Thích Bạch Trà muốn sử dụng thuật chiết hồn lên người phụ nữ đang nằm trêи giường, rút linh hồn ra sau đó dò hỏi hoặc trực tiếp lục soát ký ức là có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trêи người cô ta.
Nhưng ngay khi luồng sáng màu lam trêи tay lóe lên, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra. Thích Bạch Trà lập tức thu hồi thần lực trong nháy mắt, ẩn thân.
Lưu Nhạn Hân vừa đi đã quay lại, đi vào cùng là một người phụ nữ có diện mạo rất giống với Phương Nhã Nhi.
Hai người không thể nhìn thấy Thích Bạch Trà đang ẩn thân đứng bên cạnh bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trêи giường bệnh.
Phương Nhã Nhi sững sờ nhìn người phụ nữ đang ngủ trêи giường bệnh, không thể tin được thốt lên: "..... Em và Trần Thi Diệu bị hoán đổi thân xác."
Điều này đã vượt ngưỡng bình thường. Rõ ràng cô còn sống sờ sờ, lại bị hoán đổi thân xác với một người khác, tất cả công lao thành tích của cô mười mấy năm nay đều đổ sông đổ bể.
Làm sao cô có thể chịu được.
"Em muốn đối mặt trực tiếp với cô ta, em phải hỏi trực tiếp cô ta." Phương Nhã Nhi vừa nói liền muốn chạy lên lay cô ta tỉnh.
Lưu Nhạn Hân vội vàng giữ chặt lấy cô: "Nhã Nhi, đừng kϊƈɦ động, không thể rút dây động thừng. Chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Hai người đi ra hành lang ngoài phòng bệnh, Phương Nhã Nhi che mặt, hốc mắt ửng đỏ: "Chị Hân, vì sao lại không cho em đánh thức cô ta? Chẳng lẽ chị không tin em?"
"Chị đương nhiên tin em." Lưu Nhạn Hân an ủi cô, "Chị sớm đã thấy kỳ quái, từ trước chị đã bảo em con bé kia không chính trực, em không nghe chị khuyên bảo, bây giờ đã biết hậu quả chưa? Hai người hoán đổi thân xác chắc chắn không phải vô duyên vô cớ, cô ta vẫn vọng tưởng rằng sẽ thay thế được em, cũng không biết dùng đến tà thuật gì, hiện tại chúng ta không đấu lại cô ta. Nhỡ đâu tùy tiện kinh động đến, cô ta lại xuống tay với em thì làm sao?"
Phương Nhã Nhi lau nước mắt: "Vậy phải làm gì bây giờ?"
Lưu Nhạn Hân nghĩ nghĩ: "Chị đưa em đi tìm đại sư."
"Đại sư nào?"
"Chị Hân của em lăn lộn trong giới ngần ấy năm, thứ không thiếu nhất chính là nhân mạch, loại tin tức gì cũng biết đến. Gần đây có một vị đại sư, tuy rằng hiện tại chưa nổi tiếng lắm, nhưng có thể khiến người khác thực hiện được mong muốn của bản thân, pháp lực cao cường. Chúng ta đi tìm hắn hỗ trợ, không cần quan tâm Trần Thi Diệu tìm đến thứ đầu trâu mặt ngựa gì, đảm bảo có thể giải quyết ổn thỏa cho em."
"Nghe cứ thần côn (*) thế nào ấy....."
(*) thần côn: ở mình hay gọi là thầy bói chuyên bịp bợm ấy...
"Mấy minh tinh hết thời trong giới đều đã tới chỗ hắn một chuyến, lập tức nổi tiếng trở lại. Ngoài ra trước đó, Dương Toa và Lệ Đình tranh suất nữ chính, Dương Toa ngầm tới chỗ đại sư ấy một chuyến, vài ngày sau Lệ Đình bị tai nạn xe phải tĩnh dưỡng, nhân vật này đương nhiên rơi xuống đầu Dương Toa."
"Cái này, nghe giống như hại người mà chẳng ích ta, đại sư kia có vẻ không giống người tốt....."
"Có thể không có dã tâm làm hại người khác, nhưng tâm lý phòng bị là không thể không có. Chúng ta đâu có bảo hắn đi hại người, hiện tại em là người bị hại, mặc kệ phải dùng phương pháp gì, thân xác cũng phải được đổi lại. Dùng tới kế này, cũng chỉ coi là chữa ngựa sống thành ngựa chết."
"..... Vậy thử một lần xem thế nào."
Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi bàn bạc xong xuôi, cùng nhau xuống tầng dưới chuẩn bị xuất phát tới chỗ đại sư kia.
Hai người đi rồi, Thích Bạch Trà đứng sau hành lang hiện thân, nhăn mày.
