[*] Trung tuần là khoảng thời gian tầm mười ngày giữa tháng.
Hơi lạnh trong chiếc Maybach cứ im ắng mà tỏa ra.
Từ Thanh Đào cảm thấy chiếc xe này có điều gì đó hơi thần bí.
Cứ mỗi lần cô ngồi trong chiếc xe này là cô lại thấy xấu hổ muốn chết.
Khi lời nói của Trần Thời Dữ vừa dứt được khoảng hai, ba giây, não cô trống rỗng.
Sau một lúc mà vẫn đoán không ra, liệu có phải Trần Thời Dữ đang nói một câu mang hai ý nghĩa hay không?
Chắc là do cô cứng đờ người ra quá lâu, nên Trần Thời Dữ làm như không việc gì mà nhìn cô, hỏi: “Thế nào?”
Đây đúng là vẻ tự đại “Cô gái à, chẳng lẽ em không hài lòng đề nghị của tôi?”
Phải qua rất lâu sau thì Từ Thanh Đào mới hồi thần lại được, cô nghe thấy giọng nói của chính mình: “… Không sao.”
Cô quay đầu lại từng chút, từng chút một, rồi sau đó cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cứ trầm mặc như thế được một lát, Từ Thanh Đào bỗng nhiên lại quay đầu trở lại, ôm tâm trạng ngổn ngang trăm bề mà nói: “Anh Thời Dữ. Sau này anh đừng nói những lời như vậy nữa nhé, được không?”
Trần Thời Dữ nhíu mày: “?”
Từ Thanh Đào tạm ngừng một chút, sau đó giải thích: “Là anh đừng nói những từ như “làm tôi”, thật ra từ “làm” mà tôi nói không phải là từ “làm” theo nghĩa kia đâu.”
Vẻ mặt Trần Thời Dữ cứ như thể anh là một cổ vật xuất thân từ triều đại nhà Thanh, cỏ vẻ là anh không hiểu thuật ngữ chuyên nghiệp khi theo đuổi thần tượng của con gái rồi, mấy từ thế này chỉ nên hiểu ngầm thôi mà TvT!!
Cô bổ sung thêm một câu: “Anh nói như vậy, rất dễ làm cho tôi hiểu lầm.”
Vì để ám chỉ rõ ràng hơn, Từ Thanh Đào cố tình nhấn mạng vào hai chữ “hiểu lầm”.
Trần Thời Dữ chậm rãi đáp: “Hiểu lầm cái gì?”
Từ Thanh Đào: “Hiểu lầm anh có ý kia.”
Trần Thời Dữ nhìn cô chằm chằm mấy giây, rồi anh từ từ mở miệng: “À.”
Từ Thanh Đào giương mắt, nơi mắt cô chất chứa chút nghi hoặc.
Anh lại lười nhác mà rằng: “Em không hiểu lầm.”
Trần Thời Dữ ung dung mở miệng: “Ý tôi là vậy mà.”
…
Mãi cho đến khi xe đã dừng lăn bánh, Từ Thanh Đào vẫn còn bị sốc.
Đến nỗi, tại sao mình về Bách Nguyên Nhất Hào được mà cô cũng không biết.
Cô mở cửa phòng tắm ở buồng trong, đến khi cô tắm rửa xong xuôi rồi đi ngang qua kính nửa người.
Mới thấy sắc mặt mình đã đỏ như tôm luộc.
Cô nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương một lát.
Sau khi Từ Thanh Đào chậm chạp lấy lại tinh thần.
… Sao mặt cô đỏ vậy.
Cứu! Mạng!
Không lẽ hồi nãy cô cứ thế mà về nhà ư???
Khó trách tại sao cô cứ cảm thấy Trần Thời Dữ nhìn cô bằng ánh mắt là lạ, cứ như thể là có ý cười vi diệu vậy.
Trời ạ, thế thì có khác gì đang nói thẳng với ông lớn là mình đã bị thả thính đến nỗi mặt đỏ tim run đâu???
