Cậu không nghe rõ lắm là ai đang nói chuyện, rất hỗn loạn, nhưng đủ nghe ra không phải là tiếng của nhóm Lục Chinh.
Đầu óc Ôn Bạch quay cuồng, cậu khó khăn mở mắt ra, sau đó mới phát hiện mình đang ngồi dưới một gốc cây, lưng dựa thân cây.
Nơi này đang là buổi tối, xa xa có thể nhìn thấy ánh đèn đuốc đang cháy, sắc trời phản chiếu dưới ánh nước trong trẻo, trông không khác gì ban ngày.
Toàn thân Ôn Bạch khẽ run lên, theo phản xạ xoa phần gáy đang nhức ê ẩm. Lúc đứng dậy, cậu nhận ra nãy giờ mình đang dựa vào một cây hòe.
Cây hòe mọc sát mép nước, bây giờ đã là cuối mùa thu nhưng cành lá vẫn xanh tốt sum suê.
Nước?
Chút ít ý thức mơ hồ cuối cùng chậm rãi trở nên rõ ràng.
Trưởng đạo quán bảo Lâm Khâu dẫn bọn họ đi đến phim trường Thừa Phong, Lục Chinh nói ở bên dưới phố cổ có rất nhiều hồn phách đang ngủ say. Bọn họ đi dọc theo con phố tới chỗ một con sông cổ tên là “sông Trầm Sa”…
Sau đó…
Hình như cậu bị ngã mà?
Sao lại tỉnh dậy ở dưới gốc cây hòe?
Ôn Bạch thử gõ nhẹ mấy cái lên thân cây hòe, chợt nhớ tới câu chuyện cổ kể về Thuần Vu Phần dựa vào gốc cây hòe ngủ một giấc và trải qua một đời ở quận Nam Kha*.
(*điển tích về giấc mộng Nam Kha, đọc thêm ở ><)
Ôn Bạch cũng tưởng mình đang nằm mơ nhưng không phải, cảm giác rất đỗi chân thực, bất kể là cái oi bức của không khí hay sự nhức mỏi phần cổ khi dựa vào thân cây hòe ngủ một giấc.
Ôn Bạch hít sâu một hơi, thử bấm mạnh móng tay vào thịt một cái.
Đau.
Ôn Bạch: “…”
Điều khiến Ôn Bạch sợ nhất không phải là hoàn cảnh xa lạ hiện tại, cậu bỗng phát hiện, sau khi xác định mình đang không hề nằm mơ, điều đầu tiên cậu nghĩ đến không phải thứ gì khác mà là Lục Chinh.
Lục Chinh không có ở đây.
Sự thật này khiến Ôn Bạch hơi luống cuống.
Cậu lại thử hô lên hai tiếng “Nguyên Nguyên” nhưng chợt nhớ ra đèn sen nhỏ vẫn còn đang ngủ bên trong bức tranh.
Ôn Bạch thở dài một hơi.
Nghĩ thêm nữa cũng vô ích, trước tiên phải làm rõ nơi này là nơi nào cái đã, Ôn Bạch lần theo tiếng người ồn ào, rời khỏi gốc cây hòe.
Sau khi xuyên qua một con đường nhỏ chật hẹp uốn lượn, ngẩng đầu nhìn thấy quán rượu treo đèn lồng quen thuộc, Ôn Bạch: “…”
Trong lòng cậu mơ hồ dâng lên một dự cảm.
Đến khi cậu dẫm lên con đường lát đá đầu phố, nhìn dòng người đông đúc đến đi trước mặt và những quầy hàng bày đủ loại bánh ngọt muôn màu muôn vẻ, cơ bản Ôn Bạch đã có thể khẳng định.
… Bức tranh Đêm Tế Trung Nguyên.
Cậu không hiểu tại sao mình lại đi vào bên trong tranh.
Sau khi xác nhận vị trí của mình và xác nhận những người xung quanh không nhìn thấy mình, Ôn Bạch mới chậm rãi đi tiếp.