Khiến người khác thực hiện được mong muốn, pháp lực cao cường.
...... Chắc không phải Tà Thần hạ phàm đấy chứ?
Tà Thần đại nhân đang cẩn thận xử lý công vụ trong văn phòng tổng tài bỗng nhiên hắt xì một cái.
_
Trong thế giới số 108.
Tại thiên đường, một vị thần tuấn mỹ tóc vàng mắt xanh đang bực bội vò vò tóc: "Thần minh trong thế giới 999 đều ngủ hết rồi à? Ngay cả một câu hồi âm cũng không có!"
Tại thế giới này của y, ánh sáng và bóng tối đan xen, thiên đường và địa ngục đối lập, thiên sứ và ác ma là hai thế cực tương phản. Thiên Thần Hermann là thần minh tối cao của thế giới, có y trấn thủ, đám ma quỷ trong địa ngục sẽ không dám mon men bò lên mặt đất phá hoại thế gian, vì thế mà Ma Vương Pascal chỉ có thể xưng bá ở địa ngục.
Pascal là một tồn tại đứng sau thần, quyền năng vô hạn gần với thần. Vì áp chế Pascal mà y đã hao phí không ít sức lực, vốn tưởng rằng ngàn vạn năm tới trong tương lai, thế cân bằng vẫn sẽ được duy trì ổn định như vậy...
Thế nhưng khoảng thời gian trước không biết vì cái gì, địa ngục đột nhiên sụp đổ, vỡ ra một lỗ hổng cực lớn, Pascal trực tiếp xuyên qua khe hở ở địa ngục chạy đến thế giới khác.
Tên đó là một Ma Vương không chuyện ác nào không làm, chạy đến thế giới khác gây sóng gió làm cái gì kia chứ?
Hermann kiểm tra đo lường phát hiện ra khe hở địa ngục thông đến thế giới 999, đó là một thế giới tân sinh. So với lịch sử xa xôi lâu đời hàng tỉ năm tại thế giới của y, sinh mệnh tồn tại trong thế giới kia mới có đến trăm triệu năm.
Thần minh tân sinh còn non trẻ chưa chắc có thể đánh lại Ma Vương Pascal cùng tuổi y.
Trêи giao diện liên hệ với thần minh tại thế giới này chỉ có hai vị đang online, một vị là Tuyết Thần, một vị khác là Tà Thần, còn lại đều đang trong trạng thái trầm miên hoặc đã ngã xuống.
Thế giới nhỏ này căn bản còn chưa đủ để Pascal lăn lộn! Quả thực chỉ trong một giây đã có thể vang lên tiết tấu hủy diệt thế giới.
Hermann lập tức dùng thần ngữ truyền âm tới thần minh thế giới đối diện để nhắc nhở, nhưng rất tình cờ, y lại ngẫu nhiên liên lạc phải vị Tà Thần kia.
Tà Thần đại nhân như lão già tự kỷ chán đời ghét thế giới đã thiết lập chặn tin nhắn từ vạn năm trước, nhắn vào đây cũng coi như không có hồi âm. Từ trước đến giờ hắn đều lười xem tin nhắn.
Hermann đợi nửa ngày không thấy hồi âm, chỉ có thể bất đắc dĩ thoát ra, gửi tin nhắn đến vị Tuyết Thần còn lại.
_
Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi đã lên xe, đang trêи đường tới tìm vị đại sư kia.
Thích Bạch Trà dự định sẽ đi sau theo dõi.
Loại vấn đề như hoàn thành tâm nguyện này cậu thực sự không thể không để ý tới. Trêи đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, đương thời ngoại trừ Tà Thần nghe kỳ nguyện một cách hợp pháp, những thứ khác gọi là thỏa mãn tâm nguyện đều sẽ khiến Thích Bạch Trà nhịn không được nghĩ tới chuyện tà yêu quấy phá.
Mặc dù là Tà Thần, nếu gặp phải tà niệm nào vượt quá mức cho phép, trong thâm tâm Thích Bạch Trà cũng không tán đồng. Thần tính của cậu luôn gắn liền với công lý và pháp tắc, hoàn toàn trái ngược với Tà Thần, rất khó để đồng tâm đồng tình với đối phương.
Nhưng đó là Tà Thần, nghe tà niệm là chức trách của hắn. Xét về công, Thích Bạch Trà sẽ không can dự vào bất cứ việc gì, còn sẽ cảm thấy người ta rất tận tình với công việc, nhưng nếu xét về tư, cậu vẫn cảm thấy không thỏa đáng.
Lưu Nhạn Hân lái xe ở phía trước, Thích Bạch Trà cũng lái xe chạy theo sau.