Một cảm giác xấu hổ cộng thêm ngại ngùng quá độ tự nhiên được sinh ra.
Từ Thanh Đào che mặt lại, chán nản buông mình nằm lên giường lớn, sau đó cô ôm chiếc gối dài ngốc nghếch mà điên cuồng lăn lộn trên giường vài vòng.
Sau khi phát tiết hết chút sức lực còn sót lại, một đôi mắt hồ ly óng ánh ánh nước xuất hiện.
Và, đến tận bây giờ, trên khuôn mặt cô, sức nóng vẫn chưa hề giảm đi chút nào.
Lần này cô không cần Tạ Sênh xác nhận làm gì nữa, cô đã biết được đáp án rồi.
Trần! Thời! Dữ! Đang! Thả! Thính! Cô!
Không thể không thừa nhận rằng, tổng tài không hổ danh là tổng tài.
Đẳng cấp thả thính này còn cao hơn cô một trăm bậc nữa chứ.
Cô lật lại lịch sử nói chuyện của mình và Trần Thời Dữ trước kia.
Từ đầu tiên cho đến mới đây nhất, đống rắm cầu vồng ngốc nghếch sến rện mà cô ăn cắp trắng trợn trên Tiểu hồng thư đều không có tư cách sánh bằng.
Hơn nữa, những lời bàn luận trước đó của cô thật phiến diện và thái quá biết bao, những lời nói ấy khiến người ta phải giận sôi máu biết chừng!!
Sao Thời Tiểu Dữ lại chịu đựng mà không xóa mình đi vậy nhỉ TvT!!
Từ Thanh Đào trở mình, hận không thể nhấp một cú rồi xóa hết tất cả lịch sử.
Lòng cô dần hiện một thứ cảm xúc được gọi là “hối hận”.
Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này thì cô đã chẳng làm thế rồi.
…
Hôm sau đi làm, Từ Thanh Đào dậy sớm, trang điểm nhẹ nhàng.
Lông mày nhỏ nhắn và đôi mắt hồ ly, dù không trang điểm thì cô cũng là một mỹ nhân xinh đẹp mạnh mẽ.
Không biết có phải trong lòng cô đang cất giấu những nỗi niềm “thầm kín” hay không mà cô nhìn đâu cũng thấy chột dạ, vẽ vời được một lát, Weibo gửi cho cô…
@ Hốc cây tình yêu: Các chị em ơi, thích một người là sẽ có biểu hiện gì thế?
Đáp: Hồi trước đi làm có thầm mến một anh nam thần trong nhóm, bạn có tưởng tượng ra được cái cảnh ngày nào tôi cũng kiên trì dậy từ sáu giờ để trang điểm, trong khi tám giờ rưỡi mới đến giờ làm không? (đậu nành tạm biệt)
Trả lời từ dòng này qua dòng khác.
“Người chị em này mạnh quá đi mất.”
“Yêu đến thảm thiết luôn rồi, nếu không phải là đã yêu đến thảm thiết thì sẽ không có nghị lực nhiều đến thế đâu.”
“Thảm rồi, cô đã rơi vào bể tình rồi người chị em của tôi ơi!!”
…
Trái thì yêu đến thảm thiết rồi, phải thì đã rơi vào bể tình.
Thấy thế, mi tâm Từ Thanh Đào giần giật.
Weibo kiểu gì vậy:)
Đúng là khả năng năng nắm bắt thông tin càng ngày càng kém, cô không thể trang điểm xinh đẹp vì chính cô hả?!
Từ Thanh Đào hung hăng chặn blogger này.
Sau đó cô chọn màu son, giữa hàng tá màu son ở ngay trước mặt, cô chọn son màu đậu, trông nhẹ nhàng mà phóng khoáng.
Lần trước cùng Trần Thời Dữ ra ngoài ăn cơm.
Hình như anh đã khen màu này hợp với cô.
…
À.
Mà, dù cô trang điểm cho Trần Thời Dữ nhìn thì đã sao, bọn họ là vợ chồng cơ mà, trang điểm cho chồng mình ngắm thì vấn đề gì à?