Một đám nhóc nối đuôi nhau chạy ngang qua, hai tay đứa nào cũng cầm bánh, vang vọng tiếng cười lanh lảnh đặc trưng của trẻ nhỏ làm Ôn Bạch hơi giật mình.
Nhưng cũng không thể phủ nhận là khói lửa quen thuộc và tiếng huyên náo từ khắp bốn phương tám hướng truyền tới khiến lòng người yên bình một cách khó giải thích được.
Ôn Bạch không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ đoán là mình lại đang ở trong bức Đêm Tế.
Cũng may, đến hừng đông bức tranh sẽ cuộn lại.
Cậu chỉ cần chờ đến hừng đông là được.
Tạm thời Ôn Bạch chỉ có thể nghĩ vậy.
Còn nếu như đợi đến hừng đông mà vẫn…
Vậy thì đợi đến hừng đông rồi tính tiếp.
Sau khi vạch ra kế hoạch, Ôn Bạch không còn bối rối nữa, bước thêm được hai bước thì nghe thấy âm thanh trò chuyện của hai cô bé.
“Cậu đi nhanh thế làm gì? Tớ còn chưa kịp đến miếu thành hoàng, lát về mẹ lại mắng tớ.”
“Không cần phải vội, giờ đang lúc đông người, tớ thấy cậu đến ngưỡng cửa cũng không bước qua nổi.”
“Chúng ta đi xem xiếc nhào lộn trước đi, xem xong thì đến chỗ thành hoàng, dời lại một lúc cũng không sao đâu, thành hoàng sẽ không trách đâu.”
Miếu thành hoàng? Ôn Bạch bất lực nở nụ cười, nghĩ lung tung nhiều quá quên mất còn có thành hoàng.
Cậu cúi đầu nhìn dây ngọc hồ lô màu trắng đeo trên tay.
Hôm Trung Nguyên ấy, ở trong bức tranh Đêm Tế này, Lục Chinh từng nói trên ngọc hồ lô có ấn ký của âm ty, lúc cần thiết có thể gọi thành hoàng địa phương ra.
Lúc đó Ôn Bạch chỉ nghe cho biết mà thôi.
Dù sao bên cạnh cậu cũng có một tiểu thành hoàng rồi, không nhất thiết phải nhờ ngọc hồ lô gọi thêm nữa, chỉ cần nhấc máy lên gọi một cú điện thoại là có thể triệu người đến.
Ai mà biết, thật sự sẽ có lúc nó phát huy được tác dụng của mình.
Ôn Bạch dựa theo ký ức, đi dọc con phố, thực ra không nhớ cũng chẳng sao vì trên đường đang có rất nhiều người hàn huyên với nhau, nói mình đang đi tới miếu thành hoàng dâng hương.
Ở cùng một nơi, cùng một khung cảnh nhưng Ôn Bạch lại cảm thấy có gì đó không giống nhau.
Lần trước tới, dọc đường cậu chỉ trò chuyện cùng Lục Chinh và đèn sen nhỏ, bốn phía tuy náo nhiệt nhưng không thể nghe ra được những người xung quanh đang nói cái gì, bây giờ thì ngược lại, nghe cực kỳ rõ ràng.
Miếu thành hoàng vẫn là miếu thành hoàng đó, cách đầu phố khoảng mấy mét, có ba chữ lớn “miếu thành hoàng” bằng vàng ròng ở trước cổng, còn có đèn giấy treo đầy xung quanh, sáng đến chói mắt.
Khách hành hương chen chúc nhau, vào ra nườm nượp, tuy đã từng nhìn thấy hình ảnh này nhưng Ôn Bạch vẫn hơi bị kinh ngạc.
Cậu đứng vào một góc cạnh tường, do dự.
Lần trước Lục Chinh làm gì để gọi thành hoàng ra nhỉ?
Hình như chẳng làm gì hết hay sao ấy?
Đến lúc này Ôn Bạch mới phát hiện, lúc đó Lục Chinh chỉ nói có thể dùng ngọc hồ lô để gọi thành hoàng ra chứ không nói cho cậu biết cách dùng như thế nào, mà chính cậu cũng chẳng buồn hỏi thêm.