Lưu Nhạn Hân lái xe càng lúc càng xa, Phương Nhã Nhi ngồi trêи ghế phó lái nhìn quang cảnh hoang vu ngoài cửa sổ kính, vẻ mặt do dự: "Chị Hân, chị xác định là nơi này sao?"
"Không biết, chị chưa đi bao giờ. Nhưng địa chỉ chị nhận được chính là ở đây." Lưu Nhạn Hân nắm vững vô-lăng, mắt nhìn về phía trước, "Cao nhân thế ngoại luôn thích sống ở những nơi xa xôi. Ấy, phía trước có nhà kìa, chúng ta tới rồi!"
Cô đỗ xe ở ven đường, xuống xe cùng Phương Nhã Nhi, nhìn biệt thự cao cấp trước mắt.
Lưu Nhạn Hân nhìn ngó xung quanh một lượt: "Sao chị lại cảm thấy ngôi nhà này có chút quen quen....."
Phương Nhã Nhi còn ngạc nhiên hơn: "Đây chẳng phải là nơi mà Trần Thi Diệu tới vào buổi tối nọ sao? Khi ấy còn bị truyền thông chụp được, em thấy ở trêи mạng."
Sau khi bị đổi hồn cô vẫn luôn chú ý động tĩnh của thân thể mình. Thân phận trước mắt của cô không có cách nào tiếp xúc gần với minh tinh, chỉ có thể tìm hiểu thông qua tin hot trêи internet. Mấy ngày trước truyền thông vừa tuồn ra tin tức "Phương Nhã Nhi" xuất hiện ở biệt thự cao cấp vào đêm khuya, nghi ngờ là lén đi gặp kim chủ, một trong những bức ảnh đó được chụp ở đây.
"Thảo nào chị hỏi mà cô ta không nói, chị không tin em là người sa đọa trụy lạc như vậy, mười năm trời khoác áo rồng cũng chưa từng dính vào quy tắc ngầm, sao có thể làm ra loại chuyện như đêm hôm khuya khoắt lén lút đi gặp kim chủ..... Thì ra con nha đầu chết tiệt kia đã sớm tới chỗ này tìm đại sư!" Lưu Nhạn Hân phỉ nhổ, "Chị nghĩ rằng em biến thành thế này, tám phần là do Trần Thi Diệu cầu xin với đại sư gì đó kia! Chiếm lấy thân xác của em để phá hoại thanh danh, chị nhổ vào, tức điên cả người!"
Phương Nhã Nhi có chút sợ hãi: "Nếu nói như vậy, người trong đó rất có thể chính là đầu sỏ gây tội hoán đổi thân xác của em và Trần Thi Diệu. Vậy, chúng ta vẫn phải vào tìm hắn sao?"
Đây chẳng phải thực sự là dê vào miền cọp, tự chui đầu vào lưới à?
"Vào chứ, vì cái gì lại không vào? Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, lần này chắc chắn có thể cứu được em." Lưu Nhạn Hân không giải thích nhiều, kéo cô vào trong, "Trần Thi Diệu có thể cho hắn ta được thứ gì? Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nổi sao?"
Một tòa biệt thự lớn như vậy mà không có người gác cổng, cửa chỉ khép hờ, đẩy nhẹ là mở ra được.
Tuy rằng Lưu Nhạn Hân và Phương Nhã Nhi đã nhìn quen các thứ đồ cao quý sang trọng trong giới giải trí, nhưng khi tới đây vẫn phải ngạc nhiên bởi cách trang trí nội thất xa hoa trong ngôi nhà này. Trêи đường tới đây hai người đã từng tưởng tượng nào là vị cao nhân này chắc hẳn đang ẩn cư trong núi, nhà tranh rừng trúc đơn sơ, là một lão già đầu tóc bạc phơ rất có phong thái thần tiên ưu nhã.
Hiện tại xem ra, vị cao nhân kia thực chất rất biết hưởng thụ.
Bên ngoài là biệt thự kiểu Tây kiến trúc cao cấp, bên trong được bày trí nội thất mang phong cách lâu đài Châu Âu thời trung cổ, giữa mùa hè nóng nực như này còn đốt lò sưởi trong nhà, nhưng không hề cảm nhận được một tia nóng bức nào. Thảm đỏ dài trải trêи mặt đất, cuối cùng là bảo tọa (giống như ngai vàng) nạm đầy đá quý, trêи lưng ghế có chạm khắc hoa văn hình đầu lâu, xa hoa lộng lẫy, tinh tế tuyệt đẹp, nhưng thoạt nhìn có chút âm trầm.
Phương Nhã Nhi xoa xoa cánh tay đang nổi đầy da gà da vịt, cảm giác như có một luồng khí lạnh bao phủ toàn thân.
