Hẳn là đã bị câu “lẽ thường tình của con người” mà Trần Thời Dữ nói làm cho chấn động, cũng có thể lần mất mặt này đã mang đến cho Từ Thanh Đào đả kích quá lớn…
Nên cô cũng quên luôn những lời nói thâm tình mà mỗi ngày cô đều gửi đúng giờ cho ông lớn để vun vén tình cảm sau hôn nhân.
Dù gì thì Từ Thanh Đào cũng chỉ muốn bồi dưỡng một đoạn tình cảm giả tạo sau hôn nhân chứ không phải là bồi dưỡng ra một đứa bé:D
Không biết có phải do trước khi đi ngủ đã nghĩ quá nhiều hay không mà cô đã mơ thấy một giấc mộng “kinh hoàng”.
Trong giấc mơ ấy, Trần Thời Dữ mặc đồ ngủ, trông anh quyến rũ muôn phần, anh ngồi trong phòng ngủ của cô, còn cô thì ôm lấy anh từ đằng sau, nở nụ cười mờ ám: “Sao anh lại mặc đồ ngủ của Tống Gia Mộc thế?”
Sau đó, hình ảnh chợt thay đổi, bỗng dưng Tống Gia Mộc xuất hiện ở cửa, anh ta nhìn bọn họ đầy khiếp sợ, ngón tay thì run lẩy bẩy: “Hai người các người! Hoá ra hai người dám tằng tịu rồi vụng trộm có mang [*] với nhau!”
[*] Gốc là “châu thai ám kết”. Nghĩa là tằng tịu với người khác rồi vụng trộm có con.
Còn Trần Thời Dữ thì vuốt ve bụng của mình mà thẳng thắn thừa nhận, nở một nụ cười đầy xấu xa: “Đúng rồi, chúng tôi đang có một đứa con đấy.”
Từ Thanh Đào sợ đến tỉnh ngủ.
Tỉnh rồi mới thấy tối qua mình quên tắt máy tính, màn hình máy tính đã chiếu bộ phim truyền hình “Sự quyến rũ của người vợ” suốt cả đêm.
… Cô nói rồi mà, bảo sao diễn biến cốt truyện của giấc mộng đó lại quen thuộc đến thế?!
Từ Thanh Đào che mặt, hạ quyết tâm nhất định phải xem ít phim truyền hình cẩu huyết [*] lại.
[*] Cẩu huyết: “cẩu” là chó, “huyết” là máu, cẩu huyết nghĩa là máu chó, từ này dùng để chỉ những tình tiết/ tình huống trong phim, truyện gây ức chế cho người xem.
…
Hôm sau, lúc đi làm cô có nhìn thấy Lôi Minh Hàng, nhớ đến sự chật vật mà tối qua mình đã “dành riêng” cho anh ta, Từ Thanh Đào còn cho rằng hôm nay anh ta sẽ nghĩ ra mọi cách để gây khó dễ cho cô.
Nào ngờ, một buổi sáng trôi qua, Lôi Minh Hàng không hề tới gây phiền phức cho cô.
Từ Thanh Đào không nhịn được mà thấy kinh ngạc, vào buổi trưa, khi đến phòng trà nói chuyện phiếm với Nghiêm Linh thì cô mới biết đã xảy ra chuyện gì.
Quan hệ giữa hai người đột nhiên trở nên thân thiết sau lần cô đi phỏng vấn cùng với Nghiêm Linh
“Còn có thể là vì chuyện gì nữa chứ.” Nghiêm Linh đập cốc cà phê xuống, chỉ thiếu nước viết hai chữ “xem kịch” lên trên mặt: “Bản thảo lần trước phỏng vấn Tống Gia Mộc vẫn chưa được thông qua kia kìa.”
Sau nhiều ngày, bây giờ, khi nghe thấy cái tên Tống Gia Mộc một lần nữa, Từ Thanh Đào còn cho rằng mình vẫn sẽ thấy hơi hơi khó chịu.