Ôn Bạch tháo dây ngọc hồ lô đeo trên tay ra, đặt vào lòng bàn tay thử xoay một vòng. Cậu thầm nghĩ không biết có nên chích lấy hai giọt máu trên đầu ngón tay hay không, dù sao trong phim truyền hình cũng hay diễn như thế.
Ngón tay cậu vừa mới chạm hai lần lên dây ngọc thì bên tai truyền đến tiếng gọi: “Đại nhân.”
Ôn Bạch giật mình ngẩng đầu lên.
Râu dài, cẩm y, mũ nặng… chính là thành hoàng.
Thành hoàng khom lưng xuống chào, cái mũ nặng nề trên đầu vẫn khiến Ôn Bạch cảm thấy đau mỏi cổ như cũ.
Cậu không biết mình vừa làm gì mà lại gọi thành hoàng ra được, thôi gọi được ra là may rồi.
Ôn Bạch lập tức tiến lên chào lại.
“Vội vàng gọi ông ra, thất lễ rồi ạ, tại cháu đang không biết tình hình hiện tại đến cùng là như thế nào, đành phải làm phiền ông một lúc.” Ôn Bạch nói.
Thành hoàng khoát tay một cái, ngữ điệu rất bình thản: “Đại nhân cứ việc phân phó.”
So với những người ở xung quanh, ngoại hình của Ôn Bạch đủ kỳ lạ. Lần trước có Lục Chinh ở cạnh, thành hoàng không nói gì, lần này chỉ có mình cậu, thành hoàng vẫn tự nhiên như cũ, không hề để ý gì đến trang phục của Ôn Bạch.
“Ông có biết cháu không ạ?” Ôn Bạch nhớ Lục Chinh từng nói, sau khi bức Đêm Tế cuộn lại, hết thảy đều bắt đầu lại từ đầu, bất kể là người hay vật.
Vậy thì thành hoàng này hẳn là cũng sẽ không nhớ ra cậu.
Cũng may, sự tình không bị đi lệch khỏi quỹ đạo, thành hoàng lắc đầu.
Có lẽ thành hoàng cũng nhìn thấu nghi hoặc của Ôn Bạch, giải thích: “Trên người đại nhân có hơi thở của âm ty.”
Ôn Bạch vỡ lẽ gật gù.
Ôn Bạch không kể về bức tranh Đêm Tế cho thành hoàng, chỉ nói lại sơ qua về tình hình trước khi mình tiến vào trong tranh.
Chuyện của một nghìn năm sau nên thành hoàng của một nghìn năm trước không thể trả lời, chỉ có thể an ủi động viên cậu.
“Cậu nên tin tưởng đại nhân.” Thành hoàng nhìn Ôn Bạch, gõ nhẹ cây gậy xuống mặt đường, “Nhân gian tồn tại bao lâu, âm ty dưới lòng đất tồn tại bấy lâu, chỉ cần cậu còn đứng trên mảnh đất này thì đại nhân chắc chắn sẽ tìm thấy cậu.”
Chỉ cần còn đứng trên mảnh đất này, Lục Chinh rồi sẽ tìm được cậu… Ôn Bạch nở nụ cười.
Đúng vậy.
Cậu nên tin tưởng Lục Chinh.
“Tới khéo đúng lúc, hôm nay đang là Trung Nguyên, rất náo nhiệt, tôi có thể đi dạo phố cùng cậu một lúc.” Nói xong, thành hoàng thay sang một bộ đồ khác đơn giản hơn.
Ôn Bạch vốn định từ chối nhưng hình như thành hoàng sợ cậu ở một mình sẽ gặp nguy hiểm, nói thế nào cũng nhất định muốn đi theo.
Vẫn là quang cảnh của ngày trước.
Ôn Bạch cầm một túi tiền nhỏ y hệt, đứng trên con phố ngựa xe như nước, nhưng lần này người hoang mang hơn không phải Ôn Bạch mà là thành hoàng.
