Hoắc Bắc Hành ngơ ngác nhìn cậu, không thể không nói, Hoắc Bắc Hành có khi không vui hoặc cố chấp với một chuyện gì đó, luôn cho An Nhất ảo giác rằng đối phương vẫn còn chưa khôi phục.
ảo giác đối phương còn chưa khôi phục.
Đề tài kết thúc nhưng mà Hoắc Bắc Hành vẫn cố chấp: "Sao em không nói lời nào. "
An Nhất ngẩng đầu lên giả ngu: "Cái gì? Chúng ta vừa nói về cái gì vậy? "
"Ở trong phòng nghe lời tôi."
"Trước câu này?."
Hoắc Bắc Hành: "Em cảm ơn tôi. "
An Nhất liếm môi: " Em không muốn cảm ơn anh nữa."
"......"
Hoắc Bắc Hành bình thường không có cơ hội đàm phán quyền lợi của mình với An Nhất, hiện tại tại căn bản sẽ không bỏ qua thời cơ này.
"Nhưng vừa rồi em đã nói ra miệng."
"Không sao đâu, anh có thể coi như không nghe thấy."
Hoắc Bắc Hành: "Vậy tôi không muốn. "
Nhìn hành động ấu trĩ của đối phương, đột nhiên An Nhất bị kéo về hai năm trước.
Vào những lúc như thế này, không thể trả lời theo đối phương, chỉ có thể dùng độc trị độc thôi.
Thường được gọi là: dùng ma thuật để đánh bại ma thuật.
An Nhất đặt đũa xuống, không ăn nữa, ánh mắt ngạc nhiên nhìn Hoắc Bắc Hành: " Anh đang từ chối em?"
Hoắc Bắc Hành sửng sốt: "Cái gì? "
Đôi mắt nho của An Nhất tràn đầy hoảng hốt: " Anh vừa từ chối em?"
Ếch xanh nhỏ hiểu ý vua: "Êm hiểu rồi, chúng ta không còn giống như trước nữa, hôm nay nén nói không với êm, ngày mai sẽ..."
" Sẽ không!!!"
"Nén sẽ, vừa rồi nén còn nói không với êm"
Hoắc Bắc Hành cúi đầu: "Là tôi sai rồi. "
An Nhất phòng bị thăm dò: "Thật sao?"
"Thật."
Thấy sắc mặt An Nhất tốt lên, không còn buồn bã nữa, nhưng lại sợ đối phương không bộc lộ cảm xúc hết, Hoắc Bắc Hành hỏi: "Em còn có gì muốn không? "
"Có."
Chỉ thấy An Nhất tươi cười rạng rỡ: "Em còn muốn một phần cá tuyết nữa!"
"......"
Hoắc Bắc Hành bất đắc dĩ thở dài, nhưng trong mắt lại kiên nhẫn mang thêm thêm phần sủng nịch, cực kì cam tâm tình nguyện: " Còn muốn thêm cái gì nữa không?"
" Để em xem thử!"
An Nhất nhìn thực đơn, Hoắc Bắc Hành chỉ ra mấy món ăn hợp khẩu vị của cậu, hỏi cậu có muốn ăn không.
Ánh mắt An Nhất dừng lại trên ngón tay thon dài của anh vài giây.
Sau đó mới gật đầu.
Ăn tối xong, Hoắc Bắc Hành bảo tài xế lái xe trở về, cùng An Nhất tản bộ bên đường, định đi cho tiêu thức ăn về nhà.
Thân hình Hoắc Bắc Hành mặc vest cực kì đẹp như đang bước đi trên sàn diễn, hiện anh thản nhiên khoác áo vest lên cánh tay, đôi chân dài cất bước về phía trước, tình cờ đi ngang qua nơi An Nhất mời anh ăn kém lúc trước.
Hoắc Bắc Hành nghiên đầu: " Em có muốn ăn kem không?"
Lúc Hoắc Bắc Hành quay đầu lại, không một bóng người.
?
Vợ anh ta đâu?
Còn một người vợ lớn như vậy nữa?
Hoắc Bắc Hành vội vàng xoay người đi tìm, chỉ thấy An Nhất đứng trước một cửa hàng tạp chí không nhúc nhích chân, hai mắt lấp lánh.
Chủ cửa hàng tạp chí thấy có người dừng lại trước kệ trưng bày bên ngoài nên đi ra khỏi cửa hàng.
"Tiên sinh, muốn xem cái gì?"
Trên đường, người đến người đi, An Nhất chỉ chỉ quyển tạp chí mãnh nam nóng bỏng kia: "Quyển này tôi có thể xem được không? "
Tạp chí được bọc trong bì trong suốt, có vài dấu trang nhỏ, đây là phiên bản mới nhất được phát hành một tuần trước.
Một tuần trước, An Nhất đang bận đánh nhau với tên trộm, hoàn toàn quên mất tạp chí Mãnh Nam.
Hiện tại nhìn thấy, là niềm khao khát tột độ, dù sao mỗi một quyển trước cậu đều có.
" Tiên sinh, quyển này là bán chạy nhất đó, đây là quyển cuối cùng của cửa hàng"
Chủ cửa hàng là một người có thể tiếp thị bất cứ lúc nào cho bất cứ sản phẩm nào có trong cửa hàng.
An Nhất vừa nghe vội vàng nhét bảo bối nhỏ vào lòng.
"Ông chủ, tôi muốn."
" Em muốn cái gì mà muốn!" Giọng điệu oán giận trầm thấp từ phía trên truyền đến, An Nhất ngẩng đầu.
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Bắc Hành tràn ngập không vui: "Trả về. "
Nhìn người đàn ông không biết xấu hổ khoe thân in trên bìa, Hoắc Bắc Hành hận không thể xé nát nó.
Muốn dính hương hoa dại lên người của anh, hoa dại nhà ngươi cũng không nhìn xem đây là người của ai.
An Nhất làm sao chịu.
"Không."
Hoắc Bắc Hành mắt đào hoa cảnh cáo nheo lại: "Em có mang theo tiền không?"