Nhưng phản ứng đầu tiên lại là nghĩ đến giấc mộng phi thực tế hồi sáng, suýt chút nữa là cô đã phun hết cà phê ra ngoài.
Không biết vì sao nữa, nhưng dáng vẻ của Trần Thời Dữ trong mơ mới là thứ khiến cho lòng người “khắc ghi đậm sâu”.
Tư thế ngồi uyển chuyển yêu kiều, trông anh đẹp đẽ vô cùng.
Từ Thanh Đào dựa người vào bên cạnh quầy cà phê, nghĩ đến gì đó: “Không phải Lôi Minh Hàng nói tổng chủ biên là họ hàng của anh ta à, thế mà cũng chặn bản thảo của anh ta à chị?”
Sau khi trở mặt, Từ Thanh Đào dứt khoát chẳng thèm gọi chức danh phó chủ biên nữa.
“Em tin anh ta chém gió à?” Nghiêm Linh trừng mắt: “Không phải tổng chủ biên chặn bản thảo của anh ta đâu, mà là phía bên Tống Gia Mộc bác bỏ.”
Từ Thanh Đào ngừng lại: “Vì sao vậy chị?”
Nghiêm Linh: “Ai biết được. Buổi sáng nghe Dương Hân nói, hình như là trục trặc vấn đề cá nhân, phương diện tình cảm hay sao ấy?”
Vấn đề tình cảm cá nhân à?
Từ Thanh Đào cười lạnh một tiếng: “Loại đàn ông cặn bã vứt bỏ bạn gái ngay ngày lãnh giấy đăng ký kết hôn như anh ta ấy hả, đổi sang một tiên nữ đến tô hồng cũng không qua nổi đâu, nếu anh ta lên báo thì việc đầu tiên em làm là sẽ tố cáo anh ta có tác phong không đàng hoàng!”
Tình cảm cá nhân bê bối đến mức này rồi mà còn dám viết bài lên báo ư?
Gì cơ chứ, cái tên đàn ông chó chết này, đúng là vô liêm sỉ.
Cơn tức của cô hiện diện quá rõ ràng, Nghiêm Linh nhìn cô, hình như hơi nghi hoặc: “Tại sao em lại đứng về phía Lôi Minh Hàng và có ý kiến với Tống Gia Mộc thế?”
Từ Thanh Đào không nói gì, phòng trà đột nhiên tĩnh lặng hẳn đi.
Nghiêm Linh chợt ý thức được Từ Thanh Đào đã nói gì đó.
Cô gái xinh đẹp trước mặt chị ấy đây cũng xui xẻo bị một gã đàn ông cặn bã bỏ rơi đúng ngay ngày đi lãnh giấy đăng ký kết hôn.
…
Một giây sau, Nghiêm Linh chợt vỡ lẽ: “Đừng nói với chị người yêu cũ của em là Tống Gia Mộc đấy nhé.”
Từ Thanh Đào: “…”
Không gian bỗng yên tĩnh lạ thường.
“Cho nên, cái tên đàn ông bỏ rơi em chính là Tống Gia Mộc? Là ông chủ của Ngân hàng đầu tư Phong Hành?”
Từ Thanh Đào dừng lại, nhấn mạnh với chị ấy rằng: “Chính xác mà nói phải là em vứt bỏ anh ta, em là người đề cập đến chuyện chia tay trước.”
Điều này rất quan trọng, xin cảm ơn.
Cô liếc nhìn biểu cảm của Nghiêm Linh, không nhịn được mà bổ sung thêm một câu: “Chị ngạc nhiên như vậy làm gì, chuyện anh ta là bạn trai cũ của em rất kỳ lạ sao?”
Tầm mắt Nghiêm Linh rơi vào gương mặt xinh đẹp đầy rạng ngời của Từ Thanh Đào, uống một ngụm cà phê, an ủi: “Không ngạc nhiên, chị chỉ thấy tiếc.”
