Cô không phải người hay khóc, những việc từng trải qua trong cuộc sống từ bé đến lớn đã khiến cô có nhận thức sâu sắc về câu nói “có khóc cũng vô dụng”.
Nhưng, không biết vì sao nữa, khoảnh khắc vừa thấy Trần Thời Dữ xuất hiện, mọi sợ hãi và khiếp đảm dồn nén trong lòng như đã được trút hết ra ngoài.
Sau khi ôm lấy người đàn ông như gấu Koala, mọi ấm ức trong lòng Từ Thanh Đào ùn ùn kéo đến như muốn càn quét thân thể cô từ trong ra ngoài
Mà…
Biết rõ là không thể trách anh vì bất cứ điều gì cả.
Nhưng cô vẫn vô thức không kìm được những bướng bỉnh trong lòng.
Hơn nữa, càng nghĩ càng cảm thấy Trần Thời Dữ phải chịu hết phần lớn trách nhiệm.
Nếu không phải vì mấy ngày nay anh lơ cô, dẫn đến kế hoạch B không có tiến triển gì thì tối nay cô cũng đâu thèm đi bar uống rượu làm gì? Nếu không phải vì cô mượn rượu giải sầu thì làm gì “tạo” khả năng cho tên biến thái cuồng giết người kia theo dõi cơ chứ?!
Nhớ đến đây, Từ Thanh Đào bỗng ngớ người ra, tự dưng cảm thấy tình cảnh này rất quen thuộc.
Nghĩ kỹ lại thì, đây không phải là tình tiết cao trào trong “Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo ôm con chạy” sao?!
… Đào Tiểu Đào rơi vào tay lưu manh và bị họ trêu chọc, tổng giám đốc Thời bá đạo tốc biến anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi tâm sự tỏ bày nỗi lòng với nhau, hai người ngọt ngào hòa thuận như lúc đầu, tình cảm nồng thắm muôn phần…
…
… Rốt cuộc cái bộ phim Mary Sue thiểu năng này định tẩy não cô đến bao giờ vậy hả!!
Nhưng mà…
Ngọt, ngào?
Tình, cảm, nồng, thắm?
Nghĩ đến tiến độ của kế hoạch B đã ngừng trệ mấy ngày nay, bỗng dưng Từ Thanh Đào nảy ra một ý nghĩ bạo dạn.
Sau khi nỗi hoảng sợ lúc đầu qua đi, mặc dù tâm trạng hiện giờ của cô đã dần bình ổn trở lại, nhưng con tim cô lại vì anh mà lao xao, cứ đập bình bịch mãi không thôi.
Nếu như nói lúc trước là sợ hãi thật sự, vậy thì vẻ hoảng hồn tiếp sau đây chính là diễn xuất tuyệt vời của ảnh hậu Oscar – Từ Tiểu Đào.
Trông cô như đã phải hứng chịu những uất ức lớn lao vô cùng: “Đều tại…”
Chữ “anh” còn chưa kịp nói ra.
Từ Thanh Đào rơm rớm nước mắt mà ngước lên, tầm nhìn rơi ngay vào lồng ngực của Trần Thời Dữ – ngay mảng áo sơ mi bị nước mắt và son môi của cô quệt vào, chỗ đó nhăn nhúm lại và dính bẩn.
Rồi cô chỉ biết lặng im.
Đặc biệt là, sau khi chợt nhớ ra mỗi quý Hằng Gia có bốn mươi lăm tỷ tiền lợi nhuận.
Chắc là ông lớn sẽ không mua một chiếc áo sơ mi trị giá bốn trăm ba mươi tệ đâu nhỉ?
Sự thinh lặng của Từ Thanh Đào càng chân thực hơn cả.
Và mang theo cả nỗi tuyệt vọng bé nhỏ.
Dường như Trần Thời Dữ không chú ý đến sự im lặng của cô, anh nhìn xuống.
