Thời điểm khi từ nhà vệ sinh đi ra, Thích Bạch Trà tựa vào lồng ngực Phó Minh Dã hơi thở gấp, trong mắt phủ một tầng hơi nước, đuôi mắt phiếm hồng.Hình ảnh này thực sự rất có tính chất câu dẫn tâm tư người khác.
Ai không biết còn tưởng rằng Phó đại tổng tài phát hâm phát rồ, không màng tới thân thể Thích Bạch Trà đang bị thương nặng, cố tình hồ nháo với người ta một hồi trong nhà vệ sinh.Đương nhiên trên thực tế, Phó tiên sinh cũng không lòng lang dạ sói đến thế.Tuy vậy cũng không được cá nhân cho lắm.Ngay từ đầu Thích Bạch Trà đã vô cùng hoang mang, giúp là sao? Loại chuyện này còn có thể nhờ người khác làm được á?Mà hành động kế tiếp của Phó tiên sinh, cậu trăm triệu lần cũng không tưởng tượng được.Phó tiên sinh hạ giọng, thốt một chữ."Suỵt ——"Thích Bạch Trà: "......"Được rồi, cậu biết ý nghĩa của chữ này tuyệt đối không phải để ra hiệu cho cậu im lặng.Tốt xấu gì cũng đã sinh hoạt ở thế giới loài người được nhiều năm, Thích Bạch Trà có gặp qua một số hình ảnh.
Ví dụ như trên đường có hai mẹ con đang đi, đứa con nhịn không được muốn đi tiểu, xung quanh đó lại không có WC công cộng, người mẹ sẽ kéo đứa con ra một góc để giải quyết nỗi buồn, miệng thốt ra chính là cái chữ ấy.Mỗi lần Thích Bạch Trà gặp phải trường hợp này đều sẽ lễ phép tránh đi, nhưng nhĩ lực quá tốt, nghe thì vẫn phải nghe thấy.Phó tiên sinh đây là đang coi cậu thành trẻ con, không, trẻ sơ sinh sao?!Làn da trắng tuyết của cậu thanh niên lập tức biến thành màu hồng phấn, y như con tôm vừa bị hấp chín, vô cùng ngon miệng vô cùng mê người.Mu bàn chân hơi cong lên, ngón chân mượt mà bóng bẩy co tròn, xấu hổ tới mức có thể đào ra một tòa bệnh viện."Đủ rồi.....!Quay về đi." Thích Bạch Trà yếu ớt nói.Phó Minh Dã nhíu mày: "Nhưng em còn chưa ra."Thích Bạch Trà mặt không cảm xúc: "Hay là anh ném em vào đấy luôn đi."Nhét cậu xuống bồn cầu rồi cậu có thể thoát ra bằng đường cống.
Thói ở sạch có là gì, mất mặt mới là chuyện lớn."Để anh nghĩ cách." Phó Minh Dã suy nghĩ một lát, đột nhiên nói, "Có rồi.""Cái gì có....." Thân thể Thích Bạch Trà cứng đờ, thấp giọng, "Anh đừng chạm vào.....!Không phải em đang đi WC sao? Anh đây là đang muốn.....!Ưm." Cổ họng cậu khó mà nhịn được rên rỉ một tiếng.Phó Minh Dã hôn hôn vành tai đỏ bừng của cậu, trấn an: "Ấn chỗ này có thể kích thích bài tiết nước tiểu.""Anh sao lại.....!biết được cái này?"Phó Minh Dã: "Khụ."Chung quy lại không thể khai rằng trước kia vì muốn học tập một đống cách chơi gì gì đó mà lên mạng xem hàng tá phim, trong đó có phương diện này.....Nhưng hắn chưa từng dùng những mánh khóe ấy trên người Trà Trà.
Trà Trà yêu sạch sẽ, hắn cũng không có hứng thú với những thủ đoạn ấy.Tình cảnh trước mắt là do bất đắc dĩ."Phó tiên sinh, dừng lại.....!Xin anh." Giọng Thích Bạch Trà mang theo một tiếng nức nở, vừa bị kích thích về mặt sinh lý, vừa xấu hổ tức giận trên mặt tâm lý.Vừa nãy còn đối đãi với cậu như với trẻ sơ sinh, quay ngoắt một phát đã trở thành hành động không thích hợp với thiếu nhi, khoảng cách này cũng quá xa rồi.Ánh mắt Phó Minh Dã tối đen: "Nhanh."Người yêu đang nở rộ trong lồng ngực của chính mình, Phó Minh Dã cũng đang phải khó khăn nhẫn nhịn.
Nếu là trước đây, hắn đã đè Thích Bạch Trà lên giường lớn làm những chuyện nên làm.Nhưng hiện tại không thể.
