“Ôn tiên sinh, hình như tôi đã mạo phạm tổ tông của bức tranh, nó sẽ lấy mạng tôi mất!”
“Nhưng mà vợ con tôi thật sự vô tội, bọn họ không hề làm gì cả! Tranh là do tôi cầm về, cầu xin cậu, cậu nói lại với tiên nhân bên trong bức tranh được không? Cầu xin vị tiên nhân đó tha cho vợ con tôi, Trịnh mỗ tôi có thể quỳ xuống cầu xin cậu!”
Trịnh Lộ cũng không hiểu nổi tại sao sự tình lại phát triển đến mức này, rõ ràng trước đó vẫn còn rất tốt, lúc Ôn tiên trưởng đi ra còn nói rất nhanh sẽ giải quyết xong thôi.
Anh ta cúi đầu nhìn cái búa trong tay mình, nhìn cha mình, lại nhìn thứ đồ đang treo trên tường đã quấy nhiễu sự bình yên của cả nhà mình, bây giờ lại còn muốn giết cả nhà, nắm tay vô thức siết chặt.
Ôn Bạch sợ tình hình càng ngày càng mất khống chế, vội vàng kéo tay Trịnh Lộ.
“Trịnh tiên sinh, thật sự không phải như anh nghĩ đâu!”
Lục Chinh đứng gần đó đột nhiên vươn tay chạm vào tranh, rót một ít linh lực, lạnh lùng nói: “Nôn cái gì ra thì nuốt hết về lại đi.”
Tất cả mọi người: “…”
Một lát sau, những con chữ kia dần dần biến mất, tuy vậy, Trịnh Bác Xương vẫn chưa hoàn toàn yên tâm. Mặc dù chữ đã không còn nữa nhưng suy nghĩ bức tranh này muốn “giết cả nhà mình” đã in sâu trong tiềm thức của ông ta.
Trịnh Bác Xương được Trịnh Lộ dìu đến ghế sô pha, uống mấy hớp trà xuống bụng mới cảm thấy bình tĩnh đôi chút.
“Ôn tiên sinh, cậu mang bức tranh này đi đi.” Trịnh Bác Xương nói, “Thiêu hủy hay tặng người khác, gì cũng được, chỉ cần cậu mang nó đi.”
Trịnh Lộ cũng nói: “Ôn tiên sinh, cầu xin cậu, chúng tôi không thần thông quảng đại được như cậu và Lục tiên sinh, không trấn giữ được nó, qua một thời gian nữa biết đâu bức tranh này sẽ giết cả nhà chúng tôi, cứ coi như nó không giết thì chúng tôi cũng sẽ bị nó dọa sợ.”
Sợ Ôn Bạch cảm thấy phiền phức, Trịnh Lộ bổ sung: “Nếu như cần phải định kỳ cung cấp đồ vật gì cho nó, tiền bạc chúng tôi có thể bỏ ra, chuyện ấy cậu hãy yên tâm.”
“Chi phí mời người cũng tính hết lên đầu tôi, cậu có yêu cầu gì thì cứ mở miệng, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ làm cho cậu, cậu thấy như vậy có được không?”
Ôn Bạch: “…”
Sau đó, cho dù Ôn Bạch có giải thích thế nào chăng nữa, bên phía Trịnh Bác Xương hoàn toàn không nghe lọt, kiểu gì cũng muốn Ôn Bạch mang bức tranh kia đi.
Ôn Bạch không nhận, bọn họ lại cảm thấy cậu ngại xử lý phiền phức, còn nói sẽ đưa thêm tiền.
Cuối cùng, Ôn Bạch ôm theo bức tranh, được cả nhà họ Trịnh tiễn ra tận cổng lớn biệt thự, tinh thần cậu vẫn đang rơi vào mông lung.
Cậu mang theo tâm tình tới đây ngắm tranh, cuối cùng lại ôm bức tranh về, lại còn là một bức tranh trị giá bảy chữ số, một món đồ cổ nổi tiếng.