“Mấy hạt rải dưới chân cột này là…”
“Hạt gai non, thông báo mùa màng bội thu.”
“Đúng, là hạt gai non.” Thành hoàng ngạc nhiên, thấy dáng vẻ quen thuộc của Ôn Bạch, buồn bực hỏi: “Sao đại nhân lại biết?”
Ôn Bạch rất muốn nói rằng là ông nói cho cháu biết nhưng cậu không thể nói vậy, đành đáp qua loa: “Đọc được trong sách ạ.”
Thành hoàng dùng gậy vén gọn mấy hạt mầm lại với nhau, gật gù: “Đọc sách nhiều rất tốt.”
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
Thành hoàng: “Nếu đại nhân đến sớm hơn mấy ngày, ngoại trừ hạt gai non này còn có thể thấy không ít lá xoan.”
Ôn Bạch gật đầu: “Vâng, còn có hạt kê dùng để làm nhiều loại bánh phong phú nữa.”
Thành hoàng gãi đầu: “Đúng, đúng… hạt kê dùng để làm bánh, nếu đến sớm đại nhân còn có thể…”
“Phía trước có một quầy bán bánh kìa, chúng ta qua đó xem thử đi.” Ôn Bạch chỉ tay.
Thành hoàng bị cướp lời thoại: “…”
Khi hai người tới chỗ quầy bán bánh, thành hoàng nhìn Ôn Bạch cực kỳ thuần thục đặt xuống mấy đồng tiền rồi chọn một cái bánh ngon nhất giữa cả mâm phong phú: “…”
“Ông không ăn ạ?” Ôn Bạch hỏi.
“À, ăn chứ.” Thành hoàng hoàn hồn.
Nhìn hướng tay của thành hoàng, Ôn Bạch nhỏ giọng nhắc nhở: “Cái đó sợ là hơi chua.”
Rốt cuộc là ông đang dẫn đại nhân đi dạo phố đêm hay đại nhân dẫn ông đi dạo phố đêm vậy?
Cái bánh chọn lần này ngọt hơn không ít nhưng không hiểu sao Ôn Bạch lại cảm thấy cái chua hơn lần trước ăn ngon hơn một chút.
Khi ấy đèn sen nhỏ ăn một miếng, cậu bẻ một nửa cho Lục Chinh. Theo nguyên tắc không được lãng phí lương thực, Ôn Bạch phải ăn nốt một nửa còn lại.
Đi qua thêm mấy quầy bán hàng mã, Ôn Bạch dừng lại trước một quầy bán bồn vu lan và đèn hoa thả sông.
“Đại nhân có muốn thả một ngọn đèn hoa không?” Thành hoàng hỏi.
Ôn Bạch ngẫm nghĩ mấy giây rồi lắc đầu.
Tuy bên trong này đang là ngày Trung Nguyên nhưng bên ngoài thì không phải, đèn hoa thả sông, mỗi năm thả một cái đủ rồi, hơn nữa bây giờ cả Nguyên Nguyên và Lục Chinh đều không có ở đây, thả một mình chẳng có ý nghĩa gì hết.
Thấy hứng thú của Ôn Bạch không cao lắm, thành hoàng vung tay chỉ về một hướng: “Chúng ta đi lên đằng trước kia đi, sắp đến lúc đốt thuyền phép và làm lễ tự cô rồi, hai bên bờ sông sẽ rất náo nhiệt.”
Ôn Bạch khẽ đáp lại.
Nhưng khi chuẩn bị rời khỏi quầy bán đèn hoa, đột nhiên cậu nhìn thấy bà chủ cầm từ trong nhà ra một ngọn đèn sen nhỏ, tiện tay đặt ở vị trí ngoài cùng nhất.
Bước chân của Ôn Bạch dừng lại.
Thành hoàng cũng dừng theo: “Đại nhân? Làm sao vậy?”
“Không có gì ạ, cháu nhìn thấy một ngọn đèn hoa rất đẹp thôi.” Ôn Bạch cười nói.