Vết thương cũ của Thích Bạch Trà chưa lành, lại thêm vết thương mới.Cho nên Phó Minh Dã chỉ đành trầm mặc hỗ trợ.Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, một dòng nước trong suốt mát lạnh cuối cùng cũng tí tách tí tách chảy ra......!Trông còn sạch hơn cả nước trong bồn cầu.Đồng thời còn kèm theo một cỗ chất lỏng không trong suốt mát lạnh như bên trên.Thích Bạch Trà nhắm mắt lại, cắn môi, hận không thể phong bế ngũ cảm, không hề muốn nghe thấy âm thanh kia.Ngày hôm nay là một ngày mất mặt nhất cuộc đời cậu, quả thực đã khiến cậu phải hoài nghi thần sinh.Thứ cậu mô phỏng cho ra chỉ là nước tuyết trong suốt, hương vị ngọt lành còn có thể uống được, chỉ mong rằng chỗ chất lỏng hỗn tạp kia không bị Phó tiên sinh nhìn ra sơ hở.Phó Minh Dã đương nhiên sẽ không nhìn ra sơ hở.Ngay cả khi Thích Bạch Trà cho ra thứ chất lỏng bảy sắc cầu vồng thì Tà Thần đại nhân — nhân vật cũng không thiết dính dáng tới khói lửa trần gian — e rằng cũng sẽ không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì không thích hợp.Nhìn thấy cậu thanh niên nhà mình cuối cùng cũng giải phóng, Phó Minh Dã thở phào nhẹ nhõm, ấn nút xả nước, giúp Thích Bạch Trà kéo khóa quần, tiếp đó đến bồn rửa tay rửa sạch tay.Sau đó ôm ngang người trong lòng bước ra ngoài.Rốt cuộc cũng thoát khỏi tư thế đáng xấu hổ, cả thần thể Thích Bạch Trà gần như sắp sụp đổ.Bây giờ cậu đang trong trạng thái hoảng hốt toàn thân.Cảm giác như giới hạn cuối cùng lại đột phá thêm một bước tiến lớn.Thích Bạch Trà trở lại giường bệnh lập tức kéo chăn chùm kín từ mông lên đỉnh đầu.Phó Minh Dã xốc chăn lên: "Không được nhẫn nhịn hại thân như vậy nữa."Hai mắt Thích Bạch Trà thất thần, một hồi lâu sau mới định thần lại, nhìn khuôn mặt người đàn ông trước mắt.Cậu bất mãn nhìn chằm chằm Phó Minh Dã: "Anh thật quá đáng."Phó Minh Dã dở khóc dở cười: "Anh đang giúp em mà.""Là do anh quá đáng." Đôi mắt của mỹ nhân còn vương theo nước mắt sinh lý, sương mù bao phủ, giọng nói mang theo hơi hướng lên án, thoạt nhìn như vừa bị bắt nạt thảm hại."Được rồi, là do anh quá đáng." Phó Minh Dã tiếp tục, "Nhưng có lẽ rằng ngày mai vẫn phải tiếp tục quá đáng rồi."Thích Bạch Trà khiếp sợ ôm chặt gối đầu: "Còn nữa?!"Trải nghiệm qua tư vị kia, một lần cũng đủ khiến cậu cả đời không quên."Gãy xương không thể lành ngay trong một tuần.
Hiện tại em xuống giường đi lại còn không nổi." Phó Minh Dã nói, "Chẳng lẽ một tuần em chỉ đi WC một lần?"Thích Bạch Trà: "......"Cậu thanh niên nào đó lại chùm chăn qua đầu, che kín vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.Trước lạ sau quen, Tuyết bảo bảo, không cần phải thẹn thùng, mình có thể!Thích Bạch Trà chuẩn bị tâm lý thật tốt, lại xốc chăn lên, ngồi dậy rầu rĩ nói: "Nghe anh.""Giờ mới ngoan nè." Phó Minh Dã đứng dậy, "Anh đi lấy nước cho em, rửa mặt rồi lau người."Thích Bạch Trà phản xạ có điều kiện: "Rửa mặt là được, không cần lau người được không?"Căn bản cậu không có dơ.Hiện tại cậu có chút sợ hãi khi phải tiếp xúc thân mật với Phó tiên sinh.Chủ yếu là trải nghiệm vừa rồi trong nhà vệ sinh thực sự quá.....!khó lòng giải thích.Phó Minh Dã ngạc nhiên nói: "Gãy xương trị hết thói ở sạch của em rồi à?"Thích Bạch Trà mân mê cái gối đầu, kiềm chế xúc động không ném nó lên mặt Phó Minh Dã: "Tốt nhất là anh đi lấy nước đi."......Phó Minh Dã bưng một chậu nước đầy đặt lên ghế.