Không có vấn đề gì cả, hoàn toàn không có vấn đề gì:)
Chỉ là, cảm giác chột dạ bỗng dưng xông tới.
Từ Thanh Đào do dự một chút, cuối cùng thì cô vẫn chọn bỏ chặn blogger vừa nãy.
Sau đó, để tỏ bày lòng áy náy, cô lặng lẽ nhấn like.
…
Lúc ra ngoài, Từ Thanh Đào chợt nhớ ra trong công ty mình còn đang quay chương trình.
Bởi vì có quá nhiều người lạ tới, nên dường như Từ Thanh Đào đã được quay trở về khoảng thời gian lúc cô mới “chân ướt chân ráo” vào làm, một ngày mà có tới hai, ba người con trai hỏi xin WeChat của cô.
Không chỉ có người của nhóm chương trình.
Thậm chí còn có ngôi sao Cao Thư Ngạn muốn kết bạn.
Vì để tránh gặp phải những phiền phức không đáng có, cô do dự một chút…
Rồi cô lấy chiếc nhẫn cưới đặt ở ngăn tủ sâu nhất ra, đeo lên trên ngón áp út của mình.
Lúc ngồi xuống ăn bữa sáng, ánh mắt Trần Thời Dữ dừng lại trên ngón tay vô danh của cô trong một cái chớp mắt.
Từ Thanh Đào bị anh nhìn nên thấy hơi mất tự nhiên, nghĩ thầm, cái này lạ lắm à, mặc dù cô không giống Trần Thời Dữ – người ngày ngày đeo nhẫn cưới trên tay, nhưng cũng không đến nỗi đeo vào thì sẽ bị nhìn chằm chằm mà, nhỉ?
… Không phải là tại Trần Thời Dữ đã mua cho cô chiếc nhẫn cưới trông quá bắt mắt à?
Thông thường, cô sẽ không đeo nó vào những dịp trang trọng mà không có sự đồng hành của anh! Ai lại đeo viên kim cương hồng mười carat suốt ngày cơ chứ! Có khác gì viết trên mặt mấy chữ “tôi giàu có lắm này, hãy đến đây và cướp tôi đi” đâu!!
Không ngờ cô giáo Tiểu Đào suýt thì đã trở thành nạn nhân của tội phạm giết người:)
Vừa thổi cháo xong, cô cũng không quá bất ngờ khi nghe thấy Trần Thời Dữ hỏi: “Hôm nay em có việc à?”
Mặc dù anh không đề cập rõ ràng, nhưng Từ Thanh Đào vẫn hiểu ý anh nói.
Không có chuyện gì thì không thể đeo nhẫn cưới à:)
Lời đã đến bên khóe miệng, nhưng chẳng biết sao Từ Thanh Đào bỗng khựng lại.
Sau đó nội tâm cô xoắn xuýt trong chốc lát, vờ như mình đang thờ ơ, chỉ lãnh đạm trả lời rằng: “Không có gì cả. Gần đây công ty đang quay chương trình.”
“Chương trình gì?”
“Chương trình gameshow truyền hình tại công sở Bạn thật tỏa sáng.”
Nói rồi, cô lại dừng lại.
Linh cảm nói với cô rằng, có vẻ như Thời Tiểu Dữ là người cổ lỗ sĩ, chắc anh sẽ không xem các chương trình gameshow đâu.
Nhưng, không ngờ rằng, thế mà anh lại gật đầu một cái.
Từ Thanh Đào chỉ biết là “Bạn thật tỏa sáng” là chương trình của công ty giải trí Đào Tử.
Nhưng cô không biết công ty giải trí Đào Tử là công ty con truyền thông của Hằng Gia.
Trần Thời Dữ lại nhìn về phía cô một lần nữa.
Trên mặt anh hiện rõ rành rành câu hỏi: Chuyện này thì liên quan gì tới chuyện tôi hỏi?