Vừa nói cậu vừa đi tới, đặt xuống quầy hai đồng tiền rồi cầm chiếc đèn hoa sen kia lên.
Trước đó Ôn Bạch dường như không hứng thú lắm với chuyện thả đèn hoa, thành hoàng đã nhìn thấu, cho nên khi trông thấy vẻ mặt tươi cười của cậu, ông còn tưởng cái đèn kia rất đẹp nên thu hút được sự chú ý.
Kết quả… không thể khen đẹp nổi.
Nhỏ xíu, xẹp lép, bấc đèn ít ỏi, ánh sáng lờ mờ, chỉ to khoảng một nắm tay.
Giữa đám đèn hoa thả sông được chế tạo và trang trí tỉ mỉ, trông nó có vẻ hơi đáng thương. Có lẽ cũng vì vậy mà bị bà chủ mang ra sau cùng, còn tiện tay đặt ngay ngoài rìa để dễ bán đi nhất.
Thành hoàng: “Cái đèn này hình như hơi nhỏ quá? Trên quầy có nhiều cái khác đẹp hơn kìa.”
“Không sao ạ.” Ôn Bạch miết nhẹ ngón tay lên đèn giấy, “Chọn cái này đi.”
Thành hoàng: “???”
Bỗng có một trận gió thổi qua, Ôn Bạch nghiêng thân để che chở cho ánh nến bên trong đèn nhỏ: “Trong ngọc hồ lô cháu đang đeo cũng có một ngọn đèn sen nhỏ, cái đèn này trông rất giống nó.”
Tuy hơi nhỏ hơn một chút nhưng thực sự rất giống, vậy mà lần trước đến cậu lại không để ý thấy.
“Hóa ra là vậy.” Thành hoàng mỉm cười vuốt râu, “Đại nhân muốn thả cho đèn nhỏ trong ngọc hồ lô một ngọn đèn đúng không?”
Nghe vậy, Ôn Bạch cứng đờ người.
Nhóc đèn trong nhà hình như không thích mấy cái đèn sen khác cho lắm, chỉ một cái đèn sen phỉ thúy thôi đã tủi thân mất mấy ngày.
Ôn Bạch nhỏ giọng thầm thì với thành hoàng hai ba câu.
“Cái này thì đơn giản.” Nói xong, thành hoàng phất tay.
Một ngọn đèn hình nguyên bảo lập tức xuất hiện trên tay thành hoàng.
Ôn Bạch nhận lấy, lần trước Lục Chinh dùng cái đèn nguyên bảo này để dỗ nhóc đèn mập kia.
Đèn nguyên bảo được đốt ở trong miếu thành hoàng, chất lượng đương nhiên không có gì phải phàn nàn. So sánh với nguyên bảo, cái đèn sen nhỏ còn lại hơi xấu xí, càng không ổn hơn chính là trông nó quá yếu ớt, có khi còn không chịu nổi một cơn gió.
Ôn Bạch cúi đầu, cẩn thận bảo vệ cho ngọn đèn hoa nhỏ, lúc chạm phải bệ đèn, cậu phát hiện có một cành trúc bên dưới đã bị gãy mất.
Thành hoàng cũng nhìn thấy: “Cái đèn này rất có thể là được tận dụng từ những nguyên liệu còn sót lại nên hơi sơ sài, lát nữa sợ là sẽ không thả xuống nước được.”
Ôn Bạch nhìn ngọn đèn nhỏ hồi lâu rồi nói: “Cành trúc này bị gãy mất rồi, đổi được sang cành khác thì tốt. Có khó làm không ạ?”
Thành hoàng lắc đầu: “Cách làm không khó, trong nhà bách tính bình thường cũng tự làm một ít.”
Ôn Bạch đáp “vâng”, sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh bà chủ, nhìn bà ấy làm hai cái đèn hoa xong xuôi rồi bắt đầu tự mình ra tay, thật may đây cũng là một cái quầy bán bồn vu lan nên cành lá trúc thừa ra rất nhiều.
