Edit: FioLão già đâu chăm chú nghe y nói, tròng mắt đảo quanh: “Hình như ta đã từng gặp người như vậy trên đường tới đây, ngươi đi theo ta, ta dẫn ngươi đi tìm hắn.”
Bùi Cảnh cười một tiếng: “Được.”
Lão già ôm giỏ, chầm chậm đi vào sâu trong sơn mạch. Tư thế đi đứng của lão hơi kỳ quái, chân khuỳnh ra, lắc trái lắc phải. Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Bùi Cảnh lại là cái giỏ mà lão vẫn luôn ôm trong ngực như bảo bối kia.
Một miếng vải đen che phủ trên miệng giỏ, từng giọt đỏ như máu rỉ ra bên mép.
Vào sâu trong rừng, sương mù dần đậm hơn, nồng đến mức chìa tay không thấy được năm ngón.
Bùi Cảnh giả như sợ hãi, nói: “Tại sao ta cảm giác nơi này hơi quái quỷ ấy nhỉ.”
Lão già “hừ hừ” đáp: “Quỷ quái đâu ra, thanh niên các ngươi đúng là nhát gan, ngày nào ta cũng ở trong núi mà có gặp phải thứ gì đâu.”
Bùi Cảnh hứng thú: “Mỗi ngày cụ ở trong núi làm gì vậy?”
Lão già phía trước nghẹn họng, hồi lâu sau mới ấp úng mở miệng: “Hái dăm ba cây linh chi đem ra ngoài bán thôi, thôn chúng ta đều dựa vào cái này để duy trì cuộc sống. Lúc ngươi đến không thấy à, ở miệng núi ấy, tên là thôn Mộc Đầu. Chúng ta sống từ đời này sang đời khác dựa vào việc bán gỗ bán thảo dược, hiểu rõ địa hình nơi này như lòng bàn tay.”
Tầm mắt Bùi Cảnh hoàn toàn không bị sương mù che lấp.
Càng vào sâu hơn thì ngoại hình của lão già càng kỳ dị, đầu từ từ dẹt lại, làn da ngoài quần áo biến thành xanh đen, có một tầng dịch nhờn bám phía trên, thậm chí bàn tay còn mọc ra một lớp màng trong suốt. Có thể nó mới hoá hình không lâu, vừa về đến nhà đã ngứa ngáy trong lòng, hận không thể hiện nguyên hình ngay lập tức.
“Ra là thế.” Bùi Cảnh hỏi đúng trọng tâm: “Cho nên trong giỏ của cụ đều là linh chi muốn đem bán à?”
Cóc tinh đã về đến chỗ sâu trong sơn mạch, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, u ám trả lời: “Đúng vậy, còn mới đấy.”
Bùi Cảnh vui vẻ nói: “Thế thì tốt quá, nhiệm vụ mà trưởng lão đặt ra cho chúng ta là hái linh chi, ta tìm mãi vẫn không được cây nào, có thể mua của cụ không?”
Nước miếng của cóc tinh sắp nhễu ra đến nơi: “Có thể, ngươi lại đây đi.”
Một luồng hôi thối tràn ngập trong sương mù, loáng thoáng còn có tiếng bọt khí vỡ vụn, đường dưới chân trở nên lầy lội không chịu nổi.
Bùi Cảnh nhìn thấy rõ ràng, cóc tinh khôi phục nguyên hình, là một con cóc nổi đầy mụn mủ cao cỡ nửa người.
Mắt đỏ ngầu, ngồi xổm trong mảnh đầm lầy, chờ y bước qua.
Đi lên phía trước một bước là đầm lầy. Đầm lầy đục ngầu khủng khiếp, đỏ thẫm, bọt khí đặc sệt cuồn cuộn nhấp nhô, xương trắng dày đặc chất đống bên cạnh, không biết đã có bao nhiêu sinh linh bỏ mạng trong đó.
Mắt cóc tinh dán chặt vào Bùi Cảnh, chỉ cần y bước thêm một bước nữa thôi là biến thành món ăn trong mâm của nó rồi.
Cóc tinh thúc giục: “Nhanh lên, ngươi có mua không?”
Bùi Cảnh khẽ cười một tiếng: “Đừng vội, ta nghĩ xem nên lấy gì để mua đồ của cụ đã, đến ngay đây.”
Miệng cóc tinh đã ngoác đến mang tai, ánh mắt lấp lánh, nhìn tu sĩ ngu ngốc này giẫm đôi giày màu đen lên đầm lầy —
Giẫm lên đầm lầy…
Sau đó băng qua như bước trên đất bằng.
Cóc tinh: “…”
Đâm thẳng mù sương, ánh kiếm quét sạch hơi khói. Thiếu niên áo bào nâu nhạt phong thái phi thường, thanh kiếm gác trên đầu nó, cười tủm tỉm: “Nghĩ xong rồi, chi bằng lấy mạng của ngươi đổi lấy linh chi của ngươi nhé.”