Lý Chí Thanh sửa lại đạo bào của mình, chân thành nói: “Ôn tiên trưởng tài năng đức độ, đúng là tấm gương của chúng tôi.”
Những đệ tử khác cũng dồn dập phụ họa.
Nếu như không phải bọn họ dùng ngữ điệu và thái độ cực kỳ chân thành để nói ra lời này, Ôn Bạch còn hoài nghi liệu có phải bọn họ đang chế giễu cậu.
Đến cả Lâm Khâu cũng cúi đầu, chắp tay nói: “Ôn tiên trưởng vất vả rồi.”
Ôn Bạch: “…”
Đến cùng thì mình… vất vả cái gì?
Ban nãy Lý Chí Thanh đánh bàn tính trong lòng, nếu tranh còn để lại nhà họ Trịnh mà Thanh Uẩn Quán bọn họ nhận nhiệm vụ đốt hương, sau này vẫn sẽ có cơ hội tìm lý do qua lại với Ôn Bạch, nhưng bây giờ tranh bị mang đi mất rồi, sợi dây liên hệ kia đương nhiên cũng đứt.
Chuyện này không thể thế được, bây giờ Ôn tiên trưởng vẫn còn ở đây, Lý Chí Thanh thầm suy tính trong lòng, quyết định hỏi: “Không biết hai vị tiên trưởng tu hành ở ngọn núi nào? Ngày sau nếu có cơ hội…”
Lý Chí Thanh lại hiểu nhầm thành Ôn Bạch không muốn bị người khác biết, quấy rầy sự thanh tĩnh, nuối tiếc không thôi, cũng sợ mình vừa chọc giận bọn họ, vội vàng cúi đầu chắp tay nói: “Tiểu bối lỡ miệng.”
Tiểu bối.
Ôn Bạch: “…”
Đây là đang coi bọn họ thành những người tu hành lánh đời gì đó à?
Ôn Bạch thở dài, giải thích: “Tôi là người Nam Thành.”
Lý Chí Thanh kinh ngạc: “Nam Thành? Ngọn núi nào ở Nam Thành?”
Ôn Bạch: “…”
Nếu chỉ là muốn phương thức liên lạc, Ôn Bạch cũng không keo kiệt, dứt khoát lấy điện thoại ra, “Chúng ta thêm wechat đi.”
Lần này không chỉ riêng Lý Chí Thanh mà một đám đệ tử phía sau cũng chấn động.
Trước khi được chứng kiến bản lĩnh vào tranh ra tranh của Ôn Bạch, bọn họ còn trải qua “sự kiện vi phân và tích phân”. Trong mắt đám người kia, Ôn Bạch và Lục Chinh nhiều năm qua chưa từng xuất hiện ở Nam Thành, có lẽ là chuyên tâm tu luyện ở một ngọn núi nào đó.
Vì vậy tất cả đồng thanh hỏi: “Tiên trưởng còn chơi cả wechat?”
Ôn Bạch: “…”
Bất ngờ thì bất ngờ, động tác của Lý Chí Thanh vẫn rất nhanh. Lúc rút điện thoại ra, ông ta nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng nãy giờ đứng yên lặng ở bên cạnh.
Lý Chí Thanh ngại ngùng nở nụ cười, bởi vì thái độ không vui của vị tổ tông kia thể hiện quá rõ ràng, lập tức nói lời bảo đảm: “Tôi hứa sẽ không tùy tiện quấy rầy hai vị tiên trưởng thanh tu.”
Lúc này Lục Chinh mới chịu dời tầm mắt sang chỗ khác.
Sau khi thêm bạn tốt xong, Ôn Bạch cất điện thoại vào túi quần. Cậu cúi đầu nhìn bức tranh đang ôm trong ngực, thở dài rầu rĩ.
Lục Chinh ngại hồn tranh làm ầm ĩ nên không muốn mang về, cậu mang cũng không ổn lắm, đành hỏi: “Ông chủ, Đế Thính có đang ở công ty không?”