Ôn Bạch chọn một cành trúc thích hợp, động tác cực kỳ thận trọng, thành hoàng cũng căng thẳng nhìn chằm chằm, chỉ lo lúc thay cành trúc giấy sẽ bị rách, hỏng hết cả cái đèn, nếu bị hỏng thật thì sợ vị đại nhân trẻ tuổi này sẽ khóc mất.
May mắn cuối cùng cành trúc cũng không làm rách giấy nhưng phần viền thô ráp lại cứa vào tay Ôn Bạch, tạo thành một vết thương.
Thành hoàng dùng hương công đức đắp lên cầm máu cho Ôn Bạch, vết thương khép lại rất nhanh, có điều trên cành trúc cũng bị dây một ít máu của cậu.
“May quá chưa bị dính vào cánh hoa.” Ôn Bạch thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng trông đèn sen cũng đã ổn hơn, Ôn Bạch cầm hai ngọn đèn ra chỗ bờ sông.
Thành hoàng đứng bên cạnh cầm đèn lồng chiếu sáng cho Ôn Bạch, thuận miệng hỏi: “Cái đèn nguyên bảo này thả cho đèn sen nhỏ ở bên trong hồ lô, vậy cái còn lại thì sao?”
Ôn Bạch mỉm cười: “Thả cho cha của đèn sen nhỏ ạ.”
Thành hoàng: “???”
Ý cười của Ôn Bạch càng sâu hơn, giải thích: “Cho Lục Chinh.”
Thành hoàng thoáng khựng lại, lát sau mới đưa đèn lồng tới gần hơn một chút, nói: “Tình cảm của tiểu công tử và đại nhân thật tốt.”
Đi cùng nhau suốt một đường, giờ lại bỗng được nghe câu “tiểu công tử” giống lần trước y đúc, Ôn Bạch hơi giật mình.
Có điều so với lần trước, lần này có cảm giác gì đó hơi khác.
Ôn Bạch lắc đầu, không tiếp tục nghĩ sâu hơn, đặt sự tập trung về lại hai ngọn đèn trước mặt.
Cậu cầm bút, vừa định viết thì trong đầu chợt lóe lên hình ảnh của đèn sen nhỏ, lúc đặt ngòi bút xuống quyết định viết nhiều thêm mấy nét.
Không phải “Lục Chinh” mà là “Lục Trưng”.
Thành hoàng nhìn hai chữ “Lục Trưng” chỉnh tề của Ôn Bạch, không nhịn được khen một câu: “Chữ đẹp lắm.”
Ôn Bạch ăn ngay nói thật: “Cũng chỉ viết được hai chữ này đẹp hơn một chút thôi ạ.”
Tất cả nhờ công của nhóc đèn mập kia.
Lần trước sau khi viết “Lục Chinh”, cậu bị nhóc đèn mập bắt viết lại “Lục Trưng” mấy chục lần để cho nhớ, cậu cũng từng luyện chữ bằng bút lông một thời gian nhưng sợ là hiện giờ chỉ có thể viết được hai chữ này đẹp nhất.
Sau khi viết xong cho cả hai đèn, Ôn Bạch cùng thả hết xuống sông, nhìn chúng nó trôi xa khỏi bờ.
Lúc Ôn Bạch lên trên, thuyền phép đã được đốt xong, hai bên bờ vẫn đang rất náo nhiệt.
Đi dọc theo bờ sông, khắp nơi toàn là ánh nến phản chiếu xuống lòng sông, lung linh đẹp đẽ.
“Dòng sông này tên là gì ạ?” Ôn Bạch hỏi.
“Tên là sông Lưu Quang, là con sông đào có tác dụng bảo vệ thành.”
Sông Lưu Quang, rất hợp với khung cảnh hiện tại.
Chỉ là không biết sẽ chảy được bao nhiêu năm.
Ở phim trường Thừa Phong cũng có một dòng sông cổ, mấy trăm năm trước từng là một con sông dài, chắc cũng tương đồng thời gian với sông Lưu Quang này.
