vợ nhỏ đột nhiên biến thành người, cậu cũng quên vợ nhỏ nữa, trái lại còn sinh con cho đối phương, ngẫm lại thật muốn khóc ngược thành dòng đấy?
Tâm thật đau, trà sữa trân châu cũng không thể giảm bớt ủy khuất của cậu (▼ヘ▼#)
Mặc Uẩn Tề ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi: "Trà sữa uống không ngon?" Lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Mặc tổng cho rằng, lấy dung lượng não của Cố Giai Mính , cũng chỉ có trà sữa uống không ngon thôi.
Cố Giai Mính rầm rì một tiếng, dùng sức hút một ngụm trà sữa, chứng minh tay nghề của mình hoàn toàn không có vấn đề. Yên lặng suy nghĩ tìm từ một lát, Cố Giai Mính nghiêm túc hỏi: "Anh có từng nghĩ tới, đời trước anh là vợ nhỏ của tôi không."
Mặc Uẩn Tề buông chén trà, cực kỳ bình tĩnh lắc lắc đầu, "Không có."
Cố Giai Mính thực nghiêm túc nhắc nhở đối phương: "Vậy giờ anh có thể suy nghĩ, hiện tại anh đã biết rồi đó."
Mặc Uẩn Tề giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt Cố Giai Mính, nghiêm túc nhắc nhở cậu: "Bảo bối, em thanh tỉnh một chút."
Cố Giai Mính suy sụp xụ mặt, tức giận kéo tay Mặc Uẩn Tề, há mồm cắn, không cắn anh một ngụm, thú hai chân này sẽ không biết khí tràng của ông đây tận hai mét tám!
"Vừa rồi tôi nghe trong giọng anh có vẻ khinh thường tôi, hôm nay tôi không muốn nói chuyện với anh!" Cố tiểu yêu hầm hừ trở về ngủ.
Mặc tổng bình tĩnh nhìn dấu răng trên mu bàn tay, gọi điện thoại cho Buck đang đi ra ngoài mua đồ ăn, "Thực đơn trưa nay sửa lại, ăn gà."
Giữa trưa Cố hồ ly chung quy không thể ngăn nổi dụ hoặc của đùi gà, lựa chọn quên đi lời nói tàn nhẫn của mình, chạy tới tìm Mặc thợ săn ăn cơm.
Tức giận quá! Tức tới mức phải ăn thêm một con gà!
Mặc tổng không nhanh không chậm uống canh, động tác vô cùng ưu nhã, từ khí tràng (?) nói cho Cố Giai Mính biết: Bảo bối, em thật sự nên thanh tỉnh một chút đi.
(?): khí chất của một người đối với những người xung quanh và nó là sự mô tả năng lượng vô hình mà một người phát ra.
————
Mặc Trạch Dương không ở nhà, không ai quấy rầy thế giới hai người, Cố Giai Mính muốn chơi đồng thời có chút thấp thỏm, luôn cảm thấy ở nhà không an toàn. Làm một yêu tinh, thế nhưng cậu lại sợ một nhân loại thú hai chân bò lên giường cậu. Buổi tối nọ Cố tiểu yêu trở lại phòng mình, khóa cửa chính lẫn cửa sổ, sợ Mặc Uẩn Tề bò vào từ cửa sổ. Hành động lòng dạ hẹp hòi này lập tức khiến Mặc Uẩn Tề thấy tức cười, mình ở trong lòng cậu chẳng lẽ chính là hạng ngụy quân tử?
Cố Giai Mính vẫn chưa yên tâm, lén lút dùng pháp lực xem xét Mặc Uẩn Tề đang làm gì, không nghĩ tới đối phương sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi không khác gì lão cán bộ, đến giờ thì tắm rửa, đến giờ thì ngủ, không hề có ý tới quấy rầy cậu. Trong lòng Cố tiểu yêu khó chịu, tôi đề phòng anh, anh lại không làm gì, chẳng phải làm tôi thật mất mặt sao?
Cố tiểu yêu tức rồi đó, sáng ngày hôm sau không thèm phản ứng Mặc Uẩn Tề, thở phì phì về đoàn phim, nửa đường giận dỗi nhắn một tin cho Mặc Uẩn Tề: "Đừng đoạt con trai của tôi!" Không có chuyện cũng phải chọn chuyện cãi nhau!
Chuyện cũ đến thế, cũng bị nhắc một lần nữa, Mặc Uẩn Tề nhìn tin nhắn khóe miệng hơi hơi câu lên, vậy mà giở tính trẻ con với hắn. Cố Giai Mính luôn làm việc theo bản năng, tình huống hiện tại có phải đã dần dần loại bỏ phòng bị của cậu với hắn không, vậy bước tiếp theo hắn phải suy xét tương lai của bọn họ.
Phá được một góc nhỏ phòng tuyến tâm lý này, thật đúng là phí không ít thời gian.
Kế tiếp, nên làm thế nào đây? Ý cười trong mắt Mặc tổng càng ngày càng tăng, chậc, trốn không thoát đâu yêu tinh nhỏ.
————
Trong núi Nhạn Lạc, lớp của bạn nhỏ Mặc Trạch Dương hơn ba mươi đứa trẻ ở chung một cái lều lớn.
Nửa đêm, đám yêu tinh nhỏ tinh lực mười phần ngủ không được, tụm năm tụm ba ghé vào nhau, ở trong núi, đã hai ngày bọn nhóc không được ăn thịt đã đời. Lần này nhà trẻ dẫn bọn nhóc tới đây, chính là để bọn chúng nỗ lực thích ứng với cuộc sống thiên nhiên, thầy cô nói là để cho bọn chúng nỗ lực tự nuôi sống mình, chờ một ngày bị nhân loại phát hiện, còn có thể trốn ở trong núi mấy ngày.
Nhưng đám trẻ này vẫn còn quá nhỏ, tìm thức ăn rất khó khăn.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa, truyện Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa , đọc truyện Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa full , Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa full , Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa chương mới