Cóc tinh dù sao cũng đã khai mở linh trí, lập tức nhận ra, hoảng sợ muốn lủi vào trong đầm lầy lại bị Bùi Cảnh đạp thẳng lên màng.
“Đừng có chạy, ngươi dẫn ta tới nhà ngươi làm khách, chẳng nhẽ không nên lấy gì đó đãi khách hử?”
Cóc tinh sắp khóc đến nơi, hình thể khổng lồ lơ lửng trên một phiến lá cây màu đen, hai tay chắp thành hình chữ thập bắt chước con người làm thế khẩn cầu, nhưng tiếc rằng hình dáng xấu mù con mắt, diễn xuất vừa chướng vừa khó coi. Nó kêu khóc, van xin: “Thần tiên, tha cho con đi, con chỉ là một con cóc nhỏ mới thành tinh thôi, trước kia chỉ ăn dã thú rơi xuống đầm lầy, hôm nay là lần đầu tiên muốn thử vị con người. Đồ trong giỏ con không phải linh chi đâu, ngài muốn thì ngài cầm đi đi, đừng giết con mà, con còn nhỏ, con chưa muốn chết.”
Đương nhiên Bùi Cảnh biết nó chưa từng ăn thịt người, nếu không đã bị y làm thịt từ cái nhìn đầu tiên.
“Không phải linh chi? Vậy thì là cái gì, ngươi lấy lại đây cho ta.”
Cóc tinh tủi thân ủ rũ, màng đen đẩy cái giỏ đến cho Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh thu kiếm lại, tay xách giỏ, có thứ gì đó loáng thoáng nhô ra dưới miếng vải đen.
Khoảnh khắc y giật vải xuống, lập tức trợn trừng mắt.
Tiếng khóc trẻ con the thé đột ngột vang lên bên tai, oán khí nồng nặc như muốn hoá thành thực thể ập vào mặt, trong giỏ rõ ràng là một cái đầu trẻ con, đỏ như máu, đường nét mơ hồ, ba tầng răng lộ ra bên ngoài lớp thịt đỏ.
Bùi Cảnh nhìn xuống: “Cái gì đây?”
Cóc tinh còn thiếu lấy cái chết chứng minh sự trong sạch: “Cái này không liên quan đến con thật, cũng không biết thứ đồ chơi này có từ lúc nào, dù sao thì nó sẽ trồi lên từ trong đất vào mấy ngày trời mưa. Con không dám ra ngoài ăn thịt người, chỉ có thể nhặt nhạnh chúng nó làm no bụng thôi. Con thật sự không biết gì cả, bình thường gặp người đều né tránh nữa kìa.”
Nói đến đây còn cảm thấy tủi thân quá chừng. Lần đầu tiên nổi ý xấu đã đụng phải ôn thần, tạo thành bóng ma tâm lý, kiếp cóc như nó đúng là chẳng ăn được người sống mà.
Bùi Cảnh phủ cái giỏ lại, hỏi nó: “Nhô ra từ trong đất à?”
Cóc tinh gật đầu: “Vâng vâng, đi một vòng trong rừng lúc trời vừa mưa xong thường sẽ gặp được một đứa.”
Nụ cười của Bùi Cảnh nhạt đi mấy phần. Xem ra y đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của chuyện này rồi, sâu thẳm trong sơn mạch Vân Lam dày đặc tia máu chắc chắn đã có đại yêu tác quái.
Cất giỏ vào trong giới tử, Bùi Cảnh cúi đầu dòm cóc tinh: “Ta tha cho ngươi một mạng, ngươi nói cho ta nghe xem là kẻ nào đang ở sâu trong sơn mạch.”
Vẻ mặt cóc tinh đau khổ như sống không còn gì luyến tiếc: “Thần tiên, con nào biết trong đó là ai, trước khi thành niên con không dám đi, sau khi thành niên có linh trí rồi lại càng không dám bén mảng.”
Bùi Cảnh tin nó, cóc tinh này thấy y xuất kiếm đã sợ tới mức rắm cũng không dám thả, thế thì lá gan có thể to đến cỡ nào được.
Sau khi cảnh cáo cóc tinh một trận, Bùi Cảnh còn đào hết công dụng, đẩy lượng linh chi của mười lăm ngày cho nó.
Hôm nay vốn nên là ngày lành tháng tốt đầy rẫy quả ngọt, nó có thể sung sướng vừa lòng đẹp ý không buồn không lo, đều là đôi mắt như mù hại nó.
Bùi Cảnh cầm kiếm đi vào chỗ sâu, y đã quen với việc xử lý ngay lập tức khi gặp chuyện bất ổn, kéo dài chỉ sợ gây nên thảm hoạ.
Càng vào sâu bên trong, quỷ quái ngày càng nhiều, toàn bộ đều e ngại uy áp của y, run bần bật trong góc không dám tới gần. Đến nơi hơi máu nồng nặc nhất lại là một mảnh đất bằng, mấy thân cây trụi lủi, như bao chốn bình thường khác.
“Yêu quái này còn biết ẩn mình cơ đấy?”