Sau đó anh cũng nhìn thấy vạt áo của mình đã nhăn nhúm và in hằn tùm lum vết tích.
…
Khẽ chạm ánh mắt với Trần Thời Dữ.
Không khí xung quanh tĩnh lặng hẳn đi.
Chẳng lẽ chuyện này không đáng sợ hơn việc bị tên sát nhân theo đuôi sao?!
Rất lâu sau, Từ Thanh Đào run lẩy bẩy, cô suy sụp mở lời: “Anh Thời Dữ… áo sơ mi này của anh bao nhiêu tiền vậy?”
Trần Thời Dữ nhướn mày: “Em nghĩ là bao nhiêu?”
Tôi thấy luật bảo vệ hôn nhân nên bảo vệ tài sản trước khi cưới của bên vợ.
Nhưng rõ ràng là câu “Em thấy” của Trần Thời Dữ đồng nghĩa với việc không cần thiết phải bảo vệ cuộc hôn nhân giả dối này làm gì.
“Thì là…” Từ Thanh Đào bình tĩnh lại ngay, quyết định sẽ cố gắng ngụy biện để xoay chuyển tình thế: “Tôi cảm thấy, thật ra hôm nay tôi gặp phải chuyện này cũng liên quan ít nhiều đến anh.”
Gặp chuyện không giải quyết được thì cứ đẩy hết sang cho người khác, đây là kinh nghiệm hiệu quả mà cô học được từ chốn công sở.
Thế nên, chắc anh cũng không táng tận lương tâm đến nỗi bắt cô đền chiếc áo sơ mi giá trên trời này đâu nhỉ?!
Từ Thanh Đào nghiêm túc giải thích, trông cô tội nghiệp và đáng thương vô cùng: “Tại anh hết đó, tại mấy ngày nay anh không để ý đến tôi, không trả lời tin nhắn của tôi, vậy nên tôi mới vào quán bar uống rượu.”
Ngẫm nghĩ thêm một chút, để tăng thêm cảm giác áy náy cho Trần Thời Dữ, cô nói tiếp: “Tôi đau lòng lắm.”
Cơ mà, khi mới nói xong, cô chợt nhớ đến tường nhà phong phú muôn màu muôn vẻ trong mấy ngày nay của mình, cứ bay đây bay đó như bướm hoa nhỏ vậy, chẳng thể nhìn ra là cô đang đau lòng ở chỗ nào.
Hơn nữa, nửa tiếng trước cô còn đăng chín tấm ảnh chụp chung với Nghiêm Linh, nụ cười tiêu chuẩn để lộ tám chiếc răng trông vô cùng cuốn hút.
Nếu cô nhớ không nhầm thì…
Hình như ông lớn còn thích bài viết của cô nữa cơ.
…
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo thôi, Trần Thời Dữ đã nghi ngờ, mà vốn dĩ anh cũng chẳng tin tưởng gì: “Em đau lòng à?”
Từ Thanh Đào căng da đầu ngụy biện tiếp: “… Nội thương.”
Nên mới nhìn không ra chứ sao.
Cũng không rõ ràng cho lắm.
…
Lại tiếp tục lặng im.
Ngay lúc Từ Thanh Đào ngượng ngùng đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào trong cái không khí im lặng như tờ này.
Bằng cách thức lạ lùng ấy, cô đã chọc phải điểm cười của Trần Thời Dữ, anh cầm lòng không đậu, che mặt mà cười đến run người.
Bầu không khí căng thẳng bị thổi bay sạch bóng không còn lại gì.
Cười đến nỗi khiến cho Từ Thanh Đào phải ngơ ngác.
Làm ơn đi, cô lo mình không đền nổi cái áo này lắm luôn đấy!! Việc này có gì buồn cười à??
Đến khi Trần Thời Dữ cười đủ, anh mới nói: “Yên tâm đi. Tôi ấy à, không có hứng đi chiếm hời của cô gái nhỏ đâu.”