"Chị Hân, hay là chúng ta trở về đi....."
Ngôi nhà này đem đến cho người ta một cảm giác vô cùng cổ quái.
"Em không muốn đổi lại thân xác à?" Lưu Nhạn Hân chỉ hận rèn sắt thành không thành thép, liếc nhìn cô một cái, lớn tiếng hỏi: "Có ai không?"
"Có ai ở đây không?"
Tiếng vang vọng lại trong căn phòng trống trải, đưa âm thanh của chính mình về lại màng nhĩ.
"Cô tới tìm ta sao?" Một giọng nói yêu dã hoa lệ vang lên, âm cuối hơi hơi nâng lên một chút.
So với hồ ly tinh Giang Nghiên còn mê người hơn đến ba phần.
Hai người phụ nữ vội vàng xoay người, nhìn thấy trêи bảo tọa không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông ngồi đấy.
Hắn ta có mái tóc đen thuần mượt mà, đôi mắt lộng lẫy như hồng ngọc, khoác trêи người bộ lễ phục quý tộc châu Âu. Ngũ quan thuần túy thuộc về phương Tây, tuấn mỹ âm trầm, tựa như một tác phẩm điêu khắc của thượng đế.
Phương Nhã Nhi và Lưu Nhạn Hân đồng thời sửng sốt.
..... Người nước ngoài?
Cứ cho đó là người nước ngoài, thế nhưng màu mắt đỏ rất hiếm có, càng không nói đến diện mạo tuấn mỹ như kia.
Không đúng, hắn xuất hiện ở đó từ bao giờ?
Phương Nhã Nhi cố gắng lễ phép hỏi bằng tiếng Anh: "Xin hỏi, ngài là chủ nhân của căn nhà này sao?"
Người đàn ông này thoạt nhìn quá tà mị, các cô không dám buông lỏng cảnh giác.
"Ta sẽ nói bằng ngôn ngữ của các cô." Pascal mỉm cười, thốt ra tiếng Trung một cách lưu loát, "Ta không phải chủ nhân, chẳng lẽ các cô phải?"
Lưu Nhạn Hân kéo tay Phương Nhã Nhi: "Cô ấy biến thành như vậy là do anh làm sao? Có phải Trần Thi Diệu đã giao dịch với anh hay không, bảo anh giúp cô ta chiếm lấy thân xác của Nhã Nhi?"
Pascal vẫn cười nói: "Ta sẽ không bán đứng thông tin của khách hàng đâu."
"Cô ta đã cho anh thứ gì, chúng tôi có thể cho gấp đôi." Lưu Nhạn Hân kiên định nói, "Chỉ cần anh đổi lại thân xác cho Nhã Nhi."
Pascal giương mắt giễu cợt: "Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên là thật."
"Được thôi."
Người đàn ông từ trêи ghế đứng dậy.
Trong ánh mắt không thể tin tưởng nổi của các cô, sau lưng hắn xòe ra một đôi cánh đen khổng lồ, cặp sừng sắc nhọn trêи đầu mọc ra.
"Cô gái nhỏ nhắn kia nguyện ý bán đứng linh hồn của mình sau khi chết để đổi lấy quãng đời còn lại được biến thành cô, nếu muốn trả gấp đôi, vậy thì ta sẽ không khách sáo để nhận lấy linh hồn của hai người các cô đâu nha."
"Không ——"
Người phụ nữ tuyệt vọng thét chói tai rồi đột nhiên im bặt, hai người họ chỉ thấy một vệt sánh trắng hiện lên, hoa mắt, cùng té xỉu trêи mặt đất.
"..... Ô?" Pascal hoang mang xoay người lại.
Người thiếu niên có mái tóc dài trắng như tuyết, dung nhan thanh tú nhạt nhòa như tranh vẽ cầm trong tay một phiến băng, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, mím môi, vẻ mặt lãnh đạm.
"Thần minh của thế giới này sao......" Pascal nheo mắt đánh giá cậu, "Nhìn ngoại hình này, hình như thuộc về một loại băng tuyết?"
"Tiểu thần minh đáng yêu, ngươi thật lợi hại, nhưng ngươi còn quá non trẻ, đánh gãy khế ước của ta không phải là một cử chỉ sáng suốt, ta sẽ tức giận." Pascal ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe môi, giữa đôi con mắt màu đỏ yêu dị lóe ra sự nguy hiểm.
"Ta chưa từng giết thần đâu."
+++++++
Khum sao đâu:))))))) qua nhanh thôi:)))))))
25/07/2021
Truyện chỉ đăng trêи s2.truyenhd.com của chính chủ (lotus_ange09)
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!