Từ Thanh Đào khẽ hít vào một hơi, dùng đũa đâm trứng gà, lặng lẽ nói: “Có nhiều người tới lắm, hôm qua bị mấy người xin WeChat rồi.”
Biết cô giáo Tiểu Đào được yêu thích tới nhường nào chưa! Mau nói đi, mau nói rằng anh đang ghen đi!!
Ai ngờ đâu, không khí bỗng chốc tĩnh lặng.
Trần Thời Dữ cũng chỉ “ừ” một tiếng đầy lạnh nhạt.
Vì sao hôn nhân của cô lúc nên là hôn nhân hờ thì lại không hờ, lúc không nên giả vờ thì lại diễn y như thật vậy!
Có lẽ là nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Từ Thanh Đào hơi thay đổi, nên Trần Thời Dữ nhìn sang.
Miệng cô hơi mấp máy, hỏi một câu khá là vi diệu: “Trừ cái này ra thì anh không muốn nói gì khác à?”
Chàng trai à, cho anh một cơ hội cuối, mau cho tôi nghe thấy đáp án mà tôi muốn:)
“Có.” Trần Thời Dữ nói một câu chứa chan bao hàm ý: “Ánh mắt của bọn họ rất tốt đấy.”
Từ Thanh Đào: “.”
Ngay sau đó, Trần Thời Dữ nói tiếp, tuy giọng điệu hời hợt nhưng lại mang theo chút cao ngạo, như đã thể hiện trọn vẹn “privilege” (đặc quyền) của mình: “Đáng tiếc thay, họ không được may mắn như tôi.”
Thần kỳ quá.
Bỗng dưng Cô giáo Tiểu Đào chẳng thấy tức giận nữa.
…
“Nhặt được tiền rồi à, sao hôm nay tâm trạng tốt thế?”
Sáng sớm, Nghiêm Linh chỉ đi ngang qua chỗ của cô.
Từ Thanh Đào ngẩng đầu lên: “Có à chị?”
Nghiêm Linh: “Ừ không có. Khóe miệng của em chỉ sắp ngoác tới huyệt Thái Dương thôi.”
…
Cảm ơn chị, thế thì hơi bị khoa trương quá rồi đấy ạ.
Nhưng đúng là tâm trạng tốt, cô không thể phủ nhận được.
Sáng nay Trần Thời Dữ đưa cô đi làm, lúc gần đi còn nói là tối sẽ tới đón cô.
Mặc dù cô giáo Tiểu Đào nghĩ lại cũng chẳng biết mình vui vì điều gì.
Nhưng, nhìn cô và Trần Thời Dữ giống như một đôi vợ chồng bình thường vậy, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa.
Từ Thanh Đào nghĩ vẩn vơ, bỗng cô nhận ra rằng, đúng là lâu lắm rồi cô chưa nghĩ đến chuyện ly hôn.
Dường như, cứ thế mà trải qua quãng đời còn lại cùng Thời Tiểu Dữ như bao lời khuyên nhủ mù quáng đã bảo, âu cũng không phải là chuyện không thể.
Đúng chín giờ, chương trình bắt đầu ghi hình.
Ngôi sao, nghệ sĩ và người đi làm bắt đầu quét thẻ vào làm.
Hôm qua, sau lần tiếp xúc ngắn ngủi, ít nhiều gì thì bọn họ cũng đã có ấn tượng với nhau rồi.
Một số sinh viên đại học là những sinh viên hàng đầu tốt nghiệp chuyên ngành tài chính hoặc tốt nghiệp loại ưu từ Vân Đại, trong xương cốt của họ cũng chứa đựng chút kiêu hãnh, nhưng họ vẫn khiêm tốn khi đối xử với đồng nghiệp của mình.
Một số là sinh viên ngành tài chính của hai trường Đại học Tổng hợp, một số là khoa tài chính của trường cao đẳng nghề, thực tập sinh này vô cùng trân trọng những trải nghiệm khó khăn và quý giá này, hôm qua bận từ sáng đến tối và làm việc rất chăm chỉ, khá giống với lần thực tập trước đây của với Từ Thanh Đào.