Ôn Bạch nghĩ đến mức mất tập trung, cho đến khi chân trời chợt vang lên mấy tiếng sấm rền.
Người ở hai bên bờ sông đồng loạt ngẩng đầu lên, hình như là vừa bị dọa sợ hết hồn.
“Vừa có sét đánh sao?”
“Hình như tôi có nghe thấy.”
“Không thể nào, hai ngày nay mặt trời chói chang lắm mà, sao tự dưng lại có tiếng sấm được?”
“Chẳng lẽ sắp mưa?”
Ôn Bạch nhíu mày.
Cậu nhớ lần trước cậu tới đâu có tiếng sấm này?
Quay sang thì thấy thành hoàng đang cầm gậy gõ ba cái xuống đất, lẩm bẩm: “Kỳ lạ.”
Ôn Bạch: “Sao vậy ạ?”
Thành hoàng bấm ngón tay: “Ngày hôm nay không thể có mưa.”
Ôn Bạch: “Có khi nào chỉ là sét đánh thôi không ạ?”
Mặt trăng vẫn còn, thoạt nhìn không giống như sắp có mưa.
Thành hoàng cũng không lần ra nguyên cớ, chỉ gật đầu.
Lần trước cậu đi cùng Lục Chinh, thêm một nhóc đèn sen ham chơi, vừa đi vừa nghỉ nên cuối cùng chỉ dạo được ở những con phố náo nhiệt nhất.
Lần này Ôn Bạch đi một mình, tốc độ tham quan nhanh hơn rất nhiều, dưới sự hướng dẫn của thành hoàng, cậu đi được hết những nơi mà lần trước chưa đi, đến lúc trời sắp sáng mới chọn một quán trà nghỉ chân.
Ôn Bạch chậm rãi uống hết một chén trà, vừa ngẩng đầu lên thì thấy bên ngoài trời đang đổ mưa.
“Mưa rồi?”
Không ngờ thật sự mưa rồi.
Ôn Bạch cũng không biết bên trong bức tranh Đêm Tế có mưa hay không bởi vì lần trước lúc bọn họ ra ngoài, trời còn chưa sáng.
Thành hoàng thay lại bộ đồ ban đầu, nói muốn về miếu thành hoàng xem thử.
Ôn Bạch gật đầu đáp vâng.
Thành hoàng vừa đi, Ôn Bạch nhìn trời, thầm tính chắc cũng sắp sáng rồi nên cũng đứng dậy ra ngoài.
Mưa rơi không lớn lắm nhưng người đi đường ít đi rất nhiều, còn có một ít đèn hoa chưa kịp thả xuống sông bị dồn vào trong góc tường.
Ôn Bạch thầm nghĩ không biết hai cái đèn mình thả tối qua có bị mưa làm ướt nhẹp hay không.
Vừa đi vừa nghĩ, cậu vô thức bước lên một cái cầu hình vòm.
Ôn Bạch nhìn xuống bên dưới, dựa vào chút ít đèn lồng chưa tắt còn sót lại hai bên bờ sông thì thấy mặt nước bên dưới bị mưa làm cho loang lổ, chỉ còn vài chiếc đèn hoa không trôi được, nhàn nhã xoay tròn tại chỗ.
Nói xong, cậu đi xuống khỏi vị trí cao nhất của hình vòm, và khi ngẩng đầu lên lần nữa, Ôn Bạch bỗng nhìn thấy bên dưới mái nhà uốn cong đằng trước có một bóng người.
Trường sam màu mực sẫm, tóc dài buộc gọn.
Người kia đang đứng dựa vào một cây cột màu đỏ son, trên tay cầm một chiếc đèn hoa sen thả sông, dù cách nửa cây cầu vẫn có thể cảm nhận được khí chất nhàn hạ nhưng lạnh lùng tỏa ra.
Ôn Bạch giật mình, cứng đơ tại chỗ.
Đó chính là… Lục Chinh?[Hết chương 47]
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!