Bùi Cảnh đi vài vòng trên đất trống, vẫn không tìm ra điều gì khác thường.
Giữa lúc yên lặng như tờ chợt nghe một tiếng rít lên, vọng đến từ chỗ cách y không xa.
Nhìn về phía phát ra âm thanh, là một đệ tử Vân Tiêu, mặc một bộ quần áo màu vàng dở dở ương ương, phía sau có bóng đen đuổi theo không dứt.
Cậu ta bị đuổi đến tái mặt, miệng há hốc, cánh tay liều mạng vung vẩy, trông sắp tắt thở đến nơi, vừa nhìn thấy Bùi Cảnh thì khàn giọng thét chói tai: “A a a a cứu ta —!”
Bùi Cảnh cười nhạo, lắc đầu: “Thân là đệ tử của Vân Tiêu mà để bản thân rơi vào tình cảnh chật vật thế này, thật mất mặt.”
Xuất phát từ trách nhiệm của một vị sư huynh, Bùi Cảnh nắm chặt kiếm, tiến lên một bước dự định cứu giúp đệ tử trẻ này.
Mà sau khi thấy rõ bóng đen, nụ cười của y cứng ngắc trên mặt.
Đệ tử trẻ khóc sướt mướt, bám lấy vai y trốn ra sau lưng: “Trương sư huynh chơi nó, con rắn khốn kiếp này đuổi ta nửa vòng sơn lâm, không phải chỉ trộm một gốc linh chi của nó thôi à, không biết ta sợ rắn từ nhỏ hay sao!”
Thân thể mãng xà dài một mét, con ngươi vàng đục âm u nhìn bọn họ.
Bùi Cảnh sởn gai ốc, trở tay đấm cho đệ tử kia một cái: “Chơi cái đầu ngươi ấy!”
Bắt y tay không tấc sắt đánh chính diện với thứ đồ chơi ghê tởm này còn không bằng giết chết y cho rồi.
Đệ tử trẻ chưa kịp chảy nước mắt đã bị Bùi Cảnh kéo chạy về phía trước, chạy thì vẫn chạy, nhưng mặt càng tái đi: “Huynh cũng sợ rắn hả!”
Bùi Cảnh rất muốn tẩn cậu ta một trận: “Ngươi câm miệng xem nào!”
Nếu không phải vì sợ bại lộ tu vi, y đã dùng kiếm bổ chết con rắn này từ lâu rồi.
Sau khi xoay mấy vòng quanh mấy gốc cây, Bùi Cảnh dứt khoát túm đệ tử trẻ này chạy ra khỏi sơn mạch, sương mù rất dày, tầm mắt con rắn vẫn không bị ảnh hưởng, thân thể cao lớn vặn vẹo bám sát phía sau bọn họ.
Không biết đã chạy bao lâu, đệ tử trẻ thở hồng hộc, vịn cây ngừng lại: “Không được rồi, ta không chạy nữa, chúng ta quyết sống mái với nó đi.”
Bùi Cảnh đứng một bên, giật giật khoé miệng: “Ngươi cảm thấy bây giờ ngươi có thể đánh gục nó hả?”
Đệ tử trẻ: “Không phải còn có huynh nữa à, huynh nói huynh có thể lấy một chọi năm!”
Bùi Cảnh hỏi lại: “Ta nói gì ngươi cũng tin?”
Đệ tử trẻ nói xong câu này mới chợt nhớ ra, nhìn xung quanh: “Không phải huynh cùng đội với Sở Quân Dự hở? Hắn đâu rồi?”
Bùi Cảnh: “Không biết. Ta mạnh quá, chắc hắn xấu hổ khi làm bạn với ta.”
Đệ tử trẻ phát ra tiếng cười không có tình người: “Ha ha ha ha ha ha ta biết hắn ghét bỏ huynh quá yếu — ”
Bùi Cảnh: “…”
Đệ tử trẻ nuốt những tiếng cười tiếp theo vào cổ họng, nhiệt tình nói: “Nếu không thì huynh nhập bọn với chúng ta đi, sáu người cũng có thể, đội chúng ta đều khá giỏi đó.”
Bùi Cảnh: “Trước hết ngươi giải quyết con rắn sau lưng ngươi đi.”
Đệ tử trẻ vừa quay đầu: “Á á á á —!”
Chỉ là tiếng gào của cậu ta nhanh chóng nín bặt.
Trong nháy mắt, ánh kiếm đỏ như máu từ trên trời rơi xuống khoang miệng khổng lồ há to của mãng xà.
Đâm thủng thân rắn, chém đứt đầu rắn. Mãng xà run bần bật, bị đâm đến mức lay động cả cây cối bên cạnh, cuối cùng không cam lòng đổ ập xuống đất.
Bùi Cảnh nhìn về phía trước.
Thiếu niên áo đen bước ra từ cơn mưa máu ngập trời, kiếm dài nhỏ máu, không biết do sương mù quá dày hay ánh sáng không đủ, dường như mái tóc hắn bạc phơ, mà đôi mắt thì đỏ rực như máu.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!