Gameshow có sự va chạm giữa những người kiêu hãnh và những người bình thường.
Lúc chọn người thì cũng sẽ cân nhắc đến vấn đề này.
Về phần những ngôi sao và nghệ sĩ, họ là những người đến rồi đi ngang qua sân khấu.
Hình như mỗi ngôi sao đều có một kịch bản, hôm qua Từ Thanh Đào còn trông thấy lời thoại của Đào Nhược.
Nâng sự vỡ mộng của cô lên cấp độ cao hơn.
Mặc dù đã biết rằng chương trình truyền hình thực tế đều có kịch bản, nhưng, vào lúc ăn cơm trưa, ngay cả gameshow mình thích nhất mà Từ Thanh Đào cũng chẳng thể xem nổi. jpg
Không xem gameshow khi ăn cơm trưa, nên buổi trưa Từ Thanh Đào đành phải đi dạo cửa hàng cùng với Nghiêm Linh.
Cao ốc Kim Mậu có tất cả bốn toà cao ốc, cao thấp đan xen vào nhau, được bao quanh bởi vườn hoa trung tâm, mặt đất thì kết nối với tàu điện ngầm và một trung tâm thương mại cỡ lớn.
Vừa hay cô nhớ tới việc, hôm qua cô nói rằng cô sẽ mua quà cho Trần Thời Dữ.
Tiền thưởng và tiền lương vừa tới tay nên vẫn còn nóng hôi hổi, nếu không mua thì lại sợ mình sẽ quá tay mà tiêu hết.
Nghiêm Linh nghe nói cô muốn quà cho Trần Thời Dữ, thì tình nguyện đi lựa cùng cô.
Lần trước đã cà vạt rồi, nên lần này Từ Thanh Đào định mua một cái đồng hồ nam.
Ước chừng rơi vào khoảng hai mươi nghìn tệ.
Dù đắt thật đấy, nhưng, cô khẽ cắn môi một cái rồi vẫn quyết định sẽ chi tiền.
So với mấy món quà trị giá hàng triệu tệ mà Trần Thời Dữ tặng cho cô…
Thì bấy nhiêu vẫn hơi ít ỏi.
Không ngờ là, lúc chọn quà, cô đã gặp phải Đào Nhược và Cao Thư Ngạn, có vẻ như hai người họ vừa dùng bữa chiều ở nhà hàng xong.
Ngôi sao dùng bữa cũng là nội dung quay hình, từ xa là đã có thể trông thấy hai người họ đi tới, bên cạnh họ còn có hai người quay phim đi theo, rất bắt mắt khi di chuyển trên đường.
Có lẽ sau khi ăn cơm xong thì họ định đi dạo, nhưng, không hẹn mà gặp, bốn người họ đã chạm mặt nhau tại một cửa hàng đồng hồ nho nhỏ.
Đào Nhược lại nhìn thấy Từ Thanh Đào, cô ta cảm thấy cô đúng là người âm hồn không tan, suýt thì lại liếc cô ngay trước ống kính.
Sau mấy ngày quay chụp, Từ Thanh Đào không hề có thiện cảm với Đào Nhược, bấy giờ, khi nhìn thấy cô ta, nội tâm cô cũng chỉ bình lặng khôn nguôi.
Nhưng khi Cao Thư Ngạn thấy cô thì ánh mắt anh ta lại sáng bừng lên: “Avian, thật trùng hợp.”
Gọi tên tiếng Anh của Từ Thanh Đào.
“Tôi thấy chẳng có gì là trùng hợp cả.” Đào Nhược mở miệng: “Mới vừa nãy thôi, khi ở trong văn phòng, tôi nói là tôi muốn đến cửa hàng dạo chơi, nhưng sao bây giờ lại “ngẫu nhiên” gặp mặt hai người vậy nhỉ?”
Nghiêm Linh nghe giọng điệu của cô ta kho nói chuyện đầy mùi thuốc súng, chị ấy cũng không vui mà hỏi ngược lại: “Trung tâm thương mại lớn như thế này cơ mà, không phải là do nhà cô mở đấy chứ?”