Này, này, ai là cô gái nhỏ vậy hả? Chiếm hời qua lời nói thì không tính là chiếm hời nữa đúng không?
Tên đàn ông thối tha này, lớn hơn cô có một tuổi thì không có tư cách cậy già lên mặt đâu nhé, cảm ơn! [*]
[*] Mình nghĩ là có sự nhầm lẫn gì ở đây, vài chương trước có nói Trần Thời Dữ lớn hơn Từ Thanh Đào sáu tháng, nhưng hai người là bạn học cũ, có nghĩa là cùng tuổi nhau. Nhưng ở đây tác giả lại để là hơn một năm. Mình xin để giống với bản gốc và thêm chú thích này để bạn nắm rõ tình hình nhé.
“Nhưng mà…” Anh đổi giọng, đôi mắt phượng xinh đẹp kia cũng xoay chuyển theo, nhìn đến nỗi khiến cho Từ Thanh Đào sững người, rồi cô nghe thấy giọng nói của Trần Thời Dữ: “Tôi rất tò mò. Nếu phải bồi thường thì em định bồi thường cho tôi bằng cách thức nào?”
Được rồi.
Muốn nghe xem tôi bồi thường bằng cách nào đúng không?
Bàn về phương diện nói lời tình tứ sến súa, trước đến nay Từ Thanh Đào cô chưa từng chịu thua bất kỳ ai.
Cô dùng diễn xuất của ảnh hậu Oscar, đỏ mặt mà rằng: “Còn có thể đền bù kiểu gì nữa đây? Tất nhiên là bồi thường bản thân mình cho anh Thời Dữ rồi.”
Uốn éo giả tạo ấy à? Muốn bao nhiêu thì cô có bấy nhiêu.
Giọng điệu quái gở đến mức bản thân cô cũng không thể nhìn nổi.
Tranh thủ làm tên đàn ông thối tha đó ghê tởm chết ngất luôn.
Kết quả là, bất ngờ thay…
Sau khi cô nói xong câu này, Trần Thời Dữ đột nhiên im lặng một giây.
Từ Thanh Đào sững sờ, hỏi anh: “Sao thế?”
Một hồi sau, Trần Thời Dữ trả lời: “Không có gì.”
Bỗng dưng anh lại tỏ vẻ khó chịu: “Chỉ là, cảm thấy bản thân đã bị lỗ.”
Từ Thanh Đào:?
…
Nửa tiếng trôi qua, Từ Thanh Đào vẫn không sao hiểu được hàm ý trong lời nói của Trần Thời Dữ.
Nhưng, con người cô có một tính cách phẩm chất rất tốt, đó là, những vấn đề nghĩ không ra thì cô sẽ không thèm nghĩ đến nó nữa.
Hơn nữa, sắp tới cũng không có nhiều thời gian để cô suy nghĩ kỹ càng.
Hai mươi phút sau khi báo cảnh sát, xe cảnh sát đã đến hiện trường.
Nạn nhân là Từ Thanh Đào, thế nên cô phải cùng Trần Thời Dữ đến đồn cảnh sát lấy khẩu cung, tiện thể xác thực thân phận của tên sát nhân đang chạy trốn kia.
Đúng như những gì Trần Thời Dữ đã nói, đường Đăng Vân có tổng cộng hơn ba trăm camera, mọi ngóc ngách hay góc đường đều được quay lại rõ ràng.
Nhìn trong màn hình giám sát thấy mình và tên sát nhân ngồi trên cùng một chiếc xe, bấy giờ Từ Thanh Đào mới cảm thấy sợ hãi.
Trái tim vừa bình tĩnh hơn đôi chút mà bây giờ lại không thể kìm được, nó bắt đầu đập nhanh vô cùng, cô vô thức lùi về sau nửa bước, bất thình lình va vào lòng Trần Thời Dữ.
