Đào Mộ rất nóng lòng muốn lập tức thảo luận vấn đề nền tảng mới với đại lão, ngặt nỗi cậu là tên đầu đất ở lĩnh vực y học.
Đào Mộ là người cực kỳ quan tâm hiệu suất, nếu không có chuẩn bị trước thì cậu sẽ không nói lung tung với Vân đại lão, để tránh bại lộ sự nông cạn vô tri của mình, tự hạ thấp giá trị bản thân trong mắt của đại lão.
Vì vậy Đào Mộ nhanh chóng quyết định xin đại lão cho ba ngày để chuẩn bị, thề son sắt: "Anh cho em ba ngày, dù em không thể hiểu toàn diện về lĩnh vực y học, nhưng em có thể kết hợp với kinh nghiệm sáng lập web Phi Tấn để lập ra kế hoạch, bảo đảm sẽ không để Vân đại ca thất vọng."
Vân Dật vốn định mời Đào Mộ ăn trưa, thuận tiện tâm sự mỏng lập tức thấy áp lực.
Nuốt hết mấy lời định nói vào bụng, Vân Dật mỉm cười nói: "Vậy anh cũng trở về chuẩn bị đây.
Mặc dù anh là sinh viên chuyên y khoa, nhưng anh lại không có kinh nghiệm làm việc gì, cũng không biết ý tưởng của mình có phù hợp không."
"Nhất định phù hợp." Đào Mộ biểu hiện còn tự tin hơn Vân Dật.
Đây chính là đại lão giàu số một trong tương lai a! Ý tưởng của đại lão...! Cho dù trước mắt không thích hợp, nhưng chẳng phải đã có bậc thầy hoạch định như cậu đây sao!
Tại thời khắc này, Đào Mộ trọng sinh về không còn chiến đấu đơn độc nữa.
Cậu cảm thấy cả người bừng sáng, tất cả tinh hoa tài trí internet ở mười năm sau đều hội tụ lại trên người cậu.
Trong số đó, thứ tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhất chính là đại lão Vân Dật giàu số một trong nước.
Vân Dật khẽ cười nhìn Đào Mộ mặt mày hớn hở đang suy nghĩ linh tinh gì đó, nhịn không được mỉm cười.
"Anh cảm thấy sau khi em về Yến Kinh thì hoạt bát hơn nhiều." Vân Dật nói xong, bỗng nhớ tới Đào Mộ năm nay chỉ mới 18 tuổi, bằng tuổi em gái mình, đều là đứa nhỏ vừa vào đại học — — nhỏ hơn mình 2 tuổi.
Vậy hắn mời đàn em nhỏ hơn mình đi ăn trưa chắc cũng không cần quá trang trọng làm gì nhỉ.
Trước tiên có nên suy nghĩ sẵn nội dung cuộc trò chuyện không, hay là nghĩ đến đâu nói đến đó đây.
"Trưa nay mời em đi ăn nhé?" Vân Dật cười, đưa ra lời mời: "Em thích ăn gì? Gần bệnh viện có quán lẩu Thục Xuyên, không biết em có hứng thú muốn ăn không?"
Vân Dật cảm thấy, lần đầu tiên hai người đi ăn thì nên ăn lẩu.
Khá náo nhiệt, dù không thân thì cũng có thể thảo luận nguyên liệu nấu ăn, sau đó từ nguyên liệu nấu ăn dần dần chuyển sang đề tài khác, như vậy sẽ không quá xấu hổ.
"Em không sao cả." Đào Mộ vui vẻ nói: "Em rất thích ăn lẩu, lẩu gì em cũng thích.
Đúng rồi, gần trường em còn có một quán xiên thịt dê đặc biệt ngon, là quán của nhà một bạn học mở, có cơ hội sẽ mời anh đi ăn."
Đào Mộ không quên quảng cáo quán thịt dê nhà Ôn Bảo.
Hoàn toàn không nhận ra rằng mình suýt nữa đã bỏ lỡ một cuộc hẹn đi ăn với người giàu có nhất trong tương lai.
"Ý em là Ôn Tụ Tường?" Vân Dật cũng biết quán ăn này: "Anh biết quán ăn chính của Vương Phủ Tỉnh bên kia, nhà anh từng ăn ở đó, mùi vị rất chính tông."
Cẩu Nhật Tân nằm trên giường bệnh nước miếng giàn giụa, đau khổ kêu ngừng: "Hai người đừng nói nữa, thèm chết tôi rồi!"
Đào Mộ và Vân Dật nhìn nhau cười.
Đào Mộ nói: "Bây giờ anh chuẩn bị phẫu thuật, phải ăn kiêng nhiều món.