Lục Chinh nhíu mày, trên mặt như đang viết “vô duyên vô cớ hỏi tới cậu ta làm gì?”.
Ôn Bạch giải thích: “Anh cảm thấy đưa bức tranh này cho Đế Thính có được không?”
Lục Chinh: “Cậu không thích à?”
Ôn Bạch: “Thích chứ.”
Lục Chinh: “Thích thì để lại ở nhà mình đi.”
Ôn Bạch nghiêm túc nói: “Tôi nói thích tức là chỉ thích được ngắm nhìn nó.”
Chứ không phải là kiểu yêu thích muốn biến nó thành của riêng.
Ôn Bạch hít sâu một hơi, hỏi: “Ông chủ, đối với anh mà nói, đây là cái gì?”
“Một bức tranh bình thường thôi phải không?”
Lục Chinh từ chối cho ý kiến.
Ôn Bạch: “Nhưng đối với chúng tôi mà nói, đây là một món đồ cổ.”
“Rất đắt.”
“Một món bảo bối đó.”
“Không thể tùy tiện giữ được.”
“Nếu như Đế Thính cũng không thích thì hay là anh cứ giữ đi.” Ôn Bạch tính toán, “Tôi cầm cũng chẳng để làm gì, cầm cũng không yên lòng.”
Lục Chinh lạnh lùng nói: “Phiền phức.”
Ôn Bạch mím môi, mình đúng là phiền phức thật, nhưng mà vật này thực sự quá quý giá, cậu không thể giữ được.
Vì vậy, cậu hơi cúi người đưa tranh qua.
Lục Chinh lại không nhận.
Ôn Bạch vẫn ở trong tư thế đưa tranh: “???”
Lục Chinh liếc nhìn mấy cái túi vải mà nhóm người Lý Chí Thanh đeo bên người, nói: “Chu sa, bút.”
Lý Chí Thanh nhanh tay nhanh mắt, lập tức phản ứng lại, mở túi vải ra lựa chọn cây bút lông và chu sa thượng hạng nhất cung kính dâng lên.
Lục Chinh cầm bút, chấm vào chu sa, vẽ hai ba đường thành một đạo phù ở vị trí biển số nhà của biệt thự Trịnh Bác Xương.
Lúc thu bút về, một vầng ánh sáng màu vàng nhạt dần dần bao phủ kín căn biệt thự.
Trịnh Bác Xương và Trịnh Lộ vẫn còn đang đứng ở cổng, bọn họ không nhìn thấy nhưng Lý Chí Thanh và Lâm Khâu lại nhìn được rất rõ ràng.
Lý Chí Thanh kéo tay Trịnh Bác Xương, dáng vẻ nghiêm túc chú trọng thường ngày bị ném ra sau đầu, hào hứng nói: “May mắn vô biên! May mắn vô biên! Ngôi nhà này trăm triệu lần không thể bán!”
Trịnh Bác Xương và Trịnh Lộ bối rối nhìn nhau.
Lâm Khâu lên tiếng: “Phù này có thể bảo đảm cho gia đình trăm năm sau tai họa bất xâm, con cháu dồi dào phúc phận.”
Lý Chí Thanh gật đầu liên tục: “Tôi tu hành nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy một đạo phù mạnh như thế này.”
Trong lúc đám người kia vẫn còn đang xuýt xoa trầm trồ, Lục Chinh quay sang nói với Ôn Bạch: “Một đạo phù đổi lấy bức tranh này.”
Ôn Bạch không hiểu gì về mấy cái phù chú, nhưng nghe Lý Chí Thanh và Lâm Khâu nói, e là đạo phù kia thuộc loại hiếm gặp, có thể gặp cũng không thể cầu, giá trị có lẽ còn hơn cả bức tranh này.
Nhìn Ôn Bạch lộ ra biểu cảm choáng váng, tâm tình của Lục Chinh tốt lên một cách khó giải thích được, “Yên tâm chưa?”
Ôn Bạch vẫn choáng váng.