Đào Nhược là một ngôi sao, dù vị trí chẳng lớn lao gì, nhưng ít nhiều gì thì cô ta cũng là ngôi sao có fan hâm mộ hậu thuẫn, chưa bao giờ bị người khác coi thường như thế này, chỉ muốn phát tiết ngay tại chỗ.
Cao Thư Ngạn thấy thế bèn kéo Đào Nhược lại, dùng ánh mắt ra hiệu với cô ta, hòng nhắc cô ta là có camera, bấy giờ Đào Nhược mới nuốt khí thế đó xuống.
Anh ta giảng hòa: “Tôi cùng Tiểu Nhược đi dạo, xem xem có mua được gì hay không. Avian, cô cũng đến mua đồ à?”
Thú thật thì Từ Thanh Đào không hề muốn trả lời, nhưng khi đối diện với thể diện của người trưởng thành, cô đành qua loa đáp lời: “Đến đây mua quà cho chồng tôi.”
Vừa nói xong thì Cao Thư Ngạn sửng sốt: “Cô kết hôn rồi à?”
Đang định nói cô kết hôn khi nào, bình thường sao không thấy cô đeo nhẫn cưới.
Thì ánh mắt anh ta rơi xuống, vừa hay nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương ngay trên ngón áp út của Từ Thanh Đào.
Lớn đến nỗi mắt người ta sắp bị mù bởi ánh sáng mà nó loé lên.
Là một viên kim cương màu hồng cực lớn.
Đúng là không thể nào ngờ được mà, bình thường Từ Thanh Đào không hay thể hiện gì ra ngoài.
Trang sức đeo trên tay, quần áo mặc trên người, không chỗ nào không phải là xa xỉ phẩm có giá trị cực kỳ đắt đỏ.
Khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương của cô, thoáng chốc, Đào Nhược cũng thấy hơi kinh ngạc, kim cương hồng lớn thế này thì hẳn là giá trị của nó không hề nhỏ.
Sự hoài nghi Từ Thanh Đào mang đồ giả trong cô ta hơi dao động.
Hiển nhiên, cô chủ cửa hàng bán đồng hồ cũng nhận thấy cô gái xinh đẹp này có xuất thân rất đáng gờm.
Cô ấy lấy một số thiết kế cuối cùng trong cửa hàng ra cho cô xem, giá của chúng đều trên sáu con số, và, chúng không bắt đầu bằng những con số như một hoặc hai.
Từ Thanh Đào thấy thế thì hơi xấu hổ.
Chẳng lẽ nhìn cô giống người có tiền lắm à?
Tiền tự thưởng cho mình và tiền lương mua đồ cho Trần Thời Dữ, Từ Thanh Đào không cảm thấy mất mặt gì, mở miệng: “Tôi chỉ định mua tầm hai mươi nghìn, những món này quá đắt, phiền cô giới thiệu cho tôi cái khác được không?”
Hơn nữa, đối với nhóm tiền lương phổ thông, đồng hồ hai mươi nghìn cũng là tiêu xài xa xỉ.
Nhưng đối với ngôi sao mà nói, đây đúng là một cái giá chẳng đáng nhắc tới.
Ngay cả thu nhập của nghệ sĩ nhỏ tuyến mười tám cũng từ một đến hai trăm nghìn, chứ nói chi là Đào Nhược – người đã được xếp vào hàng ngũ ngôi sao.
Đồng hồ hai mươi nghìn ấy à?
Keo kiệt vậy.
Bấy giờ, bao lo nghĩ vừa rồi của cô ta biến mất trong nháy mắt.
Còn tưởng rằng cô là người có tiền thật cơ, ngờ đâu, chẳng những vòng tay là đồ giả từ hàng hiệu, mà ngay cả nhẫn kim cương cũng là hàng dỏm.
Trong tích tắc, Đào Nhược chẳng còn thấy hứng thú nữa.