Đợi anh hết bệnh, em mời anh đi ăn ngon."
Mắt Cẩu Nhật Tân sáng lên: "Anh muốn ăn móng gà em làm."
"Được." Đào Mộ đồng ý.
Quay đầu thì thấy Vân Dật tò mò nhìn mình.
"Em còn biết nấu cơm?"
"Gia đình giáo dục." Đào Mộ rất tự hào đáp lại một câu: "Hôm nào mời anh nếm thử tay nghề."
"Được nha." Vân Dật rất mong đợi: "Anh cũng muốn nếm thử móng gà khiến Cẩu ca nhớ mãi không quên."
"Không thành vấn đề." Đào Mộ đặc biệt tự tin vào tay nghề của mình.
Hai người ở trong phòng bệnh của Cẩu Nhật Tân đến gần giữa trưa mới rời đi.
Trong lúc đó, viện trưởng Vân có đến khám một lần, thấy Đào Mộ thì rất nhiệt tình nói: "Có rảnh thì đến nhà bác chơi.
Đóa Đóa nhà bác cứ nhắc đến con mãi."
Viện trưởng Vân là một trưởng bối rất tán thưởng Đào Mộ.
Không nói đến cậu nhóc này đã cứu con gái rượu nhà mình, chỉ riêng việc Đào Mộ vừa vào đại học đã tự lập nghiệp — — thông minh, tâm tính tốt, nghiêm túc kinh doanh, ngoại hình tuấn tú, tính cách cũng trưởng thành hơn bạn cùng lứa, bây giờ còn biết nấu cơm, thật khiến người ta yêu thương a.
Theo cách nói của cô Trình, đây điển hình là loại hình con rể ưu tú có xe có nhà, cha mẹ đều mất a!
Dù sao trong mắt trưởng bối bọn họ, Đào Mộ là thanh niên trẻ đầy triển vọng.
Cho dù không thể làm con rể, viện trưởng Vân cũng hy vọng con trai con gái nhà mình có thể làm bạn với đứa nhỏ ưu tú này.
Đào Mộ biết xu hướng giới tính của mình.
Mặc dù không đến nỗi rêu rao khắp nơi, nhưng cậu không định cố ý làm con gái nhà người ta hiểu lầm, đặc biệt là em gái của Vân Dật - Vân Đóa, cậu cũng không mong tương lai cậu hợp tác với đại lão lại vì sự xuất hiện của Vân Đóa mà sinh ra hiểu lầm.
Lời này không tiện nói thẳng trước mặt viện trưởng Vân.
Nhưng lúc ăn lẩu, Đào Mộ biểu đạt rất rõ thái độ của mình: "...!Ngành của chúng ta không giống những ngành khác.
Đối với đời tư nghệ sĩ có yêu cầu rất nghiêm khắc, đặc biệt là phương diện tình cảm, rất nhiều công ty quản lý và công ty điện ảnh lúc ký hợp đồng với nghệ sĩ thậm chí còn ghi rõ quy định trong văn bản, nghệ sĩ không được yêu đương nếu không có sự cho phép.
Vì vậy anh cũng thấy có nhiều minh tinh nam, đặc biệt là minh tinh thần tượng, 30 40 tuổi vẫn chưa kết hôn yêu đương chính là sợ ảnh hưởng đến phát triển tương lai."
"Hơn nữa giới chúng ta đặc biệt loạn, có lúc còn phải phối hợp lăng xê tuyên truyền, có lúc đóng phim lại nảy lửa, loại chuyện này có rất nhiều.
Cho nên mới nói tìm người ngoài giới, kết hôn sinh con là chuyện không thích hợp." Đào Mộ bỏ con tôm vào nồi nước cay, nghiêm trang nói: "Hơn nữa em vừa soái vừa trẻ tuổi như vậy, em còn chưa chơi đủ, đến khi chơi đủ rồi chắc cũng 70 80 tuổi."
"Em chỉ có một mình, không cha không mẹ không ai quản." Đào Mộ gắp con tôm nóng hổi đưa cho Vân Dật, cười vô tâm vô phế: "Không ai hối thúc em kết hôn sinh con, em cũng không cần nối dõi tông đường cho ai, tiêu sái tự do tự tại như vậy rất tốt."
Mặc dù Đào Mộ từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Vân Đóa, càng không nói những lời linh tinh vô nghĩa như "Vân Đóa là một cô gái tốt, nhưng chúng em không thích hợp", nhưng Vân Dật đều nghe hiểu cả.
Vân Dật khẽ thở dài, có chút thương tiếc nhìn Đào Mộ.
Bạn đang đọc bộ truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh, truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh , đọc truyện Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh full , Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh chương mới