Chị ấy nắm cổ tay: “Tại sao trước khi chia tay em không hẹn anh ta một buổi phỏng vấn ở nhà riêng, hẹn được thì em đã đạt đủ KPI hơn nửa năm rồi đó.”
Từ Thanh Đào: “…”
“… Cảm ơn chị đã xát muối vào vết thương của em thêm một lần nữa.”
Nhưng nghe giọng điệu của Nghiêm Linh, cứ như thể là Tống Gia Mộc tài giỏi lắm vậy.
Từ Thanh Đào không tài nào chịu được khi nghe người khác nói tốt về bạn trai cũ của mình, do đó cô đã phản bác: “Cũng không khoa trương đến vậy đâu chị, loại người giống như anh ta ấy à, tìm đại là có mà.”
Nghiêm Linh bóc phốt: “Em tìm đại một người ra đây cho chị xem cái nào?”
Từ Thanh Đào lại điềm nhiên như không có chuyện gì: “Trần Thời Dữ đó, không tốt hơn anh ta à?”
Không biết sao mà cái tên đầu tiên hiện ra trong đầu cô lại chính là anh.
Không thể phủ nhận rằng, quả thật là anh tốt đẹp hơn tên cặn bã kia nhiều, nếu không thì cô cũng chẳng kết hôn với anh làm gì.
Nào ngờ Nghiêm Linh lại bị cô chọc cười, nhấp ngụm cà phê, vui vẻ nói: “Em gái à, em tỉnh táo chút đi. Em thật sự nghĩ trên đời này sẽ có người vứt bỏ Tống Gia Mộc xong, vừa quay đầu một cái đã leo lên người Trần Thời Dữ ư? Nơi đó là thành phố văn học Tấn Giang đấy.”
Từ Thanh Đào: “…”
Cô lặng lẽ lên tiếng: “Cũng không chắc mà, không chừng là em thì sao?”
Nghiêm Linh trừng mắt: “Trời còn chưa tối mà đã nằm mơ giữa ban ngày rồi à? Mau soát lại bài phỏng vấn trong cuộc họp thượng đỉnh tài chính lần trước một lần nữa đi em, buổi chiều chị sẽ kiểm tra.”
…
Không có Lôi Minh Hàng bới móc, Từ Thanh Đào hoàn thành công việc buổi chiều vô cùng thuận lợi, chưa đến sáu giờ đã kiểm duyệt xong toàn bộ bản thảo tin tức.
Vừa hay hôm nay Tạ Sênh bay từ Hải Thành về Vân Kinh, hai cô bạn xa cách nhau mấy ngày nay đang đè nén một đống chuyện trong lòng, khi có dịp thì lập tức hẹn nhau ăn bữa tối.
Trước khi đến chỗ hẹn, Từ Thanh Đào còn liếc nhìn tin nhắn WeChat của mình.
Khung trò chuyện với Trần Thời Dữ vẫn trống không, cô không gửi tin nhắn cho anh, đối phương cũng không trả lời.
Nhưng nghĩ lại thì, nếu anh trả lời tin nhắn của cô thì đó mới là điều kỳ lạ ấy.
Thân là người nắm quyền trẻ tuổi nhất trong lịch sử của Hằng Gia, anh vừa về nước, còn bận đến nỗi chân tay chẳng rảnh rang gì, không liên lạc với anh được cũng là bình thường.
Tạ Sênh chọn một nhà hàng bánh ngọt vừa khai trương khá nổi tiếng trên mạng, không gì bất ngờ khi trang trí thì lòe loẹt, còn đồ ăn thì khó nuốt.