Thích Bạch Trà hơi hơi ngẩng mặt lên, muốn Phó Minh Dã lau cho cậu.Phó Minh Dã tinh tế dùng khăn bông miêu tả đường nét khuôn mặt của thanh niên, mỗi một nơi đều hoàn mỹ không tỳ vết.Thật xinh đẹp.Tại sao lại có người nhẫn tâm xuống tay với Trà Trà xinh đẹp như vậy.Một hóa thân ác độc nhất trên thế gian như hắn trong nháy mắt còn bị cái liếc mắt của Trà Trà bắt giữ, tại sao lại có kẻ không thể buông bỏ dã tâm muốn thương tổn Trà Trà?Phó Minh Dã cứ tưởng tượng đến điều đó liền cảm thấy vô cùng tồi tệ.Động tác của hắn cẩn thận tránh đi vết thương của Thích Bạch Trà, lau người cho cậu.Khi ánh mắt chạm phải bó thạch cao, Phó Minh Dã nheo nheo mắt: "Bây giờ còn đau không?"Thích Bạch Trà nói: "Không đau."Từ lúc cậu tỉnh lại đã không còn cảm thấy đau đớn, lúc ban ngày nói đau là vì ủy khuất nhiều hơn."Ai làm em bị thương?" Phó Minh Dã rốt cuộc cũng dò hỏi, "Hôm nay anh gọi cho hiệu trưởng, ông ta nói buổi chiều em xin nghỉ.
Em xin nghỉ đến tòa biệt thự kia làm gì?"Thích Bạch Trà lường trước sau khi bị phát hiện thế nào cũng sẽ khó tránh khỏi vấn đề này, cũng đã sớm bịa ra một lý do thoái thác hợp lý.Tóm lại, câu chuyện về Ma Vương chỉ là một câu chuyện tưởng tượng, cậu chỉ có thể cố gắng hợp lý hóa chuyện vừa rồi.Thích Bạch Trà nói: "Vốn dĩ em muốn xin nghỉ để đến tìm anh.""Tìm anh?""Đúng vậy, em muốn gặp anh." Thích Bạch Trà nói, "Nhưng đâu ngờ giữa đường bị người ta đánh ngất, lúc tỉnh lại đã ở căn nhà kia.
Phương Nhã Nhi và người đại diện của cô ấy cũng đang ngất xỉu nằm đấy.
Sau đó hắn ta xoay người lại nhìn em, trên mặt đeo mặt nạ, tiếp đó lại, lại đánh em hôn mê.....!Em không biết hắn ta trông như thế nào."Pascal đã chết, chuyện này trong nhân loại đã được định sẵn là một vụ án treo.Phó Minh Dã hỏi: "Hắn đeo mặt nạ gì?"Thích Bạch Trà dừng một chút, nói: "Mặt nạ ác ma."Pascal là ác ma chân chính.Thích Bạch Trà không giỏi nói dối, đặc biệt là không giỏi nói dối với Phó tiên sinh, cậu chỉ có thể nói nhiêu vậy.Phó Minh Dã gật gật đầu như có điều suy tư."Vậy lúc anh gọi điện thoại cho em.....""Điện thoại vừa vặn bị rơi trước mặt em." Thích Bạch Trà nói, "Lúc ấy hắn ta dùng gậy đánh em.....""Đừng nói nữa." Phó Minh Dã nắm chặt tay, "Anh nhất định sẽ tìm bằng được hắn ta."_Thích Bạch Trà nằm viện, Phó Minh Dã thân là người nhà bệnh nhân cũng có giường phụ.
Có điều đêm nay Phó tiên sinh không ngủ trên giường, mà canh giữ bên mép giường Thích Bạch Trà chăm chú nhìn cậu đi vào giấc ngủ.Ngày hôm sau Thích Bạch Trà tỉnh từ sớm, thấy Phó tiên sinh ghé vào mép giường, trên khuôn mặt lộ chút mệt mỏi, ngủ rất an tĩnh.Hắn trông ở mép giường cả một đêm.Thích Bạch Trà lẳng lặng nhìn hắn, không có ý định quấy rầy.Phó Minh Dã lại rất nhanh đã mở mắt, cười một cái với cậu: "Trà Trà, chào buổi sáng."Hắn sẽ không vì chuyện không ngủ được mà lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, tối qua hắn vừa ngồi canh Trà Trà ngủ, vừa âm thầm điều động tà khí đuổi theo dấu vết của hung thủ.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần, truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần , đọc truyện Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần full , Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần full , Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần chương mới