Đôi vai được anh nhẹ nhàng giữ lấy, bàn tay của người đàn ông nóng hổi, tựa như anh đang trấn an cô vậy.
Từ Thanh Đào nghiêng đầu theo phản xạ có điều kiện, đập vào mắt cô là xương quai hàm đẹp đẽ của Trần Thời Dữ, sắc bén y hệt như tính cách của anh.
Anh không nói gì hết, nhưng Từ Thanh Đào lại thấy an toàn đến lạ.
Chẳng thể nén được nỗi lòng mình, cô lặng lẽ nhích vào và tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.
Mà không chú ý rằng, khóe môi người đàn ông đang vô cớ nhếch lên.
…
Từ Thanh Đào quay lại nhìn màn hình giám sát, hình như cô đã không còn thấy sợ như ban nãy nữa.
Vào phút thứ năm và giây thứ ba mươi tám, Từ Thanh Đào thình lình chỉ vào màn hình, người trong video đúng thật là tài xế lái taxi ấy: “Chính là anh ta! Năm trăm tám mươi nghìn của tôi!”
Như có thắc mắc với biệt danh mà cô đặt, Trần Thời Dữ hỏi lại: “Năm trăm tám mươi nghìn?”
Từ Thanh Đào tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tài xế, đôi mắt sáng ngời: “Chính xác mà nói là bốn trăm sáu mươi bốn nghìn tệ, vì tôi phải nộp hai mươi phần trăm thuế lợi tức cá nhân.”
Trần Thời Dữ cạn lời, nhưng ánh nhìn lại rơi vào khuôn mặt cô.
Vừa mới thoát chết cách đây không lâu, ấy thế mà, toàn bộ suy nghĩ của cô bây giờ đều tập trung hết vào tiền thưởng lệnh truy nã, như chẳng thể thấy vừa nãy cô đã sợ hãi đến nhường nào.
Dường như Từ Thanh Đào vẫn luôn như thế, luôn tràn đầy sức sống mà hướng về phía trước, cô hoạt bát và dễ thương vô cùng.
Ngay cả anh cũng không để ý rằng, từ nãy đến giờ, ánh mắt của anh chưa rời khỏi người cô một giây phút nào.
Mang theo sự chăm chú mà chính anh không hề nhận ra.
Đến khi Từ Thanh Đào lục lọi tấm ảnh thẻ của tên tội phạm đang chạy trốn từ thư viện ảnh trong điện thoại, vẻ mặt tập trung cao độ của Trần Thời Dữ mới rạn nứt dần.
Cứ thế mà nứt ra thành thung lũng tách giãn Lớn.
Giọng nói của anh chứa cả nỗi lòng khó mà tin được, anh kinh nhạc nhìn Từ Thanh Đào: “Trong thư viện của em có ảnh của tên đó?”
Từ Thanh Đào ngỡ ngàng, không nhận ra có vấn đề gì: “Sao thế?”
Sao thế?
Con gái mà lưu ảnh của tên sát nhân trong thư viện điện thoại, đã thế, bây giờ cô còn hỏi anh “sao thế” nữa ư?
Trước giờ Trần Thời Dữ chưa từng nghĩ là mình cũng có mầm bệnh cao huyết áp.
Từ Thanh Đào chợt hiểu ra, cảm thấy Trần Thời Dữ đã hiểu lầm mất rồi, vội vã giải thích: “Tôi sợ mình không nhớ nổi mặt họ, lỡ đâu gặp phải trên đường lại không nhận ra, thế thì tiếc lắm.”
Những năm trăm tám mươi nghìn tệ biết đi đó! Nào ai có thể từ chối sự hấp dẫn này cơ chứ!
Sợ kiểu người có tiền như Trần Thời Dữ không hiểu, Từ Thanh Đào cấp tốc dùng giọng nói khe khẽ mà bổ sung thêm: “Dù sao thì cơ hội cũng chỉ dành cho người có sự chuẩn bị thôi mà.”