Nhưng, nói đi thì cũng phải nói lại, nếu cô ta đứng càng lâu thì ống kính hướng về Từ Thanh Đào càng nhiều, cô ta nào phải kẻ ngốc đâu.
Nhưng chiếc vòng tay mà Từ Thanh Đào đang đeo trông khá đẹp mắt.
Đào Nhược quay người lại, kéo cánh tay Cao Thư Ngạn, tránh camera: “Chồng à, em muốn chiếc vòng tay của Avian, anh mua cho em chiếc đó nhé.”
Sắc mặt Cao Thư Ngạn lại không tốt lành gì, nhãn hiệu vòng tay đó không hề rẻ rúng gì.
Chiếc vòng tay của Từ Thanh Đào có giá trị lên đến sáu con số, dù cho anh ta có tiền đi chăng nữa, thì cũng chẳng thể tiêu pha như thế.
Đào Nhược lại không chú ý tới sắc mặt anh ta đã thay đổi, cô ta cứ nũng nịu như thế: “Tối sẽ gửi liên kết cho anh mà.”
…
Sáu giờ tối, một ngày quay chụp nữa lại kết thúc.
Ngôi sao và người làm trong chương trình đều tan tầm, những người tăng ca mới thật sự là “trâu bò”.
May mà hôm nay lượng công việc của Từ Thanh Đào không nhiều lắm, cộng thêm việc Trần Thời Dữ sẽ tới đón cô, cô cũng không muốn để anh chờ quá lâu.
Thu dọn xong xuôi thì cô quẹt thẻ rồi xuống lầu.
Đi qua vườn hoa trung tâm, vừa hay đi ngang qua xe bảo mẫu của Đào Nhược.
Cô ta đang ở trong xe, nhìn thấy Từ Thanh Đào thì lầm bầm câu “oan gia ngõ hẹp”, rồi cô ta thấy Từ Thanh Đào xoay người và đi lên một chiếc Bentley màu đen.
Đào Nhược bỗng im lặng, biểu cảm chuyển sang kinh ngạc.
Cô ta còn chưa kịp nói gì thì trợ lý đã mở miệng trước: “Đây không phải là mỹ nhân ngoài giới của nhóm quốc tế à, trời ạ, có vẻ giàu đấy, còn đi Bentley cơ.”
“Sao cô biết là cô ta giàu?”
Đào Nhược bỗng hồi tưởng lại việc đã xảy ra vào buổi chiều, cô chọn tới chọn lui mà chỉ mua được một chiếc đồng hồ trị giá hai mươi nghìn trong cửa hàng, nhìn thế nào cũng không giống người của gia đình giàu có, nhìn thế nào cũng không giống người có thể mua được xe Bentley.
Bản thân cô ta cũng ở trong giới giải trí này cơ mà, có những góc khuất bẩn thỉu nhơ nhớp nào cô ta chưa từng thấy đâu?
Dường như, chỉ trong chớp mắt, khi liên tưởng đến gương mặt xinh đẹp hút hồn của Từ Thanh Đào, cô ta đã đưa ra một kết luận.
Là một phóng viên tài chính, trong cả một ngày, nếu không tiếp xúc với CEO thì cũng chỉ có thể là tiếp xúc với CFO.
Ai có thể cam đoan được rằng, cô không hề lấy việc công mà có suy nghĩ một bước lên trời?
Nghĩ đến đây, Đào Nhược cười nhạo một tiếng.
Còn tưởng rằng cô thanh cao đến đâu, chẳng phải cũng là loại người lợi dụng người khác để đạt được lợi ích à.
Rồi nhớ tới khoảng thời gian gần đây của bản thân mình, nếu không phải là đang đối phó với Từ Thanh Đào, thì cũng là đang đối mặt với gã Cao Thư Ngạn, tất cả đều lướt qua đáy mắt cô ta.
Đào Nhược cười lạnh một tiếng: “Không phải cô ta muốn nổi tiếng lắm à, lúc chương trình được phát sóng, hãy cho cô ta chút danh tiếng mà cô ta muốn đi.”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!