May mà mục đích bây giờ của hai người họ không phải là ăn. Bình thường Từ Thanh Đào không thích rèn luyện thân thể, do đó, giảm cân và duy trì vóc dáng đều dựa hết vào việc ăn uống điều độ. Tạ Sênh là phóng viên giải trí, thỉnh thoảng cũng có yêu cầu phải ăn ảnh, do vậy cũng đã luyện nên thói quen không ăn tối.
Đồ ngọt được bưng lên, hai người cùng tạo dáng trước máy ảnh, sau đó vùi người vào ghế sô pha đôi chỉnh ảnh.
Plastic thì plastic [*], nhưng đã làm thì phải làm cho thật rõ ràng.
[*] Plastic ở đây hiểu nôm na là giả tạo.
Ăn uống no say xong xuôi, Từ Thanh Đào mới chợt nhớ đến chuyện phải bóc phốt Trần Thời Dữ.
Cô kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi cho Tạ Sênh nghe, thậm chí còn bắt chước y hệt giọng điệu của Trần Thời Dữ.
“… Có dục vọng với tôi cũng là lẽ thường tình của con người mà thôi.”
Tạ Sênh cười ngặt nghẽo, suýt thì đánh đổ cốc trà sữa.
Vừa nói đến chuyện này, Từ Thanh Đào bèn cảm thấy lạ thường: “Cậu không biết đâu, anh ấy còn tự thấy bản thân rất tốt đẹp, tớ liếc nhìn một cái thì lại cảm thấy tớ có ý đồ xấu với anh ấy, liếc nhìn hai cái nghĩa là tớ có mưu đồ bất chính.”
Tạ Sênh vừa muốn hỏi “không phải cậu cũng có mưu đồ bất chính với cậu ấy à?”, nhưng, lời vừa đến miệng, trông thấy dáng vẻ tức giận của Từ Thanh Đào, cô ấy thức thời không nói ra nữa.
Khi bóc phốt một người đàn ông với bạn thân, tuyệt đối không được nói ra bất kỳ câu nói tốt đẹp nào giúp người đàn ông ấy.
Nghe Từ Thanh Đào nói xong, Tạ Sênh uống một ngụm trà sữa, tổng kết lại: “Nhưng không phải cậu cũng rất thích thú à?”
Như thể đang nghe thấy tính từ bất thường nào đó diễn tả sự việc Sao Hoả đụng phải Trái Đất, Từ Thanh Đào trừng to đôi mắt hồ ly xinh đẹp, khó tin mà hỏi: “Con mắt nào của cậu trông thấy tớ thích thú?”
Tạ Sênh: “Hai mắt luôn.”
Bằng tốc độ không nhanh không chậm, cô ấy đưa ra dẫn chứng: “Từ lúc chúng ta gặp nhau đến giờ là hai tiếng, cậu đã nói chuyện về chồng cậu hết một tiếng năm mươi tám phút ba mươi hai giây.”
Từ Thanh Đào: “…”
Cô xoắn xuýt: “Là chồng tạm thời.”
“Ồ, lại nhắc thêm một lần nữa kìa.” Tạ Sênh liếc điện thoại, đưa ra con số chính xác: “Bây giờ là một tiếng năm mươi tám phút ba mươi ba giây.”
…
Tạ Tiểu Sênh, có phải cậu cảm thấy bản thân cậu có nhiều bạn bè quá rồi nên dù mất thêm một người bạn là tớ thì cũng không sao cả, đúng không?
Từ Thanh Đào cảm thấy vô cùng bất thường.
Sao lại có chuyện ban nãy cô dùng tận hai tiếng để nói về Trần Thời Dữ cơ chứ?
Cô…
Từ Thanh Đào sửng sốt.
Hình như cô đã nói suốt hai tiếng thật rồi.
… Đó cũng là vì hai ngày nay họ đã gặp nhau quá nhiều.
Rõ ràng là cái tên đàn ông Trần Thời Dữ này nhiều phố đến nỗi bóc mãi không hết mà, có được không hả?