… Đây là vì muốn làm cho cậu yên tâm nên mới đưa ra một đạo phù sao?
Đầu óc Ôn Bạch vẫn còn đang quay mòng mòng không ngừng, chỉ nghe thấy Lục Chinh dặn mình là ôm cẩn thận, tay theo phản xạ hơi siết lại, ôm bức tranh càng chặt hơn.
Còn ở bên kia, Trịnh Bác Xương cũng bị một niềm vui rơi trúng đầu, từ “giết cả nhà” thành “con cháu đầy phúc”, trước sau còn chưa trôi qua một tiếng đồng hồ, phấn khởi không để đâu cho hết.
“Cái này… cái này… sao chúng tôi có thể nhận không được? Ôn tiên trưởng thích tranh đúng không? Trịnh Lộ, nhanh nhanh, xuống phòng để tranh lấy thêm mấy bức nữa ra đây.” Trịnh Bác Xương mặt mũi đỏ bừng vì phấn khích, “Mang bức ‘Tần Hoài Dạ Yến’ và ‘Bách Hoa’ ra luôn, Ôn tiên trưởng, cậu cứ chọn thoải mái!”
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch: “Quấy rầy rồi, chúng tôi xin phép đi trước.”
Chỉ sợ Trịnh Bác Xương thật sự mang ra thêm món đồ nào đó nằm ngoài sức chịu đựng của mình, Ôn Bạch nói xong, vội vàng kéo tay Lục Chinh chạy đi.
Trịnh Bác Xương vẫn cứ ở phía sau gọi với theo không biết mỏi mệt: “Nếu như không thích tranh thì cậu có thích đồ sứ không? Trong nhà tôi có mấy cái bình cổ men xanh mạ vàng nữa đó!”
Nhóm Lý Chí Thanh không dám đi theo nữa, trong khoảnh khắc bóng dáng của Ôn Bạch và Lục Chinh biến mất ở chỗ ngoặt, đám đệ tử ùa tới vây quanh sư phụ mình.
“Sư phụ, Ôn tiên trưởng cũng dùng wechat, vậy ngài ấy có đăng gì lên vòng bạn bè không?”
“Không thể nào!”
“Cho dù có thì chắc cũng là một vài đạo lý trách trời thương người thôi, hoặc là chụp lại phong cảnh nơi thâm sơn cùng cốc.”
“Cho bọn con xem thử với!”
Lý Chí Thanh vừa lên tiếng nhắc nhở đám đệ tử, trong lòng cũng không ngăn được tò mò, vừa mở wechat ra xem thử.
Tất cả mọi người: “…”
“Lễ, lễ tốt nghiệp!? Lại còn là đại học Nam Thành?”
“Chẳng lẽ trong lúc tu hành nhàm chán, Ôn tiên trưởng tiện thể xuống núi đọc thêm ít sách.”
“Không hổ là Ôn tiên trưởng, rảnh rỗi đi đọc sách mà còn tốt nghiệp được cả đại học Nam Thành.”
“Hình, hình như không phải. Mấy người nhìn bức ảnh này xem, đây là năm sinh của Ôn tiên trưởng phải không? Nói cách khác, Ôn tiên trưởng mới chỉ khoảng… hai mươi tuổi thôi mà?”
Trong lúc tất cả mọi người vẫn đang mải mê xem vòng bạn bè của Ôn Bạch, muốn tìm thêm được một chút dấu vết gì đó, đạo sĩ trẻ ban nãy bị đánh nát mất kiếm lại hoang mang gãi đầu, nói ra câu hỏi nảy sinh từ tận sâu trong tâm hồn: “Tức là vi phân và tích phân thực sự có thể trợ giúp cho việc tu hành sao?”
Tất cả mọi người: “…”
*
Ôm bức tranh về đến nhà, đốt một nén hương cho hồn tranh, Ôn Bạch còn tưởng sự việc này chỉ là một nốt nhạc đệm nhỏ nhoi, hoàn toàn không ngờ đây mới chỉ là mở đầu mà thôi.[Hết chương 20]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!