…
Cũng có lý lắm mà, phải không?
Trần Thời Dữ nghe đến ngứa răng, anh phải dùng đầu lưỡi chặn lại.
Hơn nữa, tấm ảnh này có được vào lúc Từ Thanh Đào lướt Douyin, cô tình cờ xem được video treo thưởng truy nã nên mới tiện tay chụp lại màn hình.
Là một người cuồng chụp ảnh màn hình, thư viện của cô có hơn mười nghìn tấm ảnh chụp màn hình, nếu hôm nay không gặp phải chuyện xui rủi đến vậy, có lẽ chính cô cũng không nhớ mình đã lưu ảnh của tên sát nhân này từ khi nào.
Nhưng, nhờ vào trực giác nhạy bén của động vật nhỏ, cô đã cảm nhận được tâm trạng hiện giờ Trần Thời Dữ vô cùng tệ, áp suất cực kỳ thấp.
Từ Thanh Đào lưỡng lự trong chốc lát: “… Anh Thời Dữ, có phải anh đang không vui không?”
Trần Thời Dữ hít sâu một hơi, như thể đang cố kìm nén cơn tức giận: “Vẫn rất ổn.”
Giọng điệu của anh lạnh lùng, âm dương quái khí [*] mà tiếp tục: “Lưu ảnh của người đàn ông khác trong điện thoại.”
[*] Âm dương quái khí (陰陽怪氣), nghĩa là tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định.
… Việc này cũng đâu hoàn toàn là xấu đâu!
Từ Thanh Đào đuối lý ngay, nhưng vẫn không phục cho lắm, nhỏ giọng càu nhàu: “Cũng đâu thể tính đây là ảnh của người đàn ông khác đâu, đây là tiền ký quỹ dưỡng lão cho nửa đời sau của tôi đấy.”
Trần Thời Dữ lạnh lùng nhìn cô.
Từ Thanh Đào: …
Dữ quá đi mất!!
Cô xóa đi là được chứ gì!
Hơn nữa, anh không nói thì cô cũng định xóa đây này.
Một lần gặp gỡ khiến tâm lý ám ảnh như hôm nay, nếu nhìn thấy ảnh của người này nữa thì chắc là đêm nay cô sẽ gặp ác mộng mất thôi.
Từ Thanh Đào xóa sạch sẽ hết tất cả ảnh của mấy tên tội phạm ngay trước mặt Trần Thời Dữ.
Cô giơ tay tỏ ý: “Anh Thời Dữ ơi, đã xóa xong rồi.”
Còn rất cơ hội mà tỏ ra đáng thương: “Tại anh mà tiền ký quỹ dưỡng lão về già của tôi mất hết rồi đó.”
Nếu đã nghe và hiểu thì mau gửi một số tiền lớn cho tôi đi!
Bấy giờ, mặt Trần Thời Dữ mới lộ ra vẻ hài lòng.
Sau đó, anh cầm điện thoại lên và gửi vào WeChat của Từ Thanh Đào một bức ảnh.
Là ảnh thẻ của anh.
Từ Thanh Đào sững sờ trước hành động kỳ quặc này của anh.
Chẳng đợi cô mở miệng hỏi, Trần Thời Dữ đã ung dung thong thả giải thích: “Lưu tấm đấy đi. Không phải đã mất hết tiền ký quỹ dưỡng lão về già rồi à.”
Như đang ban phát lòng từ bi mà bố thí cho một bức ảnh, anh còn mang theo giọng điệu như kiểu “rất lấy làm tiếc” mà nói rằng: “Hời cho em rồi. Dù sao, với gương mặt này của tôi…”
Thoáng dừng lại đôi chút, rồi người đàn ông vô cùng kiêu ngạo ấy lại nói tiếp: “Có bỏ nghề bán sắc thì ít nhất, giá khởi điểm cũng phải từ tám trăm nghìn trở lên.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!