…
Lúc đi ra khỏi nhà hàng nổi tiếng trên mạng thì vẫn còn khá sớm, Tạ Sênh muốn đi dạo phố ở Ginza.
Vừa hay đang ở thời điểm giao mùa – xuân qua hè đến, quần áo năm ngoái đã lỗi mốt vào năm nay, Từ Thanh Đào cũng định mua cho mình mấy bộ váy mùa hè. Hơn nữa, phụ nữ trên thế giới đều giống nhau, không ai có thể cưỡng lại sức hút của việc đi dạo phố mua sắm.
Khi đi ngang qua Starbucks, Từ Thanh Đào chọn một cốc cà phê Americano đá.
Tạ Sênh liếc cô, nhắc nhở một câu: “Tối nay cậu chưa ăn gì mà còn uống cà phê nữa à, cẩn thận kẻo lại đau dạ dày.”
Từ Thanh Đào không để tâm, coi như gió thoảng bên tai.
Có ai làm nghề phóng viên tài chính này mà chưa bị đau dạ dày đâu chứ?
Không thức đêm lăn lê ở hiện trường thì cũng phải dựa vào cà phê Americano đá để duy trì sự sống.
Đi dạo tầm ba, bốn cửa hàng cùng với Tạ Sênh, cuối cùng thì họ cũng mua được khoảng sáu, bảy bộ đồ.
Trong số đó, Từ Thanh Đào rất thích một bộ váy liền áo hoa nhí màu trắng xanh, kiểu dáng giản dị ăn mặc hằng ngày. Cô có một chiếc áo dệt kim rất hợp với chiếc váy này, đã vậy lại vô cùng phù hợp với thời tiết không nóng không lạnh của bây giờ.
Khi thay xong váy dài, cô đi từ trong phòng thử đồ ra, đa số phái nữ đang chọn quần áo trong cửa hàng đều đổ dồn ánh mắt tới.
Loáng thoáng nghe thấy có người nói nhỏ, hỏi nhân viên hướng dẫn mua sắm về kiểu váy giống với chiếc váy mà cô đang mặc trên người.
Sự khẳng định của những người cùng giới chính là lời khen ngợi tuyệt vời nhất dành cho sắc vóc của Từ Thanh Đào.
Tâm trạng cô vô cùng tốt, tiện thể nghĩ đến ông chồng hờ cả ngày nay chưa liên lạc trong điện thoại.
Do dự một chút, Từ Thanh Đào mở camera thường ra, nhìn thẳng vào ống kính rồi chụp một tấm ảnh.
Vóc dáng cô tuyệt đẹp, gương mặt xinh xắn, thanh thoát, khi cong môi, khóe miệng còn có một lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện.
Dù có chụp bằng camera sau thì cũng bắt được góc ảnh tinh tế giống như trên tạp chí, thậm chí là có thể dùng làm trang bìa luôn ấy chứ.
Sau khi chụp xong, Từ Thanh Đào mở khung trò chuyện với Trần Thời Dữ ra.
Ấn vào, gửi đi.
[Ảnh chụp. jpg]
[Bộ váy này đẹp không ~]
[Meme xoay tròn, rải hoa.]
Vốn dĩ cô chỉ muốn gửi cho Trần Thời Dữ xem thử, nhắc nhở anh rằng bản thân anh đang có một người vợ xinh đẹp đến mức nào.
Bình thường thì Trần Thời Dữ luôn trả lời tin nhắn cô gửi ngay lập tức, hiếm lắm mới có một hôm anh không trả lời lại ngay như hôm nay. Cảm giác mong chờ trong Từ Thanh Đào bỗng khiến lòng cô hơi trống rỗng.
Nhưng cô lại được Tạ Sênh và nhân viên cửa hàng khen đến mức vui vẻ vô cùng.
Cảm giác hơi mất mát này biến mất ngay tức thì.
Lát sau, khi thanh toán, cuối cùng thì WeChat của Từ Thanh Đào cũng rung lên.
Không biết vì lý do gì mà cô có một dự cảm mơ hồ, rằng, có lẽ tin nhắn này là do Trần Thời Dữ gửi tới.
Kết quả là, khi cô mở ra, nội dung tin nhắc lại khác xa so với những gì Từ Thanh Đào nghĩ.
Người đàn ông trả lời rất dứt khoát, ngắn gọn và vô cùng đơn giản.
[1]
…
???
Có một khoảnh khắc, Từ Thanh Đào cho rằng cô đã gặp ảo giác nên nhìn nhầm mất rồi??
Cô lật đi lật lại, mở ra xem đi xem lại tận mấy lần, cuối cùng mới dám xác nhận.
Cái tên đàn ông tồi Trần Thời Dữ này, thế mà anh chỉ trả lời cô đúng một số “1” thôi ư?
Tấm ảnh mà cô đã tạo dáng, bày biện tư thế chụp cả nửa ngày trời, thậm chí còn tốn những mười phút để photoshop, dùng filter, mà cuối cùng cô chỉ nhận lại được một bình luận kỳ quặc như thế.
Loại thẳng nam [*] lạ kỳ gì đây?
[*] Thẳng nam hay còn gọi là trực nam (直男) được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Luôn có trách nhiệm với những gì mình nói và hành động, khác xa hoàn toàn với loại tra nam khốn nạn chỉ biết đùa giỡn tình cảm của con gái nhà lành.
Từ Thanh Đào hít một hơi thật sâu, cắn răng ấn vào màn hình, dùng sức đến nỗi đốt trên cùng của ngón tay cũng trắng bệch.
[Ngoài 1 ra thì anh không còn gì khác muốn nói ư.]
Đến cả meme mà cô cũng không dùng, đã thế còn gửi kèm với một dấu chấm tròn trĩnh, có thể thấy rõ tâm trạng đầy phẫn nộ của Từ Thanh Đào hiện giờ.
Tên đàn ông này, cho anh thêm một cơ hội cuối cùng đó.
[Có.]
[Gửi ảnh gốc cho tôi.]
…
À.
Cô dùng nửa tiếng đầy khổ cực để photoshop chẳng lẽ là vì để anh xem ảnh gốc à??
Lẽ nào anh không biết ảnh tự sướng bản gốc của con gái là bí mật cần được bảo vệ số một của nhà nước à?
Có phải người khác không nổi giận thì anh cho rằng họ là đồ ngốc hay không?
Tức thật đấy!
Từ Thanh Đào căng não, không thèm nghĩ ngợi gì, thẳng tay block Trần Thời Dữ.
Sau khi làm xong hết mọi việc, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng phải hồi tốt nghiệp cấp ba cô cũng đã block Trần Thời Dữ chỉ vì bài phát biểu cương trực của tên đàn ông chó má này sao?
Dựa theo tính tình kiêu căng và bốc đồng của cô, hình như khả năng xảy ra việc này cũng khá cao.
Vì thế, cách đó mười mấy cây số, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tại trụ sở cấp cao của tập đoàn Hằng Gia.
Câu nói của Trần Thời Dữ trong khung trò chuyện: [Tôi đặt làm hình nền điện thoại.]
Vừa gửi đi.
Trên màn hình trò chuyện lập tức hiện lên một dấu than màu đỏ chói lọi.
[Bạn vẫn chưa là bạn bè của đối phương, xin hãy gửi yêu cầu kết bạn.]
Trần Thời Dữ:?
…
Chín giờ tối, Tạ Sênh nhận được một thông báo chưa chính thức, rằng, phải đến hiện trường thảm đỏ để phỏng vấn ảnh đế mới.
Phóng viên giải trí phải tăng ca là chuyện bình thường, hơn nữa, phỏng vấn ảnh đế là cơ hội làm việc cực kỳ tốt. Sau khi cúp điện thoại, Tạ Sênh và Từ Thanh Đào cũng tạm biệt nhau.
Trước khi đi còn không quên chia sẻ cho Từ Thanh Đào tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà thần tượng nhà cô ấy mới diễn.
Chỉ nhìn tên đã biết đây là một web drama có thiết lập nhân vật theo kiểu Mary Sue [*] vừa sến súa vừa đáng xấu hổ thường thấy.
[*] Mary Sue được dùng phổ biến nhất với vai trò là một danh từ, chỉ những nhân vật hư cấu hoàn hảo trong phim/ truyện, thường là nữ. Họ “tốt gỗ, đẹp luôn nước sơn”, đại diện cho chính nghĩa và được mọi người yêu mến. Thế nhưng cụm từ thường được dùng với sắc thái tiêu cực, mỉa mai.
Vừa hay sau khi tăng ca buổi tối xong thì Tô Thanh Đào cũng không có việc gì để làm. Sau khi gửi mail lại lần nữa, cô tiện tay mở bộ web drama đó lên xem.
Cùng với tiếng nhạc nền réo rắt vang lên, tên phim cũng dần hiện lên một cách đầy hoa hoè và vô cùng kỳ quặc:
“Tình yêu trái ngang của cậu chủ Thời: Cô vợ bị tráo ôm con chạy”
…
Nội dung cốt truyện đã hiện hết lên trên tiêu đề.
Chuyển thể từ tiểu thuyết ngôn tình ngược tâm từ thuở xa xưa. Ngay tập đầu tiên mà nữ chính đã bị móc tim móc gan, coi đến nỗi Từ Thanh Đào không thể không phàn nàn…
Trái tim của nữ chính biến thành cái USB thật rồi! Móc từ chỗ này ra là có thể cắm thẳng vào chỗ kia, nội dung phim thì ngốc nghếch, não tàn, chẳng mới mẻ gì cả, khiến cô cứ phải chửi rủa không ngừng.
Chưa chiếu quá một nửa mà Từ Thanh Đào đã ngủ mất rồi.
Đoán chừng là đã bị tẩy não bởi bộ phim quỷ quái não tàn này, bởi thế, trong mơ, Từ Thanh Đào bỗng lắc mình hoá thành cô nữ chính bị hành hạ kia.
Ngẩng đầu lên nhìn, nam chính “cậu chủ Thời” lại có gương mặt của tên đàn ông tồi [*] Trần Thời Dữ.
[*] Gốc là “cẩu nam nhân”.
…
Cứu mạng, tại sao trời còn chưa sáng mà cô đã bắt đầu mơ thấy ác mộng rồi??
Trong mơ, Trần Thời Dữ noi theo phong cách tổng tài bá đạo của “cậu chủ Thời”, vẫy tay một cái bèn móc tim gan ra cho nữ phụ, khiến Từ Thanh Đào tức đến nỗi đen xì hai mắt, ngất xỉu ngay trên bàn phẫu thuật.
Thuốc tê chậm rãi ngấm vào cơ thể cô, cơn đau kịch liệt cũng kéo tới…
Cứu mạng với.
Không phải cô đang nằm mơ à? Trong mơ mà cũng đau đến vậy ư?
Từ Thanh Đào che bụng trên của mình theo bản năng.
Đợi đã, không phải là móc tim móc gan ư? Vậy thì sao dạ dày lại đau thế này?
Dần dần, cơn đau ở dạ dày chuyển thành cơn đau quặn thắt.
Từ Thanh Đào đau đến nỗi choàng tỉnh khỏi giấc mơ. Thân thể đã đau đến mức ngã từ bàn sách xuống mặt đất.
Trong một giây cuối cùng trước lúc ý thức mơ hồ, dường như cô đã tóm được điện thoại, dựa vào chút lý trí sau cùng mà gọi 120 [*].
[*] 120, / yāo - èr - líng /: Số điện thoại cứu